“Chuyện lớn như vậy mà mày còn giấu không nói?”

Chúc Kim Tiêu nghe Chúc Thời Vũ tóm gọn mọi chuyện xong, lập tức hít sâu một hơi, tức đến mức muốn nổi cơn tam bành, loay hoay tìm điện thoại.

“Cái tên Lục Qua cặn bã này, tao nhất định phải tìm hắn tính sổ, gửi những chuyện buồn nôn của hắn vào trong nhóm chat của lớp, để cả đời này hắn không ngẩng đầu lên được…”

“Tiêu Tiêu, đã qua rồi, đừng làm thế.” Chúc Thời Vũ đè hai tay cô ấy lại, “Dù sao chúng ta cũng là bạn bè nhiều năm.”

“Đã như vậy rồi mà mày còn coi anh ta là bạn bè?!” Chúc Kim Tiêu kích động hỏi ngược lại.

“Ừ.” Chúc Thời Vũ bình tĩnh gật đầu một cái, “Không làm ăn thì vẫn làm anh em được mà.”

“Cứ coi như vì tình bạn nhiều năm của chúng ta mà giữ thể diện cho anh ta đi.”

“……” Chúc Kim Tiêu im lặng mấy giây, không thể không khen ngợi cô.

“Tiểu Vũ, tao không biết nên khen mày hay là mắng mày nữa.”

Cô ấy bình tĩnh lại, tiếp thu chuyện này xong, mới nhớ đến tình trạng hiện tại.

“Vậy đối tượng kết hôn của mày lại là chuyện gì?”

“Đừng có nói là mày bị người nhà giục đến mức nản lòng thoái chí, bị ép đến mức suy sụp hoàn toàn, vò đã mẻ lại còn sứt nên tùy tiện tìm một người kết hôn đấy nhá.” Lúc Chúc Kim Tiêu nói đến câu sau có hơi nghiến răng nghiến lợi, điệu bộ cứ như thể nếu Chúc Thời Vũ không dám ra tay thì cô ấy sẽ trực tiếp ra ngoài đòi lại tự do thay cô vậy.

“Không phải.” Chúc Thời Vũ lắc đầu một cái, suy nghĩ kỹ càng rồi nói, “Anh ấy là một người tốt.”

“Hả? Ví dụ?” Hai tay Chúc Kim Tiêu ôm trước ngực, híp mắt lại.

Chúc Thời Vũ đem những chuyện liên quan đến Mạnh Tư Ý nói hết ra, bao gồm cả việc từ lúc hai người quen biết cho đến hiện tại, Chúc Kim Tiêu không khỏi đề phòng, nửa tin nửa ngờ.

“Điều kiện của anh ta tốt như vậy, tại sao lại không có bạn gái, có phải là vẻ ngoài chẳng ra sao nên mới đẩy cho đóa hoa tươi là mày không.”

Chúc Thời Vũ do dự lấy điện thoại mở bức ảnh mà bác gái cả gửi cho cô, đưa đến trước mặt Chúc Kim Tiêu.

Chúc Kim Tiêu vừa nhìn vào, hai mắt trợn tròn.

“Tao… đi…” Mãi lúc sau, cô ấy mới nói được hai chữ.

“Lớn lên như vậy mà còn chưa kết hôn, tao càng cảm thấy anh ta có vấn đề.”

“Nhưng mà anh ta cũng phối hợp quá đấy, cái gì mà em nói lúc nào kết hôn thì sẽ kết hôn, giống như không nóng vội vậy.”

“Chuyện khác thường nhất định là có âm mưu.” Chúc Kim Tiêu nói chắc như đinh đóng cột.

“Lúc trước tao nói chuyện này với anh ấy, anh ấy nói…” Chúc Thời Vũ cau mày nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, “Đến tuổi kết hôn rồi.”

“Tất cả phương diện của tao cũng rất phù hợp nè.”

“Dù sao tao vẫn thấy là lạ.” Tay Chúc Kim Tiêu nắm lại thành quyền đỡ lấy cằm, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.

“Tiểu Vũ, mày nói hai người quen biết lâu rồi mới nắm tay có một lần đúng không.” Cô ấy phân tích từng ý một, từ những chi tiết Chúc Thời Vũ nói lúc hai người bắt đầu quen biết đến quá trình tìm hiểu nhau.

“Vậy mày có biết chút gì về lịch sử tình trường của anh ta không?”

Chúc Thời Vũ sững sờ: “Không có…”

“Thật ra bọn tao không nói nhiều về chuyện riêng tư.”

“Mày xem, vấn đề đến rồi.”

“Mày đang định kết hôn với một người mà trừ vẻ ngoài ra thì những cái khác đều không biết đấy.”

“Ngộ nhỡ anh ta là gay đi? Mày có biết hiện nay tỉ lệ đồng tính ở Trung Quốc nhiều cỡ nào không?”

“Nhưng bác gái cả làm việc cùng bệnh viện với anh ấy cũng giải thích qua rồi mà, anh ấy không có vấn đề…” Vẻ mặt Chúc Thời Vũ có hơi do dự.

“Rất nhiều người ở trước mặt và sau lưng đồng nghiệp đều là 2 vẻ khác nhau, cho nên mới có câu biết mặt nhưng không biết lòng đó.”

“Nhưng mà…” Chúc Thời Vũ còn muốn nói gì đó thì Chúc Kim Tiêu đã vung tay lên, đánh gãy lời của cô.

“Trước hết mày khoan hãy lo chuyện này, cứ giao cho tao, tao chắc chắn sẽ điều tra thật rõ ràng rồi mới yên tâm để mày kết hôn với anh ta.”

Chúc Kim Tiêu và Chúc Thời Vũ là chị em họ, hai người cùng tuổi, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học còn may mắn mỗi lần đều được phân vào cùng lớp, mãi đến năm lớp 11 chia khối Văn Lý mới tách ra.

Cô ấy học đại học ở trong vùng, nghe theo ý kiến của người nhà mà học ngành Kế toán, ai ngờ sau khi tốt nghiệp lại không thích nữa, trực tiếp đổi nghề đến một công ty ngoại thương làm công nghiệp xuất khẩu.

Kết quả cách đây không lâu, công ty này chuyển toàn bộ hoạt động kinh doanh về trong nước, chi nhánh Trung Quốc bị giải thể, sau khi các nhân viên nhận một khoản tiền trợ cấp lớn rồi nghỉ việc thì đều thất nghiệp.

Chúc Kim Tiêu cũng không tìm việc nữa, bắt đầu làm kinh doanh tự do.

Mấy năm nay cô ấy lập một tài khoản Beauty blogger ở trên mạng, có một lượng nhỏ người hâm mộ, thỉnh thoảng đăng mấy cái video, dựa vào thời lượng phát sóng và phí quảng cáo ít ỏi miễn cưỡng nuôi sống bản thân.

Lần này trở về, cô ấy đã đóng gói tất cả hành lý ở bên kia mang về nhà, không có dự định rời đi nữa.

Hai người lớn lên cùng nhau, dáng vẻ và tính cách lại khác nhau một trời một vực.

Chúc Thời Vũ nhìn thì có chút ngoan ngoãn, mắt hạnh biết cười, kỳ thực tính cách lại giống con trai, cứng rắn không chịu thua, quyết định của bản thân khó ai có thể lung lay.

Còn Chúc Kim Tiêu thì hoàn toàn ngược lại, vẻ ngoài xinh đẹp rực rỡ, nhưng lại rất nghe lời, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nghe theo ý kiến của ba mẹ, nếu như có tranh cãi thì bản thân cứ khóc là được. Mẹ của cô ấy mềm lòng, vừa thấy cô ấy khóc thì chuyện gì cũng có thể bàn bạc lại.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Chúc Thời Vũ và Chúc Kim Tiêu.

Cô không học được cách mềm mỏng, cũng ít khi khóc ở trước mặt người khác, gặp phải chuyện không làm được thì im lặng tự mình nghĩ cách, nếu thật sự không giải quyết được cũng sẽ không lui bước, cứ thế gắng gượng chống đỡ nhìn tình hình ngày càng xấu đi.

Thế nên lúc trước cấp trên của cô cũng có nói, chuyên ngành của cô không có vấn đề gì nhưng người thì phải khôn khéo hơn chút, vậy thì sự nghiệp sẽ càng phát triển hơn.

Vì lẽ đó, mối quan hệ giữa cô và gia đình ngày càng trở nên căng thẳng, mâu thuẫn dồn ở đó không ai giải quyết, sau cùng chỉ có thể đợi đến ngày bùng phát.

Chúc Kim Tiêu giỏi chuyện giao tiếp, ở vùng này có không ít bạn bè, tính cô ấy cũng nóng vội, không quá hai ngày đã hỏi được tin tức, lập tức chạy đến nói cho cô biết.

Lúc đó Chúc Thời Vũ đang chọn kiểu dáng cho thiệp cưới. Mạnh Tư Ý gửi mấy hình ảnh của công ty tổ chức đám cưới qua cho cô, Chúc Thời Vũ mở ra xem qua, cũng không trả lời tin nhắn của anh.

“Tiểu Vũ, bạn đại học của tao có em họ làm y tá ở bệnh viện Đa khoa, vừa đúng làm ở khoa xương khớp, tao cẩn thận hỏi thăm thử, mày đoán xem phát hiện được gì?”

Chúc Kim Tiêu đẩy cửa đi vào, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ ngồi xuống trước mặt cô, ra vẻ thần bí.

“Chuyện gì?” Chúc Thời Vũ phối hợp ngẩng đầu lên, tạm thời tắt điện thoại rồi bỏ tờ giấy trong tay lên trên bàn.

“Nghe nói… bác sĩ Mạnh đó trước kia có một cô bạn gái, hình như còn là mối tình đầu nữa.” Chúc Kim Tiêu nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói.

“Hả?” Hai mắt Chúc Thời Vũ hơi mở, ra vẻ chú ý lắng nghe.

Đúng như dự đoán, Chúc Kim Tiêu lập tức có tinh thần, nói thẳng ra.

“Cô gái kia là bệnh nhân của anh ta, nghe nói lúc đó bệnh rất nghiêm trọng, giống như bệnh nan y vậy, nhưng không biết kỳ tích gì xảy ra mà khỏi bệnh, hai năm trước đã xuất viện, sau đó không còn nghe được tin tức của cô ấy nữa, cũng không thấy cô ấy đến bệnh viện lần nào nữa.” Nói đến đây, Chúc Kim Tiêu dừng lại có chiến thuật, sau đó nói ra nội dung trọng điểm.

“Nhưng đầu năm nay đột nhiên nghe được chuyện cô ấy kết hôn, thiệp mời cũng đưa đến bệnh viện rồi, như là đặc biệt gửi cho Mạnh Tư Ý — hôm ấy lúc nghỉ trưa, anh ta không cẩn thận đặt trên bàn, mấy người đi qua phòng làm việc của anh ta đều thấy được.”

“Trong khoa bọn họ có cô y tá trẻ vẫn hay liên lạc với cô gái kia cho nên mới biết rõ như vậy. Chuyện đó cũng qua lâu rồi, người biết rõ tình tiết bên trong cũng không nhiều, nhưng vì là scandal của Mạnh Tư Ý nên mỗi lần ngầm bát quái chuyện của anh ta đều sẽ có người nhắc lại.”

Nói đến đây, Chúc Kim Tiêu ra vẻ thần bí, giọng điệu bất ngờ: “Mày có tin được không, vị bác sĩ Mạnh này từ hồi cấp ba cho đến lúc tốt nghiệp đại học cũng chưa từng yêu đương, nếu không phải bạn cùng phòng đại học của anh ta nói tao cũng không tin đâu, không ngờ anh ta lại là người ngây thơ và thâm tình như vậy.”

“Đợi chút…” Chúc Thời Vũ bị lượng thông tin dày đặc của cô ấy làm cho mơ màng, cô giơ tay lên ra hiệu tạm dừng.

“Mày nói là trước đây anh ấy có một người bạn gái, hình như còn là mối tình đầu, sau đó năm nay kết hôn với người khác?”

“Ừ.” Chúc Kim Tiêu gật đầu chắc nịch.

“Vậy theo mày là anh ấy bị tổn thương, nản lòng nên mới tùy tiện tìm một người để kết hôn.”

“Tao cũng không có nói như vậy.” Đồng tử của Chúc Kim Tiêu xoay chuyển, “Nhưng cá nhân tao thấy khả năng này rất lớn.”

“Mày xem, anh ta sớm không cưới muộn không cưới, lại cứ ở thời điểm này đồng ý đi xem mắt, mày hiểu không? Chị đây còn dò hỏi được một chuyện nữa.” Cô ấy cúi đầu thủ thỉ.

“Trước đây có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho bác sĩ Mạnh nhưng anh ta đều từ chối cả, lý do là hiện tại chưa nghĩ đến phương diện này.”

“Nhưng bác gái cả vừa nói thì đã đồng ý gặp mặt ngay, cái này không phải quá trùng hợp sao?”

“Ừ…” Chúc Thời Vũ rơi vào suy tư, đồng ý với giả thuyết này của cô ấy.

“Vậy xem ra anh ấy cũng thật đáng thương.” Tiếp sau, cô lại nhẹ nhàng cảm khái.

Chúc Kim Tiêu: “?”

“Chị hai à! Bây giờ không phải là lúc để mày dứt ra à! Trong lòng anh ta có người khác đó! Đàn ông như vậy chúng ta cần anh ta làm gì!” Chúc Kim Tiêu chỉ hận rèn sắt không thành thép mà quát cô.

“Nhưng tao cũng không phải đơn thuần muốn kết hôn với anh ấy.” Chúc Thời Vũ nói, “Giai đoạn này là anh ấy đang cùng tao diễn kịch, là nơi tao có thể tạm nghỉ, là sự trói buộc cũng là sự tự do.”

“Tao không ghét anh ấy, thậm chí còn có chút thiện cảm, hiện tại tao cũng không yêu anh ấy. Hiểu theo một cách khác, trong trường hợp này, bọn tao giống nhau.”

“Người yêu cũ của anh ấy đã là quá khứ rồi, nếu anh ấy thật sự muốn kết hôn, muốn có mối quan hệ nghiêm túc với tao. Tao cũng thế. Cho nên chuyện đó không ảnh hưởng gì cả.”

“Thời Vũ, mày điên rồi…” Chúc Kim Tiêu ngơ ngác lắc đầu nhìn cô chằm chằm, kinh ngạc đến mức khó tin.

Đối với Chúc Kim Tiêu mà nói tình yêu vẫn luôn cao thượng, lãng mạn đến chết cũng không thay đổi, những cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu đều sẽ dần dần chết yểu.

“Có phải mày bị Lục Qua kích thích không, mày bình tĩnh một chút, tao sẽ đưa hắn đến trước mặt mày quỳ gối xin lỗi.”

“Hiện tại tao đang rất bình tĩnh.” Chúc Thời Vũ bình tĩnh lắc đầu một cái, “Nhưng cùng Lục Qua quả thật có liên quan.”

“Nhờ việc mấy năm qua ở bên anh ta, tao mới phát hiện ra mình không thích hợp với yêu đương. Nếu như kết hôn có thể làm cho ba mẹ yên tâm, có thể giải quyết phần lớn vấn đề trong cuộc sống của tao lúc này, thì tao nghĩ so với yêu đương nó có thể giúp tao vui vẻ hơn.”

“Đúng rồi, mày đến đúng lúc lắm, Mạnh Tư Ý vừa gửi cho tao mấy kiểu dáng của thiệp cưới, mày xem cái nào đẹp nhất.” Chúc Thời Vũ lại cầm điện thoại lên, mở mấy tấm ảnh bên trong ra để Chúc Kim Tiêu hỗ trợ.

“……” Chúc Kim Tiêu trợn mắt nói không nên lời, cô ấy cầm túi xách vung một cái đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, hừ lạnh một tiếng.

“Chúc Thời Vũ, mày đúng là hết thuốc chữa. Tao đi đây, hôm nào mày kết hôn thì liên lạc lại với tao.”

“À, tao còn đang định xem thời gian để mày và Mạnh Tư Ý ăn cơm với nhau, dù sao thì một người là bạn tốt một người tương lai sẽ bầu bạn, thế nào cũng phải gặp nhau một lần.”

“Ngày nào mấy giờ ở đâu.” Chúc Kim Tiêu nhanh chóng hỏi rõ, bỏ túi xách ra rồi ngồi xuống lần nữa, mặt không biến sắc.

“Khi nào tao rảnh đã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play