Chúc Thời Vũ cũng là tình cờ phát hiện được Lục Qua ngoại tình.

Gần đến Halloween, đúng lúc anh ta đến thành phố cô đang sống công tác, cả hai đã mấy tháng không gặp nhau đương nhiên sẽ hẹn gặp mặt.

Đây là năm thứ tư hai người ở bên nhau, cũng là bốn năm ở nơi đất khách.

Đêm hôm trước đột nhiên trời đổ mưa, nhiệt độ giảm xuống, ngày lễ còn chưa đến nhưng trên đường đã tràn ngập không khí, có thể thấy được đèn bí ngô và mũ phù thủy ở khắp nơi.

Lúc tan làm đã là sáu giờ, Chúc Thời Vũ từ công ty đi ra, vội vã thuê xe đi đến nhà hàng.

Hôm nay là thứ sáu, giao thông tắc nghẽn trên đường, tài xế kẹt ở phía sau dùng sức bấm còi hai lần, Chúc Thời Vũ cúi đầu xử lý tài liệu công việc.

Lúc đến được nhà hàng thì đã trễ nửa tiếng, Chúc Thời Vũ đẩy cửa ra, dễ dàng nhìn thấy người đang ngồi ở bên cửa sổ.

Dáng vẻ Lục Qua nghiêm chỉnh, người cao chân dài, khí chất nổi bật ở trong đám đông.

Người đàn ông cụp mắt xuống ngồi ở đó, dường như đang nhìn màn hình điện thoại mà cười.

“Ngại quá em đến muộn rồi.” Chúc Thời Vũ kéo chiếc ghế đối diện anh ta ra rồi ngồi xuống, vội vàng giải thích.

“Trên đường bị kẹt xe.”

“Không sao.” Lục Qua cất điện thoại đi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt như thường, giống như nụ cười vừa nãy là ảo giác của cô vậy.

“Xem thực đơn xem muốn ăn gì.” Anh ta đẩy thực đơn trên bàn qua.

“Được.”

“Anh đã xem đánh giá ở trên mạng rồi, món tôm và cá hấp ở đây cũng không tệ.” Lục Qua nói.

Chúc Thời Vũ có hơi kén ăn, không thích ăn các loại thịt, thích các món hải sản thanh đạm, nhưng hầu như chỉ có người thân thiết với cô mới biết điều này. Cô không thích làm phiền người khác, trường hợp có nhiều người, nhiều lúc đều ăn theo mọi người.

Ngoại trừ người nhà và bạn thân, Lục Qua và cô quen biết mười năm, có thể nói là người hiểu cô nhất.

“Vậy thì chọn món này.” Chúc Thời Vũ gập thực đơn lại, Lục Qua rất tự nhiên nhận lấy, thuận tiện gạch lên mấy món hai người đều thích ăn.

— “Không cho tỏi băm.”

Cuối cùng còn theo thói quen ghi chú lại những thứ mà cô kiêng kị.

Tư thế cầm bút viết chữ của anh ta rất chuẩn, khi kết thúc nét bút sẽ giương lên một cách vô thức, giống hệt hình ảnh mà Chúc Thời Vũ vô tình thấy được mỗi giờ ra chơi hồi cấp ba.

Cả hai là bạn cùng bàn suốt một năm lớp 11, đối với dáng vẻ lúc làm bài của anh ta Chúc Thời Vũ vẫn còn nhớ như in.

Lục Qua chọn nhà hàng rất ít khi không tốt, anh ta có thói quen chuẩn bị trước mỗi khi làm việc gì đó, giống như lúc ở đại học máy tính của Chúc Thời Vũ bị hỏng, anh ta sẽ cẩn thận tìm cửa hàng có đánh giá tốt rồi mới gửi địa chỉ qua cho cô.

Mùi vị các món ăn đều rất ngon, đặc biệt là món cá vược hấp, nghe nói là món đặc trưng của nhà hàng, Chúc Thời Vũ theo bản năng đưa đũa gắp miếng nữa, bất giác món ăn đã trông thấy đáy.

“Thời Vũ, em cứ ăn từ từ, anh đi thanh toán trước.” Lục Qua đẩy ghế đứng lên, cầm điện thoại bước đến quầy thu ngân.

“À được.” Chúc Thời Vũ cuống quít ngẩng đầu lên, nhưng chỉ còn lại bóng lưng vội vã của Lục Qua.

Có lẽ người xếp hàng thanh toán hơi nhiều, Chúc Thời Vũ chậm rì rì ăn xong mấy món trên bàn thì Lục Qua mới quay lại, hơi thở anh ta có chút không ổn định, lúc ngồi xuống tiện tay đặt điện thoại lên bàn.

“Ăn xong rồi?”

“Xong rồi.”

“Vậy chúng ta chuẩn bị rồi đi thôi…”

Lục Qua còn chưa dứt lời, màn hình điện thoại ở trên bàn sáng lên, ánh mắt Chúc Thời Vũ vô thức rơi vào đó, tin nhắn xem trước hiện lên.

“Anh ơi.”

“Em nhớ anh.”

Lục Qua là con một, nhưng mà người trong nhà cũng sẽ không gọi anh ta thân mật như vậy.

Lúc này đây, cho dù Chúc Thời Vũ có lừa mình dối người cỡ nào cũng không có cách nào dối mình người kia là em gái anh ta.

Điện thoại nhanh chóng được một bàn tay ấn khóa, màn hình điện thoại đột nhiên biến thành màu đen, mọi sóng gió đều được che đậy dưới sự bình tĩnh.

Ánh mắt của Chúc Thời Vũ và Lục Qua gặp nhau, trong mắt đối phương lóe qua vẻ bối rối, khóe môi mím chặt, rồi bất ngờ rơi vào im lặng.

Đại khái qua hai giây, cô bình tĩnh mở miệng.

“Lục Qua, anh thích người khác rồi à?”

Chúc Thời Vũ và Lục Qua vào năm tư đại học mới ở bên nhau.

Hai người là bạn học cấp ba. Chúc Thời Vũ còn nhớ lần đầu tiên gặp anh ta, là lúc dọn vệ sinh ở trường trước ngày nhập học.

Cô đang vùi đầu dùng chổi quét rác, đột nhiên ngoài cửa lớp có người gọi tên cô, cô ngẩng đầu lên, liền thấy một chàng trai trong mắt có ý cười.

“Chúc Thời Vũ, thầy giáo tìm cậu.”

Ba năm cấp ba, vừa là bạn học vừa là bạn bè, hai người gần như có chung một sở thích, tích cách hợp nhau, ở lớp là một cặp học sinh giỏi với thành tích học tập xuất sắc.

Lên đại học bọn họ nhập học ở hai nơi khác nhau, tuy rằng một Bắc một Nam nhưng vẫn luôn duy trì liên lạc.

Năm nhất đại học, Lục Qua đặc biệt có ý đến tìm cô đi chơi, sau đó Chúc Thời Vũ cũng ghé qua trường họ tham quan.

Lễ Tết hàng năm, mọi người lại hẹn các bạn cùng lớp ra gặp mặt.

Lúc gần tốt nghiệp, Lục Qua tỏ tình với cô.

Những lần gặp mặt Chúc Thời Vũ không giống mọi người mang theo người đến cùng, bốn năm đại học cô không có bạn trai, một mặt là không thích, mặt khác là do bận rộn, việc học áp lực lại phải ra ngoài làm thêm, thời gian đều đã xếp kín cả. Cô cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương, cho đến khi đã đến tuổi nên yêu đương.

Đêm đó, Chúc Thời Vũ trở về suy nghĩ cả đêm, ngày hôm sau liền đồng ý.

Cô cảm thấy mình cũng nên yêu đương rồi, quen biết Lục Qua nhiều năm như vậy, anh ta cũng được coi là người tốt.

Hai người lúc hẹn hò không nóng không lạnh, giống như không có thời kỳ yêu nhau thắm thiết, cứ thế hòa hợp ở bên nhau.

Đến mùa tốt nghiệp, Lục Qua chọn ở lại trường học nghiên cứu sinh, Chúc Thời Vũ thì đi thực tập.

Mọi người đang từng bước tiến vào cuộc sống mới, cũng không vì đối phương mà thay đổi mục tiêu kế hoạch của cuộc đời mình.

Mấy năm ở nơi xa lạ, bình thường lại ăn ý, thỉnh thoảng Lục Qua sẽ chuẩn bị cho cô một bất ngờ nhỏ, thường thường lúc nghỉ hè Chúc Thời Vũ cũng sẽ đến thăm anh ta, bọn họ cũng như các cặp tình nhân khác, cũng có một ít khoảnh khắc tình cảm, cũng đã hiểu rõ và quen thuộc những sở thích thói quen của nhau.

Chúc Thời Vũ cứ nghĩ rằng cô và Lục Qua sẽ đi đến cuối cùng, thuận theo tự nhiên mà kết hôn sinh con, cho đến ngày hôm nay thấy được tin nhắn trong điện thoại của anh ta.

Chẳng biết ngoài trời đổ mưa từ lúc nào, rất lạnh, dự báo thời tiết nói gần đây sẽ có một trận tuyết nhỏ nhưng mà vẫn chậm chạp chưa tới.

Lục Qua nói đối phương là học muội lúc anh ta học nghiên cứu sinh, bởi vì cùng một dự án nên gần đây hai người mới tiếp xúc nhiều.

Nói đến đây, anh ta bất giác dừng lại, hầu kết chuyển động, cầm lấy cốc nước uống một ngụm.

Chúc Thời Vũ quá hiểu Lục Qua, mỗi khi căng thẳng hoặc đuối lý, tự nhiên anh ta sẽ có động tác này, nuốt cuống họng, ánh mắt theo thói quen nhìn về bên phải.

Cô trực tiếp nói chia tay với Lục Qua.

Người từ trước đến giờ vẫn luôn điềm tĩnh hít sâu một hơi, đột nhiên sẩy tay làm đổ cốc nước bên cạnh.

— “Thời Vũ, anh và cô ấy thật sự không có gì cả, anh đã xóa tất cả phương thức liên lạc của cô ta rồi, em đừng giận, cầu xin em nghe điện thoại đi.”

Chúc Thời Vũ đi trên đường, xung quanh người đến người đi tưng bừng náo nhiệt, gió từ cổ áo tiến vào, cô không kìm được mà run rẩy, ngón tay run run gửi mail cho cấp trên của mình.

“Sếp, thực sự xin lỗi, tôi quyết định từ chối việc chuyển nơi công tác đã đề cập lúc trước, tạm thời sẽ ở lại tổng công ty, trong thời gian này sẽ không thay đổi.”

Chúc Thời Vũ kéo toàn bộ phương thức liên lạc của Lục Qua vào danh sách đen.

Có lẽ là do nhiệt độ giảm, hôm đó về nhà cô bị lạnh, sau đó thì bị cảm suốt một tuần.

Sau khi khỏi bệnh, cảm giác lúc đó cũng giảm đi không ít, khi nhớ lại thì một ít ký ức cũng đã trở nên mơ hồ, giống như một cơn ác mộng không có thật vậy.

Công việc vẫn như cũ bận đến tối mày tối mặt, sau khi cô từ chối việc chuyển công tác, cấp trên liền đem toàn bộ dự án đã gác lại phân cho cô.

Cuộc sống bao giờ cũng vậy, cứ vội vã trôi đi theo dòng chảy thời gian, mọi cung bậc cảm xúc đều bị nhấm chìm bởi công việc bận rộn hàng ngày.

Khi còn nhỏ cô đã nghĩ rằng lớn lên mình sẽ là một nữ anh hùng cầm máy quay theo đuổi ước mơ, nhưng cuối cùng cô chỉ là một người làm công ngày ngày bận rộn ở trong văn phòng.

Lại một đêm tăng ca, lúc đi ra đèn đường đã thắp sáng màn đêm.

Ban đêm lạnh lẽo lại cô quạnh.

Điện thoại của Chúc Thời Vũ rất im ắng, sau khi kéo Lục Qua vào danh sách đen cũng không có ai nhớ đến mà gửi tin nhắn cho cô nữa, dường như chuyện hai người chia tay anh ta chưa nói cho bạn bè biết, thế nên khoảng thời này vẫn trời yên biển lặng.

Anh ta không nói, Chúc Thời Vũ cũng không có tâm trí đề cập đến, sau lần gặp mặt đó cô vẫn luôn bận rộn, không có thời gian để giải quyết những chuyện ấy.

Ngày hiển thị trên lịch là số sáu, ngày này được đánh dấu bởi một vòng tròn, Chúc Thời Vũ bình tĩnh nhìn lại, từ danh bạ bấm một dãy số.

Tút tút hai tiếng rồi bị cắt đứt, không lâu sau, trong điện thoại xuất hiện một tin nhắn.

“Điểm Điểm, hôm nay nhiều họ hàng đến chơi, tâm tình mẹ con có chút không thoải mái, ba sẽ gọi lại cho con sau nhé.”

Chúc Thời Vũ cụp mắt xuống, bình tĩnh bấm chữ trả lời lại.

“Vâng, ba mẹ chú ý sức khỏe, ngày thường đừng để mẹ nổi giận.”

Tình huống như vậy đã quá quen rồi, vì công việc mấy năm qua, Chúc Thời Vũ và người nhà vẫn luôn ở trong trạng thái giằng co.

Vốn dĩ lúc đại học đã miễn cường hòa hoãn để chung sống nhưng lại vì cô lần thứ hai cố chấp “theo đuổi ước mơ” mà rạn nứt hoàn toàn.

Lúc đó Chúc Thời Vũ tiền trảm hậu tấu nhận chức trước rồi mới nói cho ba mẹ, sự việc đó khiến bọn họ không liên lạc suốt ba tháng.

Chu Trân không muốn nghe điện thoại của cô, Chúc An Viễn cũng không dám trắng trợn gọi điện cho cô, thỉnh thoảng lén lút mới có thể gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình gần đây của cô.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, quan hệ của cô và người nhà dần dần trở nên lạnh nhạt cùng xa cách, những ngày tháng hòa thuận thân thiết khi xưa giờ nhìn lại như đã là chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Ngày mai là lập đông, trận tuyết nhỏ được báo trước đó rốt cuộc cũng đúng hẹn mà đến, những bông tuyết nhỏ mềm mại thuần khiết bay lượn trên bầu trời, bồng bềnh dưới ánh đèn đường mờ nhạt.

Bên ngoài trời rất lạnh.

Hai tay Chúc Thời Vũ để trong túi áo khoác, nhắm mắt lại ngẩng mặt lên, một cảm giác mát lạnh hòa vào trong da thịt.

Lại một mùa đông nữa.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt mà cô đã làm việc được bốn năm, nhưng tiếc nuối nhất là cô lớn lên không giống với người mà bản thân đã hy vọng.

Lịch làm việc vẫn bận rộn như cũ, khi dì cả gọi điện đến, đúng lúc Chúc Thời Vũ bước ra khỏi phòng họp sau cuộc họp buổi chiều.

Giọng nói hốt hoảng và lo lắng truyền qua ống nghe, tin tức bệnh tim của mẹ tái phát ngất xỉu phải vào viện cứ như vậy bất ngờ ập đến.

Mãi đến khi bàn giao lại công việc và xin nghỉ xong, lúc ngồi trên máy bay trở về cô vẫn có cảm giác không chân thật.

Nhiệt độ ở Đài Thành đã giảm xuống từ lâu, mây đen phủ kín bầu trời, cô tiến vào phòng bệnh, đập vào mắt là gương mặt tái nhợt của người nằm trên giường bệnh.

Bà đã già rồi.

Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Chúc Thời Vũ.

Chu Trân cả đời hiếu thắng, vào lúc này cũng chỉ là một người già yếu ớt, hai năm qua Chúc Thời Vũ không về nhà, không ngờ bà đã già đến vậy.

Từ nhỏ bà đã mang bệnh nặng, sau đó chậm trễ không mang thai, đến lúc có Chúc Thời Vũ cũng xem như là già rồi mới có con.

Phòng bệnh chật ních người, họ hàng Chúc gia đông đảo, quan hệ vẫn luôn thân thiết, hôm nay đều đến trước giường bệnh thăm hỏi, Chúc Thời Vũ vừa bước vào liền trở thành tâm điểm của đám đông.

Một bàn tay dùng sức kéo lấy cô, Chúc Thời Vũ lảo đảo suýt ngã mới đứng vững được, cô nhìn thấy vẻ mặt trách móc của dì cả, vừa mở miệng đã trực tiếp oán trách.

“Tiểu Vũ, cháu làm gì mà lúc này mới đến, dì nói cho cháu biết, nếu lần này không phải hàng xóm phát hiện kịp thời, mẹ cháu đã không còn đâu!”

Hôm ấy, cô được họ hàng thân thích vây trong phòng bệnh, mới biết được rất nhiều chuyện lớn nhỏ xảy ra trong những năm tháng cô không ở nhà, tất cả đều nói lên cô là người con vô trách nhiệm.

Hầu như tất cả mọi người đều khuyên cô trở về nhà, ở lại bên cạnh ba mẹ.

Ba mẹ lớn tuổi cần có người chăm sóc, hiện tại cô cũng không thể đưa bọn họ ra ngoài định cư cùng mình, hơn nữa sinh sống ở đây đã nhiều năm, bạn bè thân quen đều ở đây, người có tuổi càng không nỡ xa quê để đến một thành phố xa lạ.

Trong trí nhớ, buổi chiều hôm đó đặc biệt dài, mãi đến khi Chu Trân được bác sĩ tuyên bố đã qua giai đoạn nguy hiểm, bệnh tình thuyên chuyển.

Trước mắt cô chỉ còn lại hai sự lựa chọn.

Dù sao thì cô cũng không thể trở lại Bắc Kinh nữa. Hoặc là trực tiếp kết hôn, hoặc là từ chức đổi việc, nghe theo sự sắp xếp của người lớn, tìm một công việc ổn định nhàn hạ.

Sau đó, cô gặp Mạnh Tư Ý.

Chúc Thời Vũ đã chọn vế trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play