Cuối năm bệnh viện nhiều việc, Mạnh Tư Ý phải trực mấy đêm liền, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn.
Mặc dù hiện tại hai người đang tính chuyện kết hôn nhưng thời gian gặp nhau lại không nhiều.
Thông thường hầu hết các cuộc trò chuyện đều liên quan đến quy trình lễ cưới và các vấn đề cụ thể.
Lịch sử trò chuyện của hai người rất đơn giản, không giống như một cặp vợ chồng sắp cưới mà lại giống như đối tác, đang cùng nhau lên kế hoạch cho lễ cưới sắp tới.
Như muốn hoàn thành những nhiệm vụ đã đề ra, không hề mong mỏi viển vông, không thể nói là vui vẻ mong ngóng nhưng cũng không phải là ghét.
Trong khoảng thời gian bận rộn, thỉnh thoảng Chúc Thời Vũ sẽ đột nhiên ngừng động tác trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bàn rải rác đủ các loại bánh kẹo cưới, là do công ty tổ chức tiệc cưới đưa đến để thử nghiệm, cô mở một cái ra nếm thử, giấy gói kẹo màu đỏ thẫm, bên trong có vị xoài, lưu lại trên môi vừa ngọt vừa ngấy.
Cô cũng sẽ vô thức thất thần, ở trong đầu tự miêu tả ra cảnh tượng của lễ cưới.
Lúc Mạnh Tư Ý mặc âu phục hẳn là rất đẹp, dáng người anh cao thẳng, khuôn mặt nghiêm túc, có một sức hấp dẫn đặc biệt của riêng anh.
Dù cho ở giữa đám đông cũng có thể kiểm soát một cách dễ dàng, mọi mặt đều được chú ý đến.
Đối với chuyện sắp xảy ra, Chúc Thời Vũ không hề lo lắng chút nào.
Cô đã từng sợ rắc rối nhất, lại không thích xã giao, nhưng vào tay Mạnh Tư Ý, dường như mọi việc có thể giải quyết dễ dàng trong chốc lát.
Nhớ đến anh, trong lòng Chúc Thời Vũ không có nai con chạy loạn, cũng không có bong bóng màu hồng mơ mộng, mà giống như được bao bọc trong làn nước biển dịu dàng, thấm đượm cảm giác an toàn.
Hai người gặp lại lần nữa là vào buổi chụp ảnh cưới.
Gần một tuần không gặp, hình như Mạnh Tư Ý có hơi phờ phạc, có vài sợi tóc mái lộn xộn giữa hai bên lông mày.
Sắc mặt giống như không được nghỉ ngơi tốt.
Sau đó Chúc Thời Vũ mới biết, tối hôm trước Mạnh Tư Ý được gọi đi thay ca cho đồng nghiệp, mới ngủ được ba tiếng.
Đến Studio chụp ảnh, bọn họ được sắp xếp đi trang điểm trước, hai người ngồi cạnh nhau trước gương hóa trang, tùy ý để chuyên gia trang điểm quẹt quẹt trên mặt.
Giữa lúc đang trang điểm, Chúc Thời Vũ mở mắt ra nhìn về phía bên cạnh.
Mạnh Tư Ý đang nhắm mắt, rất phối hợp làm theo hướng dẫn hơi ngẩng mặt lên, trông ngoan ngoãn một cách khó hiểu.
Quần áo đã được chọn từ lâu, tổng cộng có năm bộ, đặc biệt chuẩn bị để chụp ngoại cảnh và cảnh trong nhà. Địa điểm chụp ngoại cảnh là một công viên thực vật ở ngoại thành, ở đó có rất nhiều cây thường xuân, cũng coi như là một mảnh xanh hiếm có trong mùa đông.
Trang điểm và thay quần áo xong đi ra, cả hai đều nhất thời sững sờ.
Trước nhất là sự chấn động mà bộ trang phục mang lại, tiếp đó là màu đỏ của bộ đồ cưới.
Làm người ta nghĩ ngay đến mũ phượng và khăn quàng vai thời xưa, như thể một cặp vợ chồng trẻ sắp tiến vào lễ đường.
Da của Mạnh Tư Ý trắng vô ngần, dưới lớp vải màu đỏ lại càng nổi bật, bàn tay khéo léo của chuyên gia trang điểm đã che hết vẻ mệt mỏi của anh, lúc này đây môi hồng răng trắng, mặt mày tươi tắn.
Chúc Thời Vũ cảm thấy lúc này Mạnh Tư Ý hoàn toàn có thể gánh được hai chữ xinh đẹp.
Cô đứng bên cạnh anh, theo yêu cầu của thợ chụp ảnh, dựa vào anh gần hơn, mặt họ gần như chạm vào nhau.
Ảnh còn chưa chụp xong, cô đã có thể tưởng tượng mình là một chiếc lá xanh. Dùng gương mặt miễn cưỡng nhìn được này, làm nền cho đóa hoa xinh tươi Mạnh Tư Ý.
Buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ, mấy bộ trang phục đầu tiên đã được chụp xong hết, cuối cùng chỉ còn lại váy cưới chính và một chiếc đầm voan kiểu dáng phương Tây.
Hai bộ này dùng để chụp ngoại cảnh, đoàn người lái xe đến nơi cần đến, Chúc Thời Vũ ôm làn váy chuẩn bị xuống xe, đập vào mắt là một vùng thảo nguyên rộng lớn.
Mạnh Tư Ý đứng cạnh cửa xe tự nhiên đưa tay ra hướng về phía cô, Chúc Thời Vũ phối hợp nhấc váy lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, vững vàng tiếp đất.
Lúc chọn váy cưới cũng là vì coi trọng cảnh sắc ở đây, gần đến chập tối, ánh sáng dịu nhẹ, ánh chiều tà đậm đậm nhạt nhạt hiện ra ở nơi chân trời, hết thảy đều đẹp vô cùng.
Máy ảnh trong tay anh thợ nhấp nháy liên tục, dường như anh chàng đã tìm được cảm hứng sáng tạo vậy, ấn màn trập thoăn thoắt thoăn thoắt, cùng lúc ra hiệu cho hai người.
“Đúng, cô dâu cứ giữ nguyên tư thế đó, cười, tay chú rể lại ôm chặt chút!”
Tay Mạnh Tư Ý đặt bên hông cô theo phản xạ hơi dùng sức, cơ thể Chúc Thời Vũ theo bản năng tiến gần lại, cái trán suýt va vào cằm anh.
Hô hấp nhất thời dồn dập, hoảng loạn mấy giây.
“… Ngại quá.” Mạnh Tư Ý lập tức hạ tay xuống, giọng nói mơ hồ có chút bối rối.
“Không sao.” Chúc Thời Vũ thấp giọng nói, mất tự nhiên cúi đầu xuống sửa lại làn váy.
Kỳ thực trải qua hơn nửa buổi sáng để thích ứng, hai người đã có những hiểu ngầm căn bản, đối mặt nắm tay hay ôm ấp cũng được coi là suôn sẻ, nhưng đột nhiên kéo gần khoảng cách thân mật như vậy, vẫn là có chút không quen.
Sau một ngày chụp ảnh từ sáng đến tối, giữa lúc nhân viên trang điểm lại cho cô, Chúc Thời Vũ không giấu được vẻ mệt mỏi, rốt cuộc còn chịu khổ bao lâu nữa.
“Tiếp đây chụp nốt một bộ cuối cùng nữa là hoàn thành rồi.” Anh thợ vừa nói, mọi người ở đây đều trở nên phấn khởi, Chúc Thời Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh chụp được đổi sang địa điểm khác, bọn họ di chuyển sang công viên được gọi là “Ổ khóa tình nhân” ở ngay bên cạnh. Từ lúc trưởng thành Chúc Thời Vũ ít khi ở Ôn Bắc, công viên này mới được xây mấy năm gần đây, thế nên cô chưa tới bao giờ.
Đến nơi, nhìn qua đã thấy ngay ở đây có một hồ nước rất lớn, một trái tim tình yêu khổng lồ màu đỏ được tạo ra ở giữa hồ, trên mặt nước còn có những chú thiên nga được nuôi nhân tạo, đương nhàn nhã bơi qua bơi lại chơi đùa quay kiến trúc màu đỏ ấy.
Sóng nước tĩnh lặng, gió chiều hiu hiu, bầu trời trong xanh.
Hai người đứng cạnh bên hồ theo hướng dẫn của thợ chụp ảnh, trái tim tình yêu vừa vặn ở chính giữa, camera bắt trọn khung cảnh, màu sắc tươi sáng rực rỡ, một cặp cô dâu chú rể vẻ ngoài xuất chúng, kết hợp lại vô cùng hòn mỹ.
Chúc Thời Vũ vừa tạo dáng, ôm nhẹ lấy Mạnh Tư Ý. Bọn họ trông có vẻ rất thân mật, nhưng ở giữa lại cách ra một khoảng bằng một ngón tay, cô dựa theo động tác trước đó thành thục ngẩng đầu lên, khóe môi lộ ra nụ cười ngọt ngào, Mạnh Tư Ý đồng thời cụp mắt xuống, lông mi nhẹ rũ xuống, lại là ánh mắt thâm tình tự nhiên đó.
Hai người như đạt thành một sự ăn ý vô hình, vừa bắt đầu khó tránh khỏi có hơi lúng túng nhưng dần dần cũng thích ứng được, chỉ cần thợ chụp ảnh ra hiệu một tiếng liền có thể hướng về phía ống kính bày ra hiệu quả mà anh chàng muốn.
Chúc Thời Vũ duy trì biểu hiện ngọt ngào của bản thân, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự vất vả của diễn viên.
Cô thầm đếm thời gian ở trong lòng, chờ đợi một tiếng kết thúc sự dày vò này.
“Được rồi.” Dường như nghe được tiếng lòng của cô, anh thợ bên kia lập trước truyền tín hiệu đến, Chúc Thời Vũ đang muốn buông tay ra nắn bóp bắp thịt tê cứng, ai ngờ một giây sau đó.
“Cảnh này rất đẹp, chúng ta chụp thêm một cảnh hôn môi nữa, Tiểu Phương đến giúp cô dâu sửa lại khăn voan, che mặt lại, sau đó chú rể cúi đầu xuống dưới khăn voan hôn cô dâu.”
Theo miêu tả của anh chàng, trong đầu Chúc Thời Vũ lập tức có hình ảnh, đại đa số chụp ảnh cưới đều dùng tư thế này, thân mật lãng mạn, ngọt ngào tự nhiên.
Rồi cô lập tức hoảng hốt, theo bản năng nhìn Mạnh Tư Ý.
Người đối diện rõ ràng cũng sững sờ, trong khi trợ lý ở bên cạnh đang lúi húi sắp xếp, hai người lại ngơ ngác nhìn nhau, cho đến khi khăn voan trắng phủ xuống, trước mắt Chúc Thời Vũ bị che phủ bởi một mảnh sương mù.
Mạnh Tư Ý bị đẩy mạnh vào, không gian tức khắc trở nên eo hẹp, hai gương mặt gần trong gang tấc, hơi thở giao nhau, tíc tắc những thanh âm bên tai cũng trở nên im bặt.
“Chính là không khí này, hiện tại chú rể có thể cúi đầu rồi!”
Lời nói cách đó không xa kéo suy nghĩ trở về hiện thực, Chúc Thời Vũ vô thức để lộ sự băn khoăn trong đáy mắt, cô biết mình không nên căng thẳng, liền âm thầm hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt trạng thái.
Cô lại lần nữa giương mắt lên, phát hiện Mạnh Tư Ý chậm chạp không có động tác, ánh mắt của anh nhẹ nhàng rơi trên gương mặt cô, không chút cảm xúc, đôi con ngươi tĩnh mịch, không nhìn ra chút hứng thú nào.
Chúc Thời Vũ bất giác run lên, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhớ đến lời Chúc Kim Tiêu nói về mối tình đầu của anh.
Cô im lặng mấy giây, suy nghĩ một lúc, chủ động hỏi: “Có thể hôn chứ?”
Hai người bị vây lại trong không gian chật hẹp của chiếc khăn voan, câu nói này chỉ đủ cho bọn họ nghe, Mạnh Tư Ý nghe được nhưng không nói gì, im lặng mấy giây, rốt cuộc cũng hành động.
Anh cúi đầu lại gần, dưới con mắt chăm chú của mọi người, khi gần chạm vào môi cô, anh nghiêng đầu chạm nhẹ xuống dưới, hô hấp nóng ẩm phủ vào khóe môi cô đảo qua.
Trong ống kính, cô dâu nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu lên, cùng chú rể thân mật không một kẽ hở, từ góc độ này nhìn lại, giống như đang hôn môi vậy.
Anh thợ sửng sốt không nói lên lời, liên tục ấn nút chụp, cúi đầu kiểm tra tấm ảnh vừa chụp được.
“Tuyệt vời! Công việc ngày hôm nay kết thúc ở đây!”
Khi trời tối dần, bọn họ chụp được cảnh hoàng hôn cuối cùng, vĩnh viễn lưu lại trong cuộn camera.
Trên đường trở về, có vẻ Mạnh Tư Ý rất mệt, vừa lên xe đã dựa vào ghế ngủ, bên trong xe không có người nói chuyện, vô cùng yên tĩnh.
Trợ lý ngồi đằng trước quay đầu lại, đưa những tấm ảnh tự chụp được ở trong điện thoại cho cô xem, Chúc Thời Vũ nghiêng người xem từng cái một, ảnh chụp rất đẹp nhưng lại có hơi khác lạ.
Giống cô mà lại không giống cô.
Giống như hai diễn viên tận tâm tận lực, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao vậy.
Thiết nghĩ anh đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng vẫn duy trì hình tượng suốt cả ngày, đóng vai một chú rể hạnh phúc đạt tiêu chuẩn.
Ánh mắt Chúc Thời Vũ vô thức rơi vào gương mặt mệt mỏi đang ngủ say của Mạnh Tư Ý, trong tâm trạng phức tạp vậy mà lại tìm thấy một chút đau lòng.
Nữ phụ trong câu chuyện xưa hình như cũng được thiết lập làm người tốt đẹp như này, hi sinh bản thân và cống hiến tất cả vì tình yêu của nam chính và nữ chính, cuối cùng một mình lặng lẽ nhận lấy sự cô đơn.
Ngoại trừ danh tiếng hiền lành ở bên ngoài, cái gì cũng không có.
Trong lúc Chúc Thời Vũ đang tự suy nghĩ xa xăm, không biết sao chiếc xe đột nhiên lắc lư một cái, người bên cạnh mơ màng tỉnh lại, theo bản năng tìm đến tay cô rồi nắm chặt.
“Đến rồi à?” Mạnh Tư Ý mơ hồ hỏi, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
“Còn một lúc nữa, anh ngủ tiếp đi.”
Chúc Thời Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, anh mơ hồ ừm một tiếng rồi ngủ tiếp.
Xe vững vàng tiếp tục chạy trên đường, chỉ là lúc này Chúc Thời Vũ không suy nghĩ linh tinh nữa, cô nắm lấy bàn tay kia, nhiệt độ hơi nóng giống như ánh đèn trong đêm tối, cô nhìn đến mê mẩn, không rảnh bận tâm đến cái khác.