Năm nay Mạnh Tư Ý 27 tuổi, ngoại hình ưa nhìn, tốt nghiệp từ trường đại học y tốt nhất trong vùng, sau đó làm việc tại Bệnh viện Đa Khoa trực thuộc Đại học Y thành phố Ôn Bắc, chỉ mất vài năm đã lên làm bác sĩ chính.
Nhà xe đầy đủ, thu nhập ổn định, quý hơn là phẩm hạnh đoan chính, đời tư trong sạch, ở trong bệnh viện không hề có đánh giá xấu nào.
Người lớn trong nhà đối với anh vừa lòng mười phần.
Chúc Thời Vũ thì ngược lại.
Tuy rằng thi vào trường đại học không tệ, nhưng ở Bắc Kinh nhiều năm cũng không thấy có thành tựu gì, từ lúc quay về đến giờ vẫn đang tìm việc, tạm thời không nói đến thu nhập, người thì hướng nội, không hiểu sự đời.
Ngoại trừ gương mặt có mấy phần xinh đẹp, những ưu điểm khác khó mà tìm được.
Hai người kết hôn, hiển nhiên là cô trèo cao rồi.
Bất kể là nghe theo sắp xếp hay lí do khác, cô cũng xem như là may mắn, tìm được một người ưu tú về mọi mặt.
Ba mẹ là người hiểu con cái của mình nhất.
Bà biết Chúc Thời Vũ chậm nhiệt lại cố chấp, không giống với vẻ mềm mỏng bên ngoài, nếu còn phí thời gian đợi một người thích hợp hơn xuất hiện, vậy thì khó càng thêm khó.
Tương lai còn nhiều biến số, bà đã không còn thời gian để đánh cược nữa rồi.
Chu Trân chu đáo tạo cơ hội để hai người ở riêng với nhau.
Chúc Thời Vũ đưa Mạnh Tư Ý xuống lầu, ngoài trời đã tối, trăng treo ngọn cây.
Mùa đông gần kề, lạnh lẽo cùng trống trải, tiểu khu yên tĩnh không một tiếng động.
Chúc Thời Vũ kéo cổ áo khoác lên, cúi gằm mặt, mũi chân vô thức di di trên mặt đường.
“Mạnh Tư Ý…”
Cô vừa mới mở lời, người bên cạnh đã đáp lại ngay.
“Ừ.”
Chúc Thời Vũ ngẩng mặt lên.
Anh rất cao, cao hơn cô một cái đầu, lúc cô đứng gần phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cô mở to mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào khuôn mặt anh mà đánh giá.
Người trước mặt này quả nhiên là rất đẹp, thậm chí bên trong vẻ đẹp ấy còn có mấy phần thanh tú, bởi vì xương lông mày đầy đặn nên không hề nữ tính chút nào.
Đôi mắt của Mạnh Tư Ý rất đẹp, mắt hai mí hẹp trong ngoài rộng, xòe ra như một chiếc quạt, một lớp mỏng manh, nếp gấp rõ ràng.
Lúc cúi người nhìn xuống, có một loại thâm tình sâu lắng.
“Tại sao anh lại muốn kết hôn với tôi vậy?” Chúc Thời Vũ thẳng thắn đặt câu hỏi.
“Tôi cũng đến tuổi nên kết hôn rồi.” Bầu không khí yên lặng trong giây lát, ngay sau đó, giọng nói điềm tĩnh của Mạnh Tư Ý vang lên.
“Tất cả mọi mặt của anh đều rất tốt.”
Tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị từ sớm, nhưng khi nghe được câu trả lời ấy, Chúc Thời Vũ cũng phải im lặng.
Cô cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.
“Hôm nay anh cũng nhìn thấy rồi đấy.”
“Ừm?”
“Nhà tôi rất gấp.” Cô dừng lại một chút, sắp xếp từ ngữ.
“Lúc trước tôi… vẫn luôn ở nơi khác, ba mẹ tôi sợ tôi lại bỏ đi, vì đó nên mới muốn tôi nhanh chóng kết hôn.”
“Ừ.” Lần thứ hai anh lên tiếng, khẽ gật đầu, lại nói thêm một câu, “Tôi biết.”
“Tôi không bài xích chuyện kết hôn, thế nhưng, khả năng có thể sẽ không giống như các cặp vợ chồng bình thường, dù sao, chúng ta mới quen biết mấy tháng, cũng không tính là đặc biệt hiểu nhau.” Chúc Thời Vũ có hơi khó nói thành lời, thậm chí còn cảm thấy mình hơi thái quá, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
“Tôi hiểu.” Mạnh Tư Ý gật gật đầu, nhẹ giọng nói.
Anh hiểu ý khiến Chúc Thời Vũ càng thấy xấu hổ, đồng thời, những tâm tư rối bời không biết phải nói làm sao cho đúng.
Cô suy sụp cúi đầu xuống, hít nhẹ một hơi.
“Có lẽ tôi cần một ít thời gian.”
“Được.” Anh trực tiếp đồng ý.
“Nếu vậy anh còn nguyện ý kết hôn với tôi không?” Chúc Thời Vũ nghi hoặc nâng mắt lên, cẩn thận dò hỏi.
“Ừ.” Mạnh Tư Ý lại gật đầu lần nữa, mở miệng nói, “Tôi đồng ý.”
–
Gặp phụ huynh xong, hai bên coi như chính thức bước vào trạng thái qua lại.
Hình thức ở chung cũng không có biến hóa gì lớn, nhưng thỉnh thoảng Chúc Thời Vũ sẽ có cảm giác không chân thực, còn chưa thích ứng được việc bản thân chuẩn bị kết hôn.
Số lần Mạnh Tư Ý đến nhà cô ngày càng nhiều, phần lớn thời gian đều sẽ ở lại ăn tối. Có một lần, Chúc Thời Vũ ngủ trưa, lúc tỉnh lại đã là chiều tối, hoàng hôn bao quanh phòng khách. Trong bếp truyền ra tiếng Chu Trân đang nói chuyện, cười nói dịu dàng, còn có mấy tiếng va chạm nhỏ nhẹ truyền ra.
Chúc Thời Vũ đến xem, nhìn thấy một bóng dáng cao ráo đang đứng trên ghế sửa quạt thông gió bị hỏng đã lâu.
“Tiểu Mạnh, may là còn có cháu, lần trước chú cháu mân mê nửa ngày cũng không sửa được đấy.”
Mạnh Tư Ý cầm cờ lê vặn ốc vít ở quạt thông gió, cổ tay áo sơ mi sắn đến khuỷu tay, đường cong cánh tay siết chặt.
Nhà bếp không lớn vì anh mà có vẻ hơi chật chội.
“Không sao ạ, thay cái mới là được rồi.”
Sau khi lắp xong anh lại cẩn thận kiểm tra lần nữa, từ trên ghế bước xuống, ngẩng đầu thì thấy Chúc Thời Vũ.
“Em tỉnh rồi?” Mạnh Tư Ý hơi giương mắt, không biết có phải ảo giác hay không, dường như Chúc Thời Vũ thấy trong mắt anh thấp thoáng ý cười.
Cô bất giác cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người mình.
Thoáng cái mặt Chúc Thời Vũ không khống chế được mà nóng lên.
Hôm đó Mạnh Tư Ý ở lại ăn cơm, trước khi về còn sửa lại vòi nước nhỏ giọt tí tách đã nhiều năm.
Chu Trân khen anh không ngớt, Chúc An Viễn còn đem bộ dụng cụ uống trà mình thích nhất đưa cho anh, Chúc Thời Vũ đưa Mạnh Tư Ý xuống lầu xong, nghe được hai người nói chuyện.
“Trong nhà vẫn nên có một người đàn ông, Tiểu Mạnh đúng là không tệ.” Chu Trân cảm khái, tiếp đó Chúc An Viễn cũng lên tiếng phụ họa.
“Đúng vậy, Tiểu Vũ ở cùng nó, chúng ta cũng yên tâm.”
“Có điều lời của bà là có ý gì? Tôi không phải đàn ông hả?” Ông chợt phản ứng lại, không phục hỏi ngược lại.
“Tôi không có ý đó, dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, những việc tốn sức này vẫn là để người trẻ tuổi làm không phải sao?” Chu Trân vội vàng giải thích, nói những lời vỗ về.
“Thế còn tạm được.” Chúc An Viễn hừ hừ hai tiếng, giống như miễn cưỡng chấp nhận.
Chúc Thời Vũ đứng ở ngoài một lúc, im lặng thu bàn tay đang chuẩn bị mở cửa lại, người cô vô thức dựa vào vách tường, rơi vào trầm tư. Hồi lâu mới đứng dậy vào nhà.
–
Ngày cưới của hai người được định vào năm sau.
Ba mẹ của Mạnh Tư Ý mất sớm do bất ngờ xảy ra tai nạn xe cộ, từ cấp ba anh đã đến nhà người cậu sinh sống.
Phụ huynh hai bên gặp mặt tại một nhà hàng năm sao trong thành phố, từ đầu đến cuối đều là một tay Mạnh Tư Ý lo liệu, từ địa điểm đến buổi gặp mặt anh đều sắp xếp cẩn thận và chu đáo.
Chúc Thời Vũ không giỏi giao tiếp, sau khi theo Chu Trân bọn họ đến khách sạn liền im lặng ngồi tại chỗ, lúc nhìn thấy cậu mợ của Mạnh Tư Ý thì đứng dậy cẩn thận chào hỏi.
Bọn họ đối với Chúc Tư Vũ dường như rất yêu thích, từ lúc bắt đầu gặp mặt đã khen không dứt lời, trước khi đi, người mợ nắm chặt lấy tay cô, đeo một cái vòng ngọc vào cổ tay cô.
“Đây là mẹ của Tiểu Ý để lại, nói là muốn giao lại cho con dâu tương lai, hiện tại nên đưa cho con rồi.”
“Tiểu Vũ à, con giữ cẩn thận nhé.”
Trên đường quay về, vì Mạnh Tư Ý uống rượu nên Chúc An Viễn mới lái xe.
Từ lúc đi làm anh đã dọn ra ở gần bệnh viện, không cùng hướng về với nhà cậu, tiện đường nên Chúc An Viễn đưa anh về nhà.
Ngoài trời màn đêm đã lan tràn, trong xe được bao phủ bởi ánh đèn mờ nhạt. Chúc Thời Vũ và Mạnh Tư Ý ngồi ở ghế sau xe, anh có hơi mệt, cả người dựa vào ghế, uể oải cụp mắt nhìn cô.
Dường như biết anh cần nghỉ ngơi, người trong xe không hề nói chuyện, xe chạy vững vàng ở trên đường, trong không khí có mùi rượu nhàn nhạt.
Không khó ngửi, Chúc Thời Vũ lại nhìn người bên cạnh. Anh lười nhác tựa vào ghế, so với ngày thường lại thêm mấy phần tùy ý, nút áo sơ mi mở rộng, lộ ra một mảng da thịt hơi đỏ lên, ánh mắt so với lúc tỉnh táo lại càng thêm sáng.
So với say rượu lại càng say người hơn.
Chúc Thời Vũ mất tự nhiên rời ánh mắt, bàn tay đặt trên đầu gối được nhẹ nhàng nắm lấy.
Ngón tay Mạnh Tư Ý thon dài trắng nõn, khớp xương cân xứng, rất giống đôi tay của bác sĩ khoa xương khớp.
Lúc này đây, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay khẽ vân vê chiếc vòng ngọc.
“Đây là của mẹ anh để lại à?” Chúc Thời Vũ cúi đầu, ánh mắt rơi vào nơi đó, nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm.” Âm mũi kéo dài có chút khàn khàn không giải thích được.
“Vậy em, về nhà sẽ cất đi cẩn thận.” Cô ngập ngừng, lo lắng nói.
“Không cần.” Mạnh Tư Ý nghiêng mặt qua, đôi mắt sáng ngời nhìn cô, “Em cứ đeo đi.”
“Em sợ không cẩn thận sẽ đụng phải.”
“Không sao, vốn dĩ cái này là cho em mà.” Giọng nói của anh rất tự nhiên và tùy ý, nhưng Chúc Thời Vũ lại như mất đi khả năng ngôn ngữ, lúc sau mới lúng túng đáp lại một tiếng.
“Ồ…”
Tiếng ô tô đi qua ồn ào ngoài cửa xe, cảnh vật lướt qua nhanh chóng.
Chúc An Viễn đang tập trung lái xe, Chu Trân dựa vào ghế phụ bên cạnh nghỉ ngơi.
Xung quanh rơi vào một khoảng lặng vô định.
Mạnh Tư Ý hơi nới lỏng bàn tay đang nắm cổ tay cô ra rồi di chuyển xuống dưới, đặt vào lòng bàn tay cô.
Tay anh đặt trong tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy.
Xúc cảm và độ ấm của riêng anh truyền đến một cách thầm lặng.
Chúc Thời Vũ cụp mắt xuống, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, lúc sau, nhẹ nhàng nắm lại tay anh.
Quan hệ của hai người vẫn luôn tuân thủ theo khuôn phép, thậm chí Mạnh Tư Ý còn đứng đắn hơn, chưa bao giờ có hành động vượt quá quy củ.
Quen biết đến hiện tại, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau.
Cứ coi như là say rượu đi.
Chúc Thời Vũ mất tự nhiên quay nhìn ra ngoài cửa xe, bàn tay cũng không hề buông lỏng, cứ lặng lẽ nắm tay anh như thế, mãi đến cảnh sắc cuối cùng của đêm nay.
–
Họ hàng Chúc gia đông đảo, ngày thường cũng rất thân thiết.
Gần đến cuối năm, những lần đến chơi lại càng thường xuyên hơn, điều khiến Chúc Thời Vũ đau đầu nhất là theo ba me đến nhà họ hàng, mấy năm nay lại càng trầm trọng hơn.
Từ lúc cô cố chấp làm theo ý mình đến Bắc Kinh học tập, học cái chuyên ngành biên đạo “không có việc làm đàng hoàng”, sau khi tốt nghiệp còn cố ý ở lại Bắc Kinh, nhiều năm rồi cũng không có thành tựu gì nổi bật.
Trong gia đình, so với các anh chị họ có công ăn việc làm ổn định hoặc là đã thành gia lập thất thì Chúc Thời Vũ được xem là một sự khác biệt, mỗi lần tụ họp, giữa những lời bàn luận sắc mặt Chu Trân đều sẽ trở nên cực kì khó coi.
Nhưng mà năm nay lại ngoại lệ.
Biết được tin cô chuẩn bị kết hôn.
Sự chú ý ở trên người Chúc Thời Vũ đã thay đổi từ việc hận mài sắt không thành thép thành thân thiện và hài lòng.
“Tiểu Vũ à, kết hôn là tốt rồi, sống cho tốt đỡ để ba mẹ cháu lo lắng mãi.”
“Đúng vậy, cháu xem ba mẹ cháu cũng lớn tuổi rồi, chỉ có người con gái là cháu, lại không ở bên cạnh. Lần trước mẹ cháu lên cơn đau tim ngất xỉu ở nhà, nửa ngày cũng ai phát hiện, nếu không phải hàng xóm mang cơm đến cho bà ấy… Bác sĩ cũng nói nếu đến chậm một phút là xảy ra chuyện rồi.” Bà cô vừa nói chuyện vừa vỗ vỗ ngực, hiện tại nghĩ lại mà vẫn còn sợ.
“Lần trước thím gặp thằng nhóc kia ở trên đường, cao như vậy lại rất đẹp trai, còn là bác sĩ nữa. Cùng với Tiểu Vũ của chúng ta, xứng đôi vừa lứa.” Thím hai kéo tay Chúc Thời Vũ cười híp cả mắt nói.
Một trận cười đùa vang lên, bầu không khí trong bữa tiệc tốt đến không ngờ, đến cả gương mặt của Chu Trân và Chúc An Viễn cũng mang theo ý cười. Từ khi Chúc Thời Vũ ra ngoài học tập đến nay, rất ít khi cảm nhận được bầu không khí như thế này.
Có lẽ là do cô “phản nghịch” nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng nghe lời người lớn, lại còn làm việc đúng ý.
Vào giờ phút này, Chúc Thời Vũ không có cảm nghĩ gì đặc biệt cả, cô chỉ cảm thấy yên ổn và thoải mái, thêm đó còn có chút vui mừng.
May là cô gặp được Mạnh Tư Ý.
Khi lễ Tết ngày càng đến gần, người đi làm xa nhà cũng bắt đầu trở về.
Ngày Chúc Kim Tiêu trở về là ngày mồng tám tháng chạp, cách Tết Âm lịch không quá một tháng.
Cô ấy vừa về đến nhà, nhận được tin năm sau Chúc Thời Vũ sẽ kết hôn thì kinh ngạc đến mức cơm cũng không ăn, vứt hành lý xuống giết đến tận nhà.
“Chúc Thời Vũ! Mày điên rồi đấy à!” Cô ấy dùng sức lắc vai Chúc Thời Vũ, không dám tin.
“Để tao bổ não mày ra xem bên trong có phải bị úng nước hay không, bây giờ tao rất là nghi ngờ mày không được bình thường, không phải mày bị hồn của người khác nhập đấy chứ.”
“Nào, nhìn vào mắt tao rồi trả lời, năm lớp ba chúng ta bị thầy giáo phạt đứng vì việc gì?”
“Bởi vì mày cởi quần của Tiểu Mập nhà bên, là tao yểm trợ cho mày, kết quả chúng ta đều bị thầy giáo phạt đứng, nửa tiết học.” Chúc Thời Vũ mặc kệ cho cô ấy lay vai của mình, bất đắc dĩ nói.
“Đúng là mày rồi, linh hồn bên trong đúng là của mày.” Chúc Kim Tiêu ra vẻ khoa trương, cau mày khó tin nhìn cô.
“Thế tại sao đột nhiên mày lại muốn kết hôn? Nói, nếu như mày bị ép buộc thì nháy mắt mấy cái, tao sẽ liều cái mạng này cứu mày.”
Chúc Kim Tiêu là người theo chủ nghĩa không kết hôn, còn cho rằng Chúc Thời Vũ cũng giống vậy. Mặc dù bản thân cô không để ý đến, nhưng với mức độ hiểu biết và tình bạn cùng nhau lớn lên của hai người, cô ấy cho rằng Chúc Thời Vũ chỉ là nhất thời bị cuộc sống hiện thực làm mờ mắt mà thôi, để mà nói thì cô không giống kiểu người sẽ bước vào con đường hôn nhân.
Trước đây cô và Lục Qua ở bên nhau mấy năm, cũng từng nghĩ nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ kết hôn với anh ta.
“Lục Qua đâu?” Cuối cùng Chúc Kim Tiêu cũng hỏi đến vấn đề quan trọng nhất. Cho dù trước đây biết người Chúc Thời Vũ kết hôn là Lục Qua, cô ấy cũng không bị sốc đến mức này, hiện tại thì không thể nào kinh ngạc hơn.
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy người trước mặt im lặng mấy giây, sau đó Chúc Thời Vũ mở miệng nói: “Chia tay rồi.”
“Hả??!” Chúc Kim Tiêu kinh ngạc đến mức không khép được miệng, trợn to hai mắt.
“Anh ta trật đường ray rồi.” Chúc Thời Vũ bình tĩnh nói.