Sáng sớm, bầu trời vẫn âm u như cũ.
Những tia sáng yếu ớt ở bên ngoài cố sức xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào căn phòng tối tăm.
Chúc Thời Vũ bị một tràng tiếng đập cửa dữ dội đánh thức.
“Sáng sớm, bà gọi Điểm Điểm làm gì, đợi con bé dậy rồi nói sau không được sao?”
“Không được! Bây giờ tôi muốn hỏi nó cho rõ ràng, cái vé máy bay này là có ý gì?”
Lời nói ồn ào cách cánh cửa truyền đến tai, Chúc Thời Vũ từ từ tỉnh lại, hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Vé máy bay gì?” Cô mặc đồ ngủ ra mở cửa, vừa mới đi ra đã thấy Chúc An Viễn và Chu Trân đứng ngoài cửa, một phong thư màu trắng được dùng sức ném thẳng vào người cô.
“Con tự xem đi!”
Bệnh nặng vừa mới khỏi nay sắc mặt lại đỏ lên vì tức giận, hơi thở dồn dập.
Năm nay Chu Trân đã hơn năm mươi, chẳng biết từ lúc nào, hai bên tóc mai đã xuất hiện tóc bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng đã hằn sâu.
Mấy năm qua, bọn họ đã nhanh chóng già đi giống như tốc độ ánh sáng.
Chúc An Viễn lo lắng nhìn cô một cái, cũng không biết khuyên giải kiểu gì, vội vàng cúi đầu đỡ lấy Chu Trân, vỗ vỗ ngực cho bà.
“Bác sĩ đã nói bà không nên quá kích động, Điểm Điểm đã đồng ý với chúng ta quay về rồi, bà đừng có thấy gió thì cho là có mưa, trước tiên bình tĩnh lại, hỏi Điểm Điểm xem là chuyện gì đã.”
Chu Trân nghe được những lời này xong, không biết làm sao, giống như bị một chậu nước lạnh dội vào lửa nóng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chúc Thời Vũ.
“Vậy con nói đi, chuyện gì đây.”
Chúc Thời Vũ đang cúi đầu, nhìn kĩ vé máy bay trong tay.
Mặt trên viết rõ ràng chuyến bay.
Mười giờ sáng ngày kia, từ Ôn Bắc bay đến Bắc Kinh, hành khách Chúc Thời Vũ.
Cô nhớ đến tin nhắn trong nhóm làm việc ở công ty cũ bị cô bỏ qua mấy ngày trước, hình như có người tag cô ở trong nhóm. Cũng gần nửa tháng kể từ khi từ chức, Chúc Thời Vũ không để tâm, nhấn mở trượt đến cuối, rồi rời khỏi nhóm chat.
Nghĩ đến đây, cô quay người trở về phòng, tìm điện thoại của mình mở lên, quả nhiên, trong danh sách không làm phiền ở Wechat, xuất hiện một loạt các tin nhắn.
Cái mới nhất được gửi đến từ một ngày trước, là từ lãnh đạo trực tiếp của cô.
Nói rằng, bởi vì số điện thoại của cô không liên lạc được, bản thân cũng không có cách nào liên lạc với cô, cho nên vé máy bay được gửi thẳng đến nhà cô, hy vọng sau khi nhận được thì liên lạc lại với anh ấy.
Cách đây không lâu, để thuận tiện, Chúc Thời Vũ đã đổi thành sim trong vùng, số mới không có nói cho đồng nghiệp ở công ty cũ biết.
Cô nhanh chóng nhấn xem các tin nhắn chưa đọc trước đó, thở dài một hơi, xoa ấn đường nặng trình trịch.
Thời đại học Chúc Thời Vũ từng học làm biên đạo, sau khi tốt nghiệp thì làm việc trong một công ty video mạng, từ trợ lý quay phim trở thành người phụ trách dự án, trong khoảng thời gian ấy đã thực hiện được không ít cảnh quay độc lập.
Trong đó có một quảng cáo hợp tác với một thương hiệu, lúc ấy phải dừng lại vì người phát ngôn tạm thời bị thay thế, khách hàng bên đó lần lữa không đưa ra câu trả lời chính xác, công ty bèn tạm dừng dự án này lại, đến bây giờ cũng gần nửa năm rồi.
Tuần trước, người phát ngôn của khách hàng đã được xác định, đột ngột yêu cầu tiến hành quay phim lại lần nữa.
Thời điểm đó Chúc Thời Vũ vừa vội vàng từ chức, chỉ trong ba ngày đã bàn giao tất cả công việc trong tay và một ít tài liệu dự án thời kỳđầu được lưu trữ trên máy tính cho đồng nghiệp.
Quảng cáo này cũng có trong đó, tài liệu kế hoạch cơ bản đều ở đó cả, nhưng một số chi tiết quan trọng phải được cô xác nhận.
Trước đó Chúc Thời Vũ là người đàm phán với bên kia với tư cách là người phụ trách, ngày kia khách hàng sẽ đến công ty để tham gia cuộc họp thảo luận dự án.
– Thương hiệu này là tiền tuyến trong ngành, công ty hết sức coi trọng, lãnh đạo cũ có ý để Chúc Thời Vũ bay về một lần nữa, tương lai vẫn sẽ trợ cấp tiền thưởng cho cô như các dự án vẫn làm.
Tình hình cấp bách, dưới tình huống mất liên lạc với cô, trợ lý đành phải tra địa chỉ nhà mà cô đã điền lúc trước, gửi thẳng tài liệu và vé máy bay qua đây.
Do đó mới xuất hiện một màn như sáng nay.
Chúc Thời Vũ ngồi trên ghế sô pha nắm chặt điện thoại trong tay, chỉ tập trung vào những điểm chính, lời ít ý nhiều giải thích hết tiền căn hậu quả, sau đó phòng khách trở nên yên lặng. Chu Trân hé môi, đang định nói thì đột nhiên ho dữ dội, dưới sự vỗ về liên tục của Chúc An Viễn, mới miễn cưỡng ngừng lại được, nắm tay đè vào ngực, đôi môi trắng bệch.
Chúc Thời Vũ mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì.
“Mẹ không quan tâm công ty cũ của con xảy ra chuyện gì, dù sao con cũng nghỉ việc rồi, không được đi.” Bà khó khăn hồi khí lại, nâng mắt lên, vẻ mặt nặng nề nói.
“Đúng đó Tiểu Vũ, con cũng đã nghỉ việc lâu như vậy rồi, tại sao lại đột ngột gọi con về chứ.” Chúc An Viễn cũng lo lắng nhìn cô, giọng điệu không đồng ý.
“Công việc của con vẫn chưa được bàn giao hết, phải có trách nhiệm. Đây là thỏa thuận lúc trước đã ký với công ty.” Chúc Thời Vũ kiên nhẫn giải thích, cố gắng thuyết phục họ.
“Hơn nữa chỉ đi một ngày rồi sẽ về.”
Chu Trân từ chối để Chúc An Viễn đỡ, khó khăn ngồi thẳng dậy, môi mím thành một đường thẳng, lời nói ra không cho phép từ chối: “Tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu, mẹ sẽ trả “
Cuối cùng thì Chúc Thời Vũ cũng không thể bay qua được.
Sau khi liên lạc lại giải thích cùng xin lỗi, cuộc họp được chuyển thành họp trực tuyến từ xa, cô dành trọn cả một ngày đàm phán thành công với bên đối tác, trước khi kết thúc, lại khéo từ chối lời mời tham gia cuộc họp thường niên của công ty.
Cuộc họp kéo dài từ sáng đến tối, sau khi tắt máy tính, Chúc Thời Vũ đứng dậy khỏi bàn thì phát hiện ra bản thân mình miệng đắng lưỡi khô, môi bị bong tróc.
Vì sự việc này mà không khí trong nhà trở nên vô cùng lạnh nhạt, mấy ngày liên tiếp, trên bàn ăn hết sức trầm lặng.
Chúc Thời Vũ đã không ở nhà nhiều năm, khó tránh khỏi cảm thấy xa lạ, thời gian trước mối quan hệ vốn đã dịu đi vì sự thỏa hiệp của cô lại trở lại như cũ chỉ sau một đêm.
“Mấy ngày nay con đã liên lạc với Tiểu Mạnh chưa?” Bữa sáng vốn đang lặng ngắt, đột nhiên Chu Trân lại nói chuyện, tiếng bát đũa chạm vào nhau dần dần biến mất, Chúc Thời Vũ và Chúc An Viễn đồng thời dừng động tác.
“Có.” Chúc Thời Vũ dừng lại rồi trả lời, “Không nhiều.”
“Con xem hai ngày tới thằng bé có bận gì không, mẹ và ba con nấu vài món ngon, mời thằng bé đến nhà dùng bữa, để bọn ta gặp nhau.”
Chu Trân điềm nhiên như không nói: “Đã lâu như vậy rồi mẹ vẫn chưa gặp Tiểu Mạnh, cũng không biết thằng bé là người như thế nào.”
Chúc Thời Vũ im lặng ngồi đó, Chúc An Viễn nhẹ nhàng cầm bát và cái muôi múc cháo, toàn bộ quá trình không có một chút tiếng động.
Hồi lâu.
Giọng của Chúc Thời Vũ vang lên.
“Con sẽ hỏi anh ấy.”
Ảnh đại diện của Mạnh Tư Ý là một hoa văn đơn giản màu trắng, giống như một đám mây được vẽ bằng màu nước, mờ mịt mơ hồ, ở giữa có những đường viền không rõ của những giọt nước.
Chúc Thời Vũ mở khung chat của cả hai ra, từ dưới lướt lên trên, đều là những câu chuyện ngắn rất nhạt nhẽo hằng ngày, nhưng lịch sử trò chuyện hàng ngày lại không có nhiều chỗ trống lắm.
Duy chỉ có một lần, có lẽ là khoảng ba ngày hai người họ không liên lạc với nhau.
Họ không có ý cắt đứt liên hệ nhưng cũng không đi tìm đối phương, chỉ là một khoảng thời gian bình thường trôi qua, khi chợt nhớ ra mới phát hiện cả hai đã biến mất khỏi cuộc sống của nhau mấy ngày liền.
Đêm đó Chúc Thời Vũ đi ngủ sớm, khoảng gần 12 giờ, trong điện thoại nhận được một tin nhắn mới.
Đến từ Mạnh Tư Ý.
【Ngủ ngon】
Ngay lập tức, xung quanh trở nên yên tĩnh hẳn, dường như Chúc Thời Vũ lại ngửi được hương chanh hòa cùng muối biển.
Về việc mời cơm, Chúc Thời Vũ suy nghĩ một lúc để tìm từ ngữ rồi gửi cho anh.
Mạnh Tư Ý trả lời rất nhanh, anh cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đồng ý rồi quyết định ngày.
Chu Trân và Chúc An Viễn đều lộ ra sự kích động, bắt đầu chuẩn bị thức ăn từ sớm, đến ngày hẹn, trời vừa mới sáng, lúc Chúc Thời Vũ rời giường đã nghe thấy từ nhà bếp truyền ra truyền ra tiếng động.
Trên thớt bày sẵn nhân bánh hải sản tươi và vỏ sủi cảo được vê rất đẹp.
Sủi cảo nhân hải sản là món sở trường của Chu Trân.
Từ lúc xa nhà học đại học, Chúc Thời Vũ đã không được ăn món này nữa.
Lúc thi đại học cô nhất quyết nộp hồ sơ vào một trường ở Bắc Kinh có chuyên ngành biên đạo, cùng người nhà xảy ra tranh cãi, nhiều năm trôi qua mâu thuẫn vẫn còn đó, thế nên sau khi tốt nghiệp cô quyết định ở lại Bắc Kinh, rồi hoàn toàn bùng nổ khi từ chối ý định muốn cô trở về để thi công chức của cả nhà.
Từ đó trở đi, Chu Trân cũng không nói một lời nào tốt đẹp với cô nữa.
Mạnh Tư Ý đến rất đúng giờ, thậm chí còn đặc biệt đến sớm trước nửa giờ, lúc hai tay anh xách đầy quà đến là Chúc Thời Vũ đi mở cửa, vừa mở cửa cô đã bị sự trang trọng của anh dọa sợ.
“Anh làm gì… mang theo nhiều đồ quá vậy?” Chúc Thời Vũ quay đầu nhìn vào trong bếp, hạ thấp giọng nói với anh.
“Lần đầu tiên đến nhà chào hỏi, đây là lễ nghi cơ bản mà.” Dáng người cao lớn của Mạnh Tư Ý đứng ở cửa, gương mặt nghiêm chỉnh bình tĩnh.
Chúc Thời Vũ nghe xong, hơi gật đầu không nói gì nữa, nghiêng người để anh đi vào.
Hai người ở trong bếp đã sớm nghe thấy động tĩnh, gấp rút cởi tạp dề ra, niềm nở chào đón.
“Tiểu Mạnh, cháu đến rồi. Sao còn mang nhiều quà cáp vậy, lần sau đến không cần mang những thứ này, cứ coi như là nhà mình.”
Chu Trân cười nói thân mật, kêu anh ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách. Chúc An Viễn vội vàng nhận mấy món đồ trong tay anh, cẩn thận đặt trên kệ tủ ở phòng khách.
“Cháu uống trà nhé? Uống trà Mao Tiêm mà chú cháu thích nhất, hay là nước ấm?”
Bầu không khí lạnh nhạt nhiều ngày trong nhà vì Mạnh Tư Ý đến mà trở nên sôi nổi hẳn, so với bọn họ ở một bên vui vẻ, Chúc Thời Vũ ngồi yên tĩnh ở một bên càng giống người ngoài hơn.
Bữa tối trên bàn gồm có sáu món và một bát canh, sắc hương vị đều đủ cả, ở giữa bàn là món tôm phù dung kì công được bày ra đĩa một cách tinh tế.
“Tiểu Mạnh, nếm thử tay nghề của chú dì xem.”
Hai người nhiệt tình gắp thức ăn cho Mạnh Tư Ý, không đến một lúc, thức ăn trong bát của anh đã chất thành ngọn.
Bánh sủi cảo nhân hải sản được đặt ở nơi gần với Chúc Thời Vũ nhất, cô gắp một cái bỏ vào bát, vừa cắn một miếng, mùi vị quen thuộc xộc lên mũi.
Hơi nóng khiến cho viền mắt cô trở nên chua xót.
Mùi vị này đã đi theo cô vào mỗi buổi sáng năm lớp 12.
Cuộc sống năm cấp Ba rất khổ, đặc biệt là lớp 12, việc học áp lực lại càng thêm nặng nề, Nhất Trung quản rất nghiêm, tiết tự học buổi sáng không ai được đi muộn hay vắng mặt, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải rời giường đi học.
Khoảng thời gian đó Chu Trân sợ cô cực khổ không có đủ dinh dưỡng, thế là buổi tối hôm trước đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu làm sủi cảo, rạng sáng hôm sau đã làm xong rồi gói kỹ cho cô mang đến trường.
Ròng rã một năm, hơn ba trăm ngày, đều không thiếu một ngày nào, sau đó sợ cô ăn ngán, còn chuẩn bị các kiểu cách ăn sáng khác cho cô.
Trước khi xảy ra bất đồng với gia đình, Chúc Thời Vũ chính là bảo bối họ dốc lòng che chở mười tám năm.
Trời mưa đưa ô, trời lạnh thêm áo, chăm sóc từng li từng tí trước giường lúc bị bệnh, ăn mặc chi tiêu đều là những thứ tốt nhất. Từ nhỏ đến lớn, đến nhà bếp Chúc Thời Vũ cũng không được phép bước vào một bước.
Trong ký ức, là một đĩa trái cây được đưa vào phòng đặt trên bàn học ăn không hết.
Là cảnh tượng mỗi lần cô muốn giúp làm việc nhà đều bị Chu Trân đuổi đi học bài hoặc là đi nghỉ.
Là đếm không hết sự săn sóc, là vô số lần một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
Chúc Thời Vũ cúi đầu thật thấp, sự chua xót dâng lên từ lồng ngực, phút chốc đôi mắt cô không tự chủ mà trở nên ướt át, nhưng nhanh chóng khắc chế ngăn lại.
Cuối cùng cô cắn một miếng sủi cảo lớn, rồi không gắp thêm miếng nào nữa.
Đến lúc bữa cơm kết thúc, hoàng hôn đã buông xuống ngoài cửa sổ.
Mạnh Tư Ý đặt đũa xuống, lấy một tờ giấy ăn như thường lệ.
Cuộc nói chuyện vui vẻ trên bàn dường như bị ấn nút tạm dừng vậy, đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Chúc Thời Vũ nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Trân và Chúc An Viễn liếc mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt rơi trên người Mạnh Tư Ý, chuẩn bị mở miệng nói chuyện.
Trong lòng cô nhẹ nhàng nhảy một cái, một điềm báo nào đó hiện lên.
Một giây sau, nghe thấy Chu Trân hỏi Mạnh Tư Ý.
“Tiểu Mạnh, cháu dự định lúc nào thì kết hôn?”
Mạnh Tư Ý hơi dừng động tác.
Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhìn về phía Chúc Thời Vũ. Người con gái ngồi ở đó, gò má trắng nõn mịn màng, đôi mắt to hơi mở, trong một lúc không hề phản ứng, dường như đang ngơ ngác.
Anh thu tầm mắt lại, ánh mắt hơi rũ xuống dừng trên bộ bát đũa bằng sứ trắng ở trước mặt, dáng vẻ dịu dàng mà tận tâm.
“Cháu nghe theo Thời Vũ, cô ấy muốn kết hôn lúc nào, cháu đều có thể.”