Trước khi đi, Chúc Ương hỏi vị thiên sư giả này:“Chiều nay anh nói nữ quỷ đó rất nhắm vào tôi, chẳng lẽ chỉ là đoán mò để hù người?”
Tạ Dịch gãi đầu:“Tôi không phải nói quá cho dễ mặc cả sao? Nhưng mà… cũng không hẳn là vô căn cứ, chỉ là trực giác thôi, tôi cũng nói không rõ, dù sao trước kia tôi đi xem hung trạch cũng chưa từng gặp chỗ nào tà môn như chỗ cô.”
Đó là bởi vì vừa rồi anh tận mắt thấy quỷ, Chúc Ương thầm nghĩ. Chứ nếu không thì tên ngốc to gan này còn đang đánh thuốc sâu vui như hội.
Thấy Chúc Ương sắp ra cửa, Tạ Dịch vội nói:“Ờ… có thể cho tôi đổi sang phòng khác không? Hoặc là gọi dì đến ở cùng tôi?”
Chúc Ương cười hài hước:“Anh chắc chứ? Dì dạo này đang hận chuyện chưa gả được đó, liên tục đi coi mắt mấy lần rồi, anh mà có yêu cầu này thì tôi đương nhiên không phản đối.”
Tạ Dịch run cả người, mặt mày ủ rũ:“Vậy nếu nữ quỷ lại quay về tìm tôi thì sao?”
“Nếu anh không nói dối, dựa vào thể chất của anh, chắc nó chưa vội bám lên anh đâu. Dù sao bây giờ nó cũng không mạnh lắm, dính vào anh chẳng được lợi gì.”
Chúc Ương trở về phòng, lần này thật sự không bao lâu đã ngủ, chỉ khác với lời Chu Lệ Na nói một chút là… đêm nay nữ quỷ lại không bước vào giấc mơ.
Chúc Ương đã phần nào đoán trước điều này, có lẽ lúc vị đại sư sứt sẹo kia vừa vào cửa đã khiến nữ quỷ cảm thấy bị uy hiếp, cho nên trước khi tới tìm cô vào buổi tối, nó muốn ra tay trước để đuổi người đi.
Nhưng nếu không đuổi được, với năng lực hiện tại của nữ quỷ, chắc chắn cũng hao tổn không ít, thậm chí có lẽ đến sức nhập vào mộng của cô cũng không còn.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán lạc quan. Cũng có thể con tiện nhân xấu xí đó đang cố ý phá nhịp, nhẫn nhịn để tung ra chiêu lớn nào đó.
Với chuyện này, Chúc Ương chỉ có thể nâng cao cảnh giác.
Ngày hôm sau chính là ngày thứ tư. Ăn sáng xong, Chúc Ương qua loa chỉnh trang một chút rồi đến trường.
Hôm nay cô cố ý không trang điểm, cũng không mặc quần áo chỉnh tề thanh lệ, chỉ mặc một chiếc váy liền áo màu trầm đơn giản.
Vốn dĩ dáng người cô vốn tinh tế, giờ lại trông càng như có thể ôm trọn trong vòng tay. Suốt cả buổi sáng, cô chỉ khẽ nhíu mày, ánh mắt u buồn.
Nhìn có phần tiều tụy, nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta thở dài, gợi lên cảm giác muốn bảo vệ dâng tràn.
Chỉ trong chốc lát, diễn đàn tám chuyện trong trường đã náo nhiệt hẳn lên. Nhưng phần lớn dư luận lại nghiêng về phía thương cảm Chúc Ương, cho rằng cô vô tình gặp phải thứ dơ bẩn. Bên nam sinh thậm chí còn bắt đầu bàn cách nghĩ ra đủ loại cách, cả ý tưởng bôi thuốc cao dán chó đều có.
Thế nhưng, bên phía nữ sinh lại ngẫu nhiên có một hai tiếng nói chua chát:【 Không bệnh không tật, chẳng qua là gặp hai cái ác mộng thôi mà, có cần phải làm ra vẻ thế không? Vừa mở diễn đàn ra là thấy đầy rẫy chuyện của cô ta. Người ta thật sự bị trầm cảm hay phải nghỉ học để trị bệnh còn chưa rêu rao như vậy. 】
【 Cũng chưa chắc, nếu có dấu hiệu tâm thần phân liệt thì mau đưa đi khám đi, chậm trễ thì không chữa được đâu. 】
Những lời mỉa mai như thế vừa ló ra đã lập tức bị hàng loạt bình luận chỉ trích dội xuống, cho rằng mỉa mai bất hạnh của người khác là ác ý, còn muốn so đo xếp hạng nạn nhân, lấy đạo đức mà chụp mũ thì thật đáng khinh.
Đến trưa, nhóm chị em tốt mà bình thường vẫn ăn cùng nhau tụ tập lại. Sau một ngày một đêm tin tức lan rộng, giờ hầu như ai cũng biết chuyện.
Mọi người ngồi vào bàn ở tầng hai, cái bàn vốn đã thành thông lệ cho nhóm chị em của Chúc Ương. Lần lượt từng người ngồi xuống, bắt đầu dò hỏi và an ủi tình hình của cô.
Chỉ là, dù bày ra vẻ mặt lo lắng, nhưng trong mắt lại ẩn giấu đủ loại cảm xúc hoặc là vui sướng khi thấy người gặp họa, hoặc là tò mò muốn biết chuyện, hoặc là mang theo suy tính gì đó.
Chúc Ương vẫn giữ nguyên phong độ diễn xuất, bầu không khí trên bàn ăn thoáng chốc trở nên hòa thuận vui vẻ. Những cô gái trẻ trung xinh đẹp cùng nhau nâng đỡ, cổ vũ, chung sức vượt qua khó khăn, trông vào còn thấy cảm động.
Chỉ là, đột nhiên vang lên một giọng nói khác biệt:“Cái này… Chúc Ương, tuy tớ không muốn nói chuyện này lúc cậu đang đau khổ…”
Chúc Ương ngẩng đầu, thấy người vừa lên tiếng là Lâm Thiến. Trong ánh mắt con nhỏ này, sự đắc ý gần như không che giấu nổi.
Cô ta còn bày ra bộ dạng công bằng chính trực, nghiêm mặt nói:“Hôm nay cậu không trang điểm phải không? Không thể vì cảm xúc cá nhân mà để hình tượng lôi thôi. Hội của chúng ta ra ngoài phải duy trì vẻ xinh đẹp, nếu không thì dứt khoát đừng ra khỏi cửa. Đây là quy củ do chính cậu đặt ra mà.”
“Hai ngày trước Tạ Tiểu Manh như vậy còn bị cậu mắng một trận. Hôm nay cậu lại tự mình phá vỡ quy tắc do chính cậu định ra. Là hội trưởng, như vậy có tính là thất trách về nguyên tắc không?”
Nghe vậy, Chúc Ương nhướng mày, không vội trả lời mà trước tiên lướt mắt quan sát phản ứng của mọi người xung quanh.
Không một ai tỏ vẻ bất mãn trước lời châm chọc của Lâm Thiến, trái lại, dường như còn rất đồng tình với những gì cô ta nói.
Ai cũng phải tuân thủ quy tắc, Chúc Ương dựa vào cái gì mà tự cho phép mình làm ngơ? Huống chi trong hội chị em, ai mạnh hơn thì tiếng nói lớn hơn, đó là lẽ thường.
Giống như lần trước sau khi Lâm Thiến bị tước quyền, từng người từng người đều bỏ đá xuống giếng. Chỉ là lần này, bọn họ không dám lên tiếng khiêu khích nhanh như thế, nhưng im lặng để mọi chuyện phát triển thì vẫn có thể.
Chúc Ương sớm biết bản chất của bọn họ, trong lòng chẳng có chút dao động. Cô chỉ cần giữ thế mạnh tuyệt đối là được.
Chỉ có điều, sau vụ Chu Lệ Na lần này, hội chị em này mỗi người đều mang tâm tư riêng, Chúc Ương không thể không dạy cho một trận thật nặng, để lần sau không ai dám cả gan chơi sau lưng cô nữa.
Kế hoạch lần này, không chỉ là để chờ con nữ quỷ kia, quan trọng hơn là phải cho từng đứa một trong đám này hiểu rõ: dám đánh chủ ý lên người cô thì chỉ có tìm nhầm đối tượng.
Chỉ thấy cô khẽ nhướng mày, nét u buồn yếu ớt trước đó tan biến hoàn toàn. Ánh mắt lập tức trở lại vẻ khinh miệt, nhìn người từ trên cao xuống.
Cô mỉm cười như không, nhìn Lâm Thiến rồi bật cười nhạt một tiếng:“Quy tắc do tôi đặt ra, đương nhiên tôi sẽ tuân thủ.”
“Nhưng mà cậu học bên khoa phát thanh, làm chuyện khiến người ta phải bịt mặt vì không hiểu nổi logic, thật sự khiến người ta hoài nghi trình độ của cả khoa các cậu đấy.”
“Không được để hình tượng chật vật, phải luôn duy trì vẻ xinh đẹp tôi có điểm nào không làm được ?”
“Nhưng cậu ——”Lâm Thiến thấy cô vẫn còn cố cãi, lập tức chỉ tay vào gương mặt mộc của cô.
Còn chưa kịp nói hết câu, Chúc Ương đã gọi một người lại gần.
Trùng hợp thay, đó là học trưởng Trình của khoa truyền thông, một nam sinh vừa điển trai vừa có gia thế tốt, tính cách lại không tệ. Vì đặc thù chuyên ngành thường xuyên gặp gỡ, Lâm Thiến sớm đã ngấm ngầm để ý đến người này.
Vậy mà bây giờ lại thấy Chúc Ương con nhỏ đáng ghét này gọi người ta đến, còn bày ra bộ dạng bạch liên yếu đuối đáng thương:
“Học trưởng, có chuyện này tôi muốn hỏi một chút cái nhìn của mấy cậu nam sinh các anh.”
Học trưởng Trình thoáng ngẩn ra, như được ưu ái bất ngờ:“Em nói đi, có phải gặp chuyện phiền phức gì không? Cứ nói thẳng.”
Chuyện Chúc Ương gặp phải nữ quỷ đã lan khắp trường, chỉ là chính cô chưa từng công khai nói rõ, nên mọi người cũng không tiện hỏi trực tiếp.
Nhưng không ngờ Chúc Ương lại nói sang một đề tài khác:“Hôm nay lúc ra ngoài, tôi cũng thấy sắc mặt mình không tốt, trông giống như người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đến trường lại thấy mọi người nhìn tôi chằm chằm, nên nghĩ có phải tôi gây chướng mắt cho mọi người không.”
“Nam sinh các anh nhìn nhận thường khách quan hơn, nên tôi muốn hỏi một chút… bây giờ tôi thế này — có ổn không?”
Học trưởng Trình vừa nghe đã lập tức phản bác ngay:“Ổn chứ sao không? Con gái các em hay suy nghĩ nhiều quá. Bọn anh biết các em thích xinh đẹp, nhưng mọi người nhìn em tuyệt đối không phải ghét bỏ đâu. Chỉ là em đổi phong cách đột ngột quá, vừa mới mẻ lại vừa khiến người ta không rời mắt được mà thôi.”
Đang nói chuyện thì bầu không khí liền trở nên có chút ái muội, Chúc Ương thành thạo nói:“Vậy học trưởng thấy tôi dặm lại chút trang điểm thế nào? Ừm… dặm giống kiểu Lâm Thiến vậy.”
Học trưởng Trình liếc nhìn Lâm Thiến người vốn mập mờ với mình nhưng chưa từng phá vỡ quan hệ, rồi lại nhìn sang một đám nữ sinh xinh đẹp, trong đó nổi bật nhất vẫn là dung mạo của Chúc Ương.
Anh ta nghiêm túc nói:“Không cần, thật ra so với Lâm Thiến, anh càng thích phong cách mộc mạc như hôm nay của Chúc học muội hơn.”
Lâm Thiến không thể tin nổi nhìn học trưởng, còn Chúc Ương thì chỉ khinh khỉnh phất tay:“Vậy được rồi, không quấy rầy học trưởng dùng cơm nữa. À đúng rồi, tiệc sinh nhật của tôi chắc sẽ tổ chức sớm, định vào Chủ Nhật này, đến lúc đó mong học trưởng nể mặt tới nhé.”
Người đẹp tự mình mời, trên mặt học trưởng Trình tự nhiên sáng rỡ. Nam sinh muốn được tham gia tiệc của Chúc Ương thì nhiều vô kể, đây đúng là chuyện đáng để khoe khoang.
Huống hồ Chúc Ương vừa rồi còn cố tình tìm đến anh ta, lại còn lấy Lâm Thiến ra so sánh, chẳng lẽ là có ý với mình?
Mang theo vô vàn suy đoán, học trưởng Trình rời đi.
Lúc này Chúc Ương mới vắt chéo đôi chân dài, nhìn Lâm Thiến nói:“Làm sao bây giờ nhỉ? Bà đây mặt mộc không thèm rửa, quấn đại một cái khăn trải bàn rồi ra ngoài, thế mà trong mắt người khác vẫn xinh đẹp hơn cậu.”
Cô lại quét mắt nhìn đám nữ sinh xung quanh một vòng:“Tất nhiên, ai mà có đủ tự tin thì cũng có thể làm vậy. Tôi thấy nhé, cứ lấy bộ dạng trang điểm xong của Lâm Thiến làm chuẩn, chỉ cần không kém hơn cái tiêu chuẩn này, tôi tuyệt đối sẽ không nói lời nào.”
“Đương nhiên, nếu ai mà không có tí tự tin nào về diện mạo của mình, thì cũng đừng trách tôi nói khó nghe.”
“Chúc Ương, cậu——” Lâm Thiến nghẹn họng, tức đến khó thở. Con tiện nhân này chẳng những ở trước mặt cô ta trêu ghẹo nam sinh mà cô ta thích, giờ còn dám sỉ nhục cô ta như thế.
Lấy cô ta ra làm chuẩn mực tham chiếu, chẳng phải là nói cô ta chính là đứa xấu nhất trong đám sao?
Chúc Ương quay đầu liếc nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi:“Sao? Có ý kiến à?”
Ngay từ đầu Lâm Thiến vốn định nhân lúc Chúc Ương đang bệnh để hạ bệ cô, nhân cơ hội phá hoại thanh danh của con tiện nhân này rồi từng bước kéo cô xuống.
Nhưng lúc này nhìn vào đôi mắt kia trong đó toàn là sự chế giễu nhàn nhạt, lạnh lùng cô ta mới chợt nhận ra, cái gọi là suy sụp tinh thần, hoảng loạn sợ hãi… tất cả đều là trò lừa bịp do tiện nhân này dựng lên!
Thực ra, tất cả chỉ là một màn câu cá chấn chỉnh, xem các người phản ứng ra sao rồi sẽ cho kẻ nào dám nhảy ra gây sự ăn đòn ngay. Đáng giận là bản thân lại quá xúc động.
Bị một đòn phản kích như thế, lại thêm việc đối tượng mập mờ mà mình thích đứng về phía người kia, khiến tinh thần Lâm Thiến hoảng loạn. Cô ta chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, cúi đầu rụt cổ, gượng gạo giải thích rằng mình không hề có ý đó.
Lúc này, đám nữ sinh xung quanh mới vờ như bừng tỉnh, thi nhau nửa thật nửa giả trách móc Lâm Thiến không có việc gì còn gây chuyện.
Chúc Ương nở nụ cười, nụ cười tươi tắn đến lộng lẫy, nhưng lời nói phát ra lại khiến tim người ta run lên----
Cô nói:“Tôi đây rất thưởng thức Lâm Thiến, cầm được thì buông được, mặt càng bị vả thì càng quật cường, càng dữ dội đấy.”
Rồi cô quay sang mấy chị em khác, giọng như vô tình mà đầy ẩn ý:“À, đương nhiên, các người phản ứng cũng nhanh nhạy, thấy gió chiều nào là xoay chiều ấy, đổi phe dứt khoát lưu loát như vậy, tôi cũng rất vừa lòng.”
Đây rõ ràng là đang mỉa mai Lâm Thiến vì thấy tình thế bất lợi nên nhận sai ngay lập tức, còn những người khác thì gió chiều nào xoay chiều ấy.
Nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ ngượng ngùng cúi đầu ăn đĩa salad trước mặt.
Chu Lệ Na người từ nãy giờ vẫn ngồi ở bàn ăn cuối cùng suốt cả quá trình đến một hơi thở mạnh cũng không dám phát ra.
Cũng là bị nữ quỷ quấn lấy, nhưng cô ta thì thế nào, còn Chúc Ương thì thế nào? Chu Lệ Na thậm chí cảm thấy, con tiện nhân này dù có chết, đến giây cuối cùng cũng vẫn có thể giữ được địa vị thống trị của mình.
Chính vì vậy, trong thâm tâm, cô ta thật sự mong nữ quỷ sẽ thu Chúc Ương đi. Bằng không, nếu cô còn sống, thì sau này tính sổ, bản thân chắc chắn không biết sẽ thảm thế nào.
Buổi chiều, Chúc Ương về đến nhà, Tạ Dịch vẫn còn ở đó. May mà anh ta thức thời, không dám chạy trốn, chỉ trốn trong phòng cả ngày chơi Vương Giả Nông Dược.
Vừa thấy Chúc Ương trở về, anh ta lập tức ném điện thoại xuống:“Ăn cơm thôi ăn cơm thôi. Cô cũng về muộn ghê, dì kia của cô nhìn tôi, thiếu chút nữa làm tôi phiền chết.”
“Hôm nay lúc dọn dẹp, bà ấy cứ tới lui hỏi han tám đời tổ tông nhà tôi, còn bảo bát tự hai chúng tôi hợp nhau, khen bà ấy với tôi là trời sinh một cặp, chị đại à, ngài hơn tôi những hai chục tuổi đó.”
“Tôi mặt dày từ chối thế nào đi nữa, bà ấy lại bắt đầu ra sức đẩy con gái mình cho tôi, tôi…” Tạ Dịch đập đùi kêu oan:“Giờ mấy bà lớn tuổi đều không biết ngượng như vậy sao?”
“Cô xem, tôi rõ ràng chịu cô áp chế, ở đây làm hình người trừ tà đuổi quỷ, ngay cả an toàn cũng chẳng đảm bảo, giờ còn phải chịu thêm công kích tinh thần nữa.”
Từ tối hôm qua sau khi hiện nguyên hình, thằng cha này dứt khoát bỏ luôn dáng vẻ đại sư nghiêm nghị, biến thành một thiếu niên nghiện mạng hoàn toàn sa đọa.
Chúc Ương lười nghe anh ta lải nhải, chỉ phẩy tay:“Tôi mặc kệ anh, dì ấy kín đáo, làm việc chăm chỉ, nấu ăn ngon, thế là đủ rồi.”
Điểm này Tạ Dịch cũng phải thừa nhận, đặc biệt là bà còn làm cho anh ta món sườn kho, mùi vị thơm đến mức khách sạn lớn cũng chẳng làm được, ăn vào là không dừng nổi.
Buổi tối trước khi ngủ, Tạ Dịch nói:“Hôm qua con nữ quỷ kia đã hoàn toàn xâm nhập vào mộng cảnh, hôm nay chắc chắn sẽ quay lại. Cô nghĩ ra cách đối phó chưa? Nếu thật sự không được, tôi cũng không phải không thể hy sinh một chút, bồi cô cắn răng chịu đựng đêm nay.”
Chúc Ương gật đầu, chỉ vào chiếc bút ghi âm trong túi:“Ừ! Quấy rối tình dục mà còn nhiều lần, chứng cứ đây đủ cả.”
Câu nói này khiến Tạ Dịch nghẹn họng, lủi về phòng.
Chúc Ương cũng rõ, đêm nay nữ quỷ chắc chắn sẽ hành động. Nhưng một khi đã quyết định dứt điểm, thì tuyệt đối không được mềm yếu.
Theo như Chu Lệ Na nói, ở giai đoạn trước, thậm chí đến điều kiện thứ sáu, ban ngày ban mặt ở bất kỳ đâu cũng có thể gặp quỷ, nhưng tất cả đều không có sức công kích thực chất. Phần lớn khả năng, chỉ có đến ngày thứ bảy mới có thể ra tay.
Nói cách khác, những thứ trước đó đều chỉ là hổ giấy, chỉ để làm lung lay ý chí con người. Tất nhiên, rất nhiều người ở giai đoạn này đã không thể chịu nổi.
Nếu bảo Chúc Ương của trước kia, cô tuyệt đối sẽ không tin mình có thể đối đầu trực diện với quỷ. Theo như cô tự nhận, dù có xem nhiều phim kinh dị, cô cũng không phải kiểu gan lì không biết sợ.
Cũng không rõ bản thân đã thay đổi từ lúc nào. Dù sao, bây giờ đối mặt với nữ quỷ, cô chỉ muốn bùng nổ toàn bộ lệ khí giết chết cô ta, chứ thực sự không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Nằm trên giường trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, Chúc Ương cảm giác mình bước vào một căn phòng chật hẹp, tối tăm.
Phòng bố cục đơn giản: chỉ có một chiếc giường, một cái ghế, một bàn trang điểm, trên trần treo một chiếc quạt trần.
Chúc Ương bực bội quan sát căn phòng một lúc với vẻ khó hiểu, rồi chợt giật mình đây chính là căn phòng trong video của nữ quỷ kia.
Ngay khi nhận ra điều đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, dẫm lên sàn gỗ cũ kêu kẽo kẹt, âm thanh khiến người ta nổi da gà vô cớ.
Chúc Ương đoán nữ quỷ sắp bước vào, trong đầu lập tức lóe lên một ý nghĩ ác độc.
Cô vội vàng cởi chiếc váy ngủ lụa trắng trên người, rút chiếc giá treo quần áo ở mép giường, treo váy lên đó, rồi khẽ nhón chân treo nó lên quạt trần, sau đó bật quạt ở mức nhỏ nhất.
Trong căn phòng tối tăm, bộ váy trắng lơ lửng xoay chậm trong không trung, thoạt nhìn chẳng khác gì một cái xác mặc áo bào trắng treo cổ.
Ngay sau đó, Chúc Ương nhẹ nhàng trốn vào góc chết ngay cạnh cửa.
Đúng lúc ấy, cửa phòng khẽ mở, phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người ta bất an.
Nữ quỷ đi vào, khóe môi nhếch nụ cười lạnh, ánh mắt tràn đầy cay nghiệt và đắc ý hôm nay cuối cùng cũng lôi được con tiện nhân kia vào cảnh trong mơ.
Cô ta không tin con tiện nhân đó còn có thể giả vờ bình tĩnh. Đêm nay mà không dọa được cô đến mức sợ hãi mất kiểm soát, cô ta thề uổng phí danh hiệu lệ quỷ!
Nhưng khi cánh cửa mở ra, thứ đập vào mắt xô ta không phải bóng dáng kia, mà là… một cái xác trắng bệch đang lơ lửng xoay tròn chậm rãi trên quạt trần.
Nữ quỷ toàn thân cứng đờ. Một tiếng thét thê lương xé toạc không gian, từ cổ họng cô ta trào ra không kìm được —
“A ——!”