Tạ Tiểu Manh thấy mình đã thoát khỏi chuyện này, vốn định đi luôn.
Nhưng một là không dám tỏ ra quá thản nhiên trước mặt Chúc Ương đang tức giận đến phát cuồng lúc này, hai là bản thân cũng vừa bị một phen hoảng sợ vô duyên vô cớ, đối với Chu Lệ Na thì nghiến răng nghiến lợi, nên cũng rất muốn xem Chúc Ương sẽ xử lý cô ta thế nào.
Vì vậy, cô rót nước cho Chúc Ương, rồi tự tiện mở tủ lạnh, lấy ít trái cây ra cắt thành một đĩa bưng tới.
Hai kẻ tự tiện xông vào nhà dân, trói buộc rồi cưỡng ép chủ nhà, vậy mà giờ lại thảnh thơi ngồi ăn trái cây với đồ ăn vặt, nhìn chủ nhà trong bộ dạng chật vật.
Chu Lệ Na lúc này tuy xui xẻo, nhưng trong lòng vẫn nhiều hơn là cảm giác may mắn vì vừa thoát được một kiếp nạn.
Cô ta vẫn sợ Chúc Ương thật sự sẽ ra tay với mình, nên mặc kệ tư thế nhếch nhác hiện giờ, dứt khoát đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể hết ra.
‘Các cậu còn nhớ rõ kỳ nghỉ 1/5, lúc tớ về quê, trên đường cao tốc gặp vụ tai nạn liên hoàn đó chứ?
Lúc đó mấy chiếc xe liên tiếp đâm vào nhau, cảnh tượng vô cùng thảm khốc, còn lên cả hot search nữa. Trùng hợp là Chu Lệ Na chính là một trong những người liên quan.
Hơn nữa, vận khí của cô ta đúng là tốt, vụ tai nạn lần đó có hơn hai mươi người thiệt mạng, chỉ còn hai người may mắn sống sót.
Chu Lệ Na lại càng may mắn trong số đó, chỉ bị vài vết thương nhẹ, nằm viện quan sát mấy ngày rồi xuất viện.
Lúc trở về trường, mấy chị em còn tổ chức party ăn mừng cô ta thoát chết.
Chu Lệ Na như chợt nhớ ra điều gì, trên cánh tay nổi hết da gà:‘Tớ vốn tưởng đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, qua rồi là hết. Rất nhiều người cũng sẽ gặp phải loại chuyện nguy hiểm này đúng không?’
Chúc Ương sốt ruột, bực bội lên tiếng:‘Tôi không có thời gian nghe cậu than thở về sinh mệnh vô thường. Tôi chỉ còn sáu ngày, thời gian quý như vàng, có thể đừng lãng phí sinh mạng của tôi được không?’
Chu Lệ Na vội vàng nói:‘Tuần trước, thứ Năm, tớ đột nhiên nhận được một chiếc đĩa CD. Giống như bị thôi miên vậy, mơ mơ màng màng tớ liền xem nó.’
“Nhưng sau khi xem xong, tớ không chỉ nhận được cuộc gọi đếm ngược tử vong, mà còn có một giọng nói… hay đúng hơn là một đoạn ý thức trực tiếp vang lên trong đầu tớ. Nó nói rằng lẽ ra tớ phải chết trong vụ tai nạn xe kia, chỉ vì Diêm Vương sơ suất nên mới thoát một kiếp.”
“Nhưng mạng của tớ đã không còn thuộc về tớ nữa, tớ buộc phải tham gia một trò chơi gì đó, sống sót thì mạng mới tiếp tục được giữ lại cho tớ.”
“Lúc đó tớ sợ chết khiếp, không dám nghĩ nhiều, nhưng đoạn băng ghi hình nữ quỷ lấy mạng này, có lẽ chính là dấu tích của trò chơi đó đúng không?”
Chúc Ương nghe xong liền nhặt một miếng vỏ quýt ném thẳng vào mặt cô ta:“Nói cách khác, cậu vốn dĩ là kẻ đáng chết, chỉ là chưa gấp gáp đi tìm người chết thay thôi? Con quỷ xấu xí đó vốn nhắm vào cậu mà đến."
“Theo cách cậu nói, tôi đâu có bị Diêm Vương bỏ sót tên, cũng không gặp kiếp nạn hiểm nghèo nào để tránh. Mạng này rõ ràng thuộc về tôi, chẳng có lý do gì phải tham gia trò chơi sống còn gì hết.”
"Nếu đã gọi là trò chơi thì chắc chắn phải có quy tắc. Con quỷ ngu ngốc kia có thể tự ý đổi mục tiêu được sao?”
Cô khịt mũi tỏ vẻ khinh bỉ, mặc kệ việc con quỷ kia có thể bám theo họ như bóng với hình, mỉa mai nói:“Nhìn cái bộ mặt tang thương đó là biết cả đời cũng chỉ là đứa vô dụng, làm người còn chẳng nên thân, chết rồi cũng chỉ làm tiểu lâu la, tốt lắm thì cũng là quân tốt thí mạng, lấy đâu ra quyền hạn đổi mục tiêu?”
Tạ Tiểu Manh và Chu Lệ Na nghe cô hết một câu lại một câu nào là xấu xa, lâu la, bùn nhão, ngu ngốc, quân thí… đủ kiểu nhục mạ nữ quỷ, tuy cả hai đã gỡ bỏ được lời nguyền, nhưng vẫn không khỏi rùng mình sợ hãi trước Chúc Ương.
Chưa từng thấy ai trước mặt quỷ quái mà vẫn kiêu ngạo ương ngạnh như thế.
Chu Lệ Na không biết con nữ quỷ kia có thể tự ý đổi người được chọn hay không, và cô ta cũng chẳng muốn biết. Cô ta chỉ mong mọi chuyện kết thúc tại đây.
Lại càng gấp gáp muốn phân rõ giới hạn với Chúc Ương, vội vàng đem những gì còn sót lại nói hết ra ——
‘Ngoài ra thì tớ cũng không rõ, chắc phải tự mình tìm hiểu thôi. Nhưng để tớ nói tình hình của tớ mấy ngày nay.’
Chúc Ương nghe xong lời Chu Lệ Na, khẽ sắp xếp lại, trong đầu đại khái có hình thức về cách hành động của nữ quỷ này.
Tổng kết mà nói, thời hạn là bảy ngày. Lúc ban đầu nữ quỷ tồn tại rất yếu, mức độ ảnh hưởng cũng thấp, càng về cuối thì càng mạnh.
Theo trải nghiệm của Chu Lệ Na, hai ngày đầu gần như chỉ cảm nhận được hơi lạnh khó chịu, thỉnh thoảng khi tinh thần lơ đễnh, không phòng bị thì bị hù cho giật mình.
Từ ngày thứ ba trở đi, nữ quỷ có thể xâm nhập vào giấc mơ của ngươi, khiến người ta không dám ngủ yên.
Chu Lệ Na chính là sau khi giấc mơ bị xâm lấn, hôm sau cả người tinh thần hoảng hốt, rồi bất giác vẽ ra bức tranh kia trong phòng vẽ. Lúc ấy, cô ta suýt chút nữa bị chính mình dọa chết.
Sau đó, cô ta liền trốn về nhà. Ban đầu còn dám gọi cơm hộp, nhưng đến lúc nhân viên giao hàng gõ cửa, Chu Lệ Na nhìn qua mắt mèo, thấy mặt tất cả bọn họ đều biến thành nữ quỷ, dày đặc nụ cười nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cô ta sợ đến hồn phi phách tán, không dám gọi đồ ăn nữa, chỉ dựa vào đồ tích trữ trong tủ lạnh để sống qua ngày.
Nhưng đến ngày thứ sáu, khi mở tủ lạnh ra, một quả dưa hấu lớn bên trong đã biến thành cái đầu người của nữ quỷ kia. Mái tóc đen dính đầy sương lạnh, đôi mắt đột nhiên mở ra, nhìn thẳng vào cô ta.
Nghe đến đoạn này, Chúc Ương đang ăn một miếng dưa hấu. Lúc cắn vào miệng còn thấy rất ngọt, giờ lập tức cảm thấy buồn nôn, vội vàng đặt xuống.
Cô uống một ngụm nước, nuốt xuống cảm giác ghê tởm, khẽ ho một tiếng rồi hỏi:‘Chỉ thế thôi à? Không có đụng chạm gì thực chất đến cậu?’
Chu Lệ Na thầm nghĩ: Chuyện này còn chưa đủ dọa người sao? Nhưng vẫn trả lời:‘Không… không có. Lúc đó cô ta… chỉ là đứng trong tủ lạnh cười thôi.’
Chúc Ương nghe xong, hơi sững lại, rơi vào trầm tư một lúc.
Chu Lệ Na dè dặt nói:‘Giờ tớ đã nói hết rồi, cậu xem…’
Chúc Ương nhìn cô ta thật lâu, đến mức Chu Lệ Na bị nhìn đến lạnh sống lưng. Đang lúc tưởng con nhỏ này lại muốn giở trò gì để dằn mặt mình, thì đối phương chỉ nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho Tạ Tiểu Manh cởi trói cho cô ta.
Đúng lúc này, ba của Chúc Ương bên kia cũng đã chuyển số điện thoại và tiền qua. Cô đứng dậy, dặn Tạ Tiểu Manh lúc đi nhớ thu dọn hết công cụ gây án, rồi một mình rời đi.
Tạ Tiểu Manh bỗng gọi giật cô lại:‘À… Chúc Ương, cậu yên tâm, chuyện này tớ sẽ không nói ra ngoài đâu.’
Chu Lệ Na cũng liên tục gật đầu cam đoan:‘Tớ cũng sẽ không nói, sẽ không để ai chê cười cậu.’
Chúc Ương quay đầu, khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý:‘Ngược lại thì có đấy. Hai cậu cứ đem chuyện này tuyên truyền rộng rãi, càng nhiều người biết càng tốt. Hai ngày tới mà trong trường có đề tài bàn tán nào khác, tôi sẽ tính sổ với hai cậu.’
Hai cô gái nhìn nhau, thật sự không đoán nổi nhỏ này là muốn chết cũng phải giữ ghế hot topic số một, hay còn có tính toán gì khác.
Đợi Chúc Ương đi rồi, Tạ Tiểu Manh cúi xuống thu dọn hết đống dây thừng dưới đất, Chu Lệ Na vội vàng chạy lại giúp, nhưng lại bị cô bạn liếc mắt khinh bỉ:‘Đống này để tớ mang đi, kẻo để ở nhà cậu rồi bị cậu chơi sau lưng một vố.’
Chu Lệ Na ngượng nghịu:‘Tớ đâu có ý nhằm vào cậu, chẳng qua lúc đó cậu xui xẻo lúc ấy cùng Chúc Ương ở bên nhau.
Tạ Tiểu Manh ngừng tay, quay đầu nhìn Chu Lệ Na một cái thật sâu:‘Chúc Ương tuy tính tình khó ưa, khó hầu hạ thật, nhưng nếu phải chọn chết, tớ thà để cậu chết chứ không phải cô ấy. Ít nhất nếu gặp chuyện, cô ấy còn có thể trông cậy được. Còn cậu thì sao?’
Chu Lệ Na tức đến nỗi mặt vặn vẹo, hai người vì thế mà tan rã trong không vui.
Còn bên phía Chúc Ương, sau khi nhận được dãy số, cô lập tức liên hệ với đại sư. May mắn là gần đây người ta không quá bận.
Với mức giá hào phóng mà Chúc Ương đưa ra, đại sư lập tức đồng ý ngày mai sẽ đến.
Trong một hai ngày đầu, sức ảnh hưởng của nữ quỷ cực kỳ hạn chế, nên khi Chúc Ương về đến nhà, ngoài cái lạnh lẽo như bóng theo hình ra, vì trong lòng đã có tính toán, hôm nay cô không còn bị lợi dụng sơ hở mà dọa bằng ảo giác nữa.
Chỉ là, trong lúc này, không biết Chúc Vị Tân nghe tin từ đâu, biết chị mình lại lừa được hai khoản tiền, liền tò mò gọi điện hỏi.
Chúc Ương nghe xong liền bực bội:‘Quan tâm cái rắm ấy! Chị mày bận chuyện này, hỏi nhiều thế làm gì? À đúng rồi, chị nhớ em tích cóp tiền mừng tuổi cũng kha khá đấy, chuyển hết cho chị đi. Chị sợ chỗ này không đủ.’
‘Ai vậy, nhưng mà chị cũng nói cho em biết rốt cuộc chuyện gì đi?’ Nói xong, cậu hạ giọng thì thầm:‘Chị… chị không phải là lỡ tay xử ai đó, rồi phải bỏ tiền bịt miệng chứ? Thi thể giấu ở đâu? Nếu không thì để em qua giúp chị chôn luôn.’
‘Tiện thể nếu ai cầm tiền mà vẫn không chịu im miệng, còn định tống tiền tiếp, em cũng sẽ ——’
Đầu dây bên kia, Chúc Vị Tân làm động tác cắt cổ.
Dù đang bị xui xẻo bám thân, Chúc Ương cũng bị thằng em chọc cười:‘Được rồi, cái thằng ngốc nhà em còn định phạm pháp nữa cơ à? Ở nhà ngoan đi!’
Thấy chị có vẻ tâm trạng tốt hơn, Chúc Vị Tân lại cố gắng năn nỉ đòi đến giúp. Nhưng làm sao Chúc Ương để cậu mò đến lúc này được?
Cô kiên quyết từ chối, nói xong câu cuối cùng thì Chúc Vị Tân có chút không vui, bĩu môi. Bỗng cậu nhớ ra chuyện gì, liền nói:‘À đúng rồi, hôm qua em đi ăn với bạn, đoán xem em gặp ai?’
‘Không đoán!’ Chúc Ương đang sơn móng tay, hờ hững đáp.
‘Em gặp anh Lộ.’
Đường cọ đang vẽ họa tiết trên móng tay cô bỗng dừng lại, mảng hoa văn kia liền bị hỏng.
Chúc Ương hít sâu một hơi:‘Nói thật đi, chị bảo em đừng tới, em cố tình tìm chuyện để làm chị khó chịu đúng không?’
Chúc Vị Tân vội vàng phân bua:‘Em không có! Với lại chuyện đó vốn dĩ chị cũng chẳng chiếm được lý. Nhưng mà em không nói chuyện đó, ý em là… anh Lộ lúc ấy trông rất kỳ lạ.’
Chúc Ương phẩy tay cắt lời:‘Được rồi được rồi, chị không hứng thú. Cúp đây.’
Thực ra, Chúc Ương từ nhỏ đến giờ chưa từng sợ ai, nhưng thực sự có một người mà ngay cả đối diện quỷ, cô còn dễ chịu hơn là đối mặt với anh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vì phải ở nhà chờ đại sư nên Chúc Ương quyết định hôm nay không ra ngoài.
Hiếm hoi lắm cô mới tự làm bữa sáng. Nhà có thuê một dì giúp việc, ban ngày sẽ qua dọn dẹp vệ sinh, bổ sung nguyên liệu nấu ăn, thỉnh thoảng cũng làm sẵn vài món đơn giản để trong tủ lạnh.
Chúc Ương lấy một hộp sủi cảo đông lạnh ra nấu, ép thêm một ly sữa đậu nành, đơn giản ăn sáng.
Trong lúc đó, điện thoại cô nhận được vô số tin nhắn, phần lớn là từ nhóm bạn thân và đám người theo đuổi gửi lời an ủi.
Xem ra Tạ Tiểu Manh bọn họ cũng hoàn thành nhiệm vụ khá tốt. Cô mở diễn đàn trường ra xem, quả nhiên chỗ đó đã bị câu chuyện mập mờ thật giả về việc cô gặp phải quỷ chiếm sóng hot.
Vì chuyện này quá mức hoang đường nên ban đầu đa số người chỉ xem cho vui. Dưới các bài viết, phần lớn đều chia sẻ chuyện mình từng gặp hoặc nghe nói những sự kiện thần quái, thật giả lẫn lộn, chẳng biết đâu mà lần
Cuối cùng, ai nấy đều tỏ chút lo lắng cho tình trạng của cô, nhưng rõ ràng chỉ là bịt tai trộm chuông để che đi tâm lý hóng hớt mà thôi.
Chúc Ương rất hài lòng với hiệu quả này. Nếu đại sư có thể một lần bắt được nữ quỷ thì tất nhiên là tốt nhất.
Nếu không thì…
Lướt điện thoại lúc nào cũng trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc ăn xong cơm trưa, không lâu sau đại sư đã gọi điện báo rằng mình đến nơi
Chúc Ương tự mình ra cổng lớn đón người, không ngờ đối phương lại trẻ hơn cô tưởng rất nhiều.
Nhìn qua chỉ lớn hơn cô vài tuổi, nhưng cả người toát ra một khí chất tiên phong đạo cốt, xuất trần, khiến người ta có cảm giác rất đáng tin cậy.
Khó trách anh ta còn trẻ mà đã được ba cô tôn sùng đến vậy.
Đối phương thần sắc lãnh đạm, khí chất cao nhân mười phần, mở miệng nói:‘Bần đạo họ Tạ. Tình huống Chúc tiểu thư nói qua điện thoại tuy đã rất rõ ràng, nhưng tôi cần xem qua đoạn băng ghi hình mấu chốt kia.’
Chúc Ương đương nhiên đồng ý, dẫn anh ta vào nhà, lấy đĩa CD phát cho Tạ đại sư xem một lượt.
Xem xong, đại sư trầm ngâm một lát rồi nói:‘Loại tình huống này… thật hiếm thấy!’
Chúc Ương rót cho anh ta một ly nước:‘Ý ngài là sao?’
‘Thông thường kiểu hiện tượng này, đa phần chỉ là trong lòng có quỷ, người tìm đến chúng tôi chủ yếu để được an ủi tâm lý. Những thứ như vậy, thời nay cũng khó mà thành khí được. Tôi từng gặp nhiều trường hợp mơ hồ, không còn thần trí, chỉ dựa vào một chấp niệm mà tồn tại.
“Nhưng chuyện của cô thì hoàn toàn khác. Nữ quỷ này rõ ràng có sự nhắm mục tiêu rất mạnh mẽ đối với cô. Không biết cô có để ý không, vừa rồi trong đoạn video, lúc nữ quỷ soi gương, ánh mắt căn bản không thèm nhìn tôi, mà hoàn toàn dán chặt lên người cô.”
Chúc Ương thầm nghĩ vị đại sư này quả thật có chút bản lĩnh, ít nhất là cẩn thận và đáng tin, liền vội nói:‘Đúng vậy, không sai. Vậy ngài xem có cách nào giải quyết không, đại sư?’
Đại sư trầm giọng đáp, có chút khó xử:‘Loại chuyện này là khó làm nhất. Giống như oan hồn chết uổng quay về đòi nợ, có oán báo oán, có thù báo thù, ai cũng ngăn cản không được. Trường hợp của cô tuy chưa nghiêm trọng đến mức đó, nhưng cũng không biết nữ quỷ này ở đâu lại ghi hận sâu đến vậy, độ nguy hiểm cũng xấp xỉ.’
‘Bất quá, đã đến nước này thì tôi cũng không thể bỏ mặc. Tôi sẽ liều mạng, dù tổn hại nguyên khí cũng nhất định giúp cô làm cho xong. Nhưng… mấy tháng sau có lẽ phải bù lại tổn thất công đức này…’
Chúc Ương thầm nghĩ, đại sư này tuy nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng nói đến chuyện thực tế thì cũng không lòng vòng.
Bỏ tiền nhiều cô không để bụng, chỉ cần có thể diệt được con nữ quỷ kia, dù người bắt quỷ cũng phải ăn cơm.
Cô dứt khoát nói:‘Đại sư cứ yên tâm. Tôi mời người làm việc thì tuyệt đối không để ai chịu thiệt.’
Đại sư nghe vậy gật đầu:‘Được. Hôm nay trời đã sắp tối, ngày mai giữa trưa dương khí mạnh nhất sẽ tiến hành. Sau đó, tôi sẽ ở đây mấy ngày, mỗi ngày qua một lần để hoàn toàn thanh trừ khí tà ám này.’
Chúc Ương cũng không có ý kiến, bảo dì giúp việc cùng đại sư dọn dẹp một phòng cho khách, để anh ở lại qua đêm.
Bữa tối gọi từ khách sạn năm sao gần đó, phục vụ mang đến tận nơi. Sau khi chủ khách cùng nhau ăn uống vui vẻ, lại trò chuyện thêm ít chuyện trong nghề, ba người mới lần lượt trở về phòng.
Hôm nay là ngày thứ ba. Chúc Ương biết đêm nay nữ quỷ rất có thể sẽ xâm nhập vào giấc mơ, nên theo bản năng cô không muốn ngủ
Lướt điện thoại đến tận 12 giờ, lúc cô đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thì bỗng nghe tiếng hét thảm từ phòng bên cạnh vang lên.
Không phải tiếng của dì giúp việc… nghe giống đại sư hơn.
Chúc Ương vội khoác áo lao sang phòng khách, mở cửa bước vào thì thấy đại sư đứng trước bồn rửa mặt, trên mặt vẫn còn vết nước.
Thấy cô vào, anh ta cứng đờ quay đầu, khóe miệng run run nói:‘Tôi… tôi vừa chơi mấy trận Vương Giả Nông Dược, trạng thái không tốt lắm, liên tục làm đồng đội thua, bị mắng quá trời nên đi rửa mặt cho tỉnh táo."
“Rửa mặt xong lấy khăn lau, mơ mơ màng màng thấy khăn màu đen cũng không nghĩ nhiều. Nhưng lúc lau lên mặt thì mới cảm giác có gì đó sai sai… cái xúc cảm đó căn bản không phải khăn, mà giống như… tóc của phụ nữ”
"Tôi kéo ra một mớ tóc, thì cái mặt phụ nữ kia liền trừng mắt nhìn thẳng vào tôi.’
Chúc Ương tuy không đặt kỳ vọng vào đại sư như cứu tinh, nhưng giờ cũng phải cạn lời.
Cô nói:‘Rồi sao? Anh là bắt quỷ sư, gặp quỷ chẳng phải là công việc của anh à? Kêu la cái gì?’
Đại sư lúc này hoàn toàn mất phong phạm cao nhân, hai chân run lẩy bẩy nói:‘Bởi vì… tôi không ngờ… trên đời này thật sự có quỷ!’
Câu này thông tin lớn đến mức Chúc Ương sững sờ, trừng mắt nhìn anh ta:‘Ý anh là… anh chỉ là một tên lừa đảo? Vậy danh tiếng lẫy lừng của anh từ đâu mà ra?’
Tạ đại sư ngượng ngùng nói:‘Tôi… tôi trời sinh gan lớn một chút, không sợ bóng tối, cũng không sợ mấy tiếng kêu bất ngờ. Từ nhỏ đến giờ, hễ ai bị mấy chuyện tà môn, tôi ở nhờ vài ngày thì nhà họ lại bình yên hơn. Lớn lên, mấy căn phòng bị đồn ma ám hay mấy tòa nhà quỷ cũng chẳng sao, nên dứt khoát treo bảng hành nghề luôn.’
‘Nhưng… nhưng tôi không ngờ trên đời này thật sự có thể nhìn thấy quỷ, sống sờ sờ, ngay trước mắt! Đây là lần đầu tiên! Không được, vụ này tôi không nhận nổi. Dù cô xinh đẹp thế này, chết thì thật đáng tiếc. Thật ra chiều nay gặp cô, tôi cũng từng nghĩ sẽ giả vờ cao nhân, giải quyết xong phiền toái để cô sùng bái cảm kích, tiện thể… tán tỉnh đôi chút.’
‘Nhưng việc này thật sự vượt quá khả năng của tôi. Mỹ nữ, cô tự bảo trọng nhé.’
Còn chưa đi được hai bước, đã bị Chúc Ương túm lại.
Tạ Dịch tưởng rằng cô gái này đang tuyệt vọng, sợ hãi bám lấy mình như vớ được cọng rơm cứu mạng. Nhưng khi quay đầu, anh ta lại thấy cô gái ban trưa còn hiền lành xinh đẹp kia, lúc này trên mặt toàn là mỉa mai cùng đe dọa ——
Cũng tốt thôi, loại thể chất của anh ta nói không chừng còn có tác dụng, so với một ông đại sư thật giả bất minh càng dễ khống chế.
‘Mấy ngày tới anh cứ ở đây. Nếu dám bỏ trốn, tôi sẽ để ba tôi làm cho anh thân bại danh liệt, báo cảnh sát nói anh quấy rối tôi, rồi thuê người trùm bao tải đánh gãy chân anh.’
Tạ Dịch vào nam ra bắc nhiều năm, sao lại sợ kiểu uy hiếp trẻ con này của một cô gái?
Anh ta đang định phản bác thì thấy cô nàng móc từ trong túi ra một chiếc bút ghi âm, ánh mắt tràn đầy chế giễu:‘Anh nghĩ tôi biết mình bị nữ quỷ đòi mạng mà không ghi âm mọi chuyện bên cạnh à?’
‘Đúng rồi, anh đoán không sai, camera cũng đang mở. Đừng có ý định động tay. Ban đầu là để đối phó nữ quỷ, không ngờ trước tiên lại dùng cho người.’
Tạ Dịch trố mắt nhìn cô, trong đầu chỉ có một câu hỏi: Vậy hóa ra cô đã tính toán hết cả rồi, còn tìm đại sư làm gì?
Còn con quỷ kia nữa… chẳng phải đều nói quỷ chỉ bắt nạt kẻ yếu thôi sao? Nó phải bị ám ảnh cỡ nào mới dám liều mạng với loại ác nhân thế này?