Không hổ là nữ quỷ, tiếng gào thét thê lương kia đúng là vang vọng phía chân trời, chấn động cả mặt đất, xứng đáng với cụm từ quỷ khóc sói gào.

Chúc Ương thậm chí có chút lo lắng không biết tiếng hét thảm thiết của con ma này có thể khiến mình tan biến không. Dù sao theo lẽ thường của quỷ hồn vốn là thứ yếu ớt mờ nhạt.

Ngay cả người bị kinh hãi còn có câu hồn bay phách tán huống hồ là một con quỷ không có thân thể thực sự?

Tất nhiên, đó chỉ là suy đoán của Chúc Ương . Dù sao trước kia cô cũng đâu biết thật sự có quỷ tồn tại. Vậy thì đám kiến thức thông thường đó chưa chắc đã áp dụng được cho thứ tồn tại siêu vượt nhận thức này.

“Được rồi, gào cái gì mà gào? Giờ nữ quỷ cũng không cần học lễ nghi nữa sao? Bản thân đã là quỷ còn bày đặt làm bộ làm tịch cái rắm.”

Nữ quỷ đang thét chói tai, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói lười biếng.

Cô ta trợn tròn mắt, lập tức quay đầu lại, liền thấy con nhỏ tiện nhân kia chỉ mặc một chiếc quần lót, khoanh tay đứng sau lưng mình.

Tuy trên người trần nửa thân trên, nhưng con tiện nhân này dường như chẳng hề để tâm, dáng đứng kiêu ngạo, tự nhiên, không chút e dè, cánh tay ngang ngực vừa khéo che trước ngực, đôi chân dài khẽ duỗi, đầu ngón chân gõ nhịp trên sàn từng tiếng lộc cộc.

Thế nên cảnh tượng vốn khiến người thường phải chật vật, thẹn thùng, đến chỗ cô lại toát ra một loại mỹ cảm khác biệt.

Tựa như một bức chân dung nửa thân trần dưới ống kính của bậc thầy nghệ thuật, căn phòng cũ kỹ đơn sơ, quanh năm không thấy ánh mặt trời này, giờ phút này lại nhờ sự tồn tại của cô mà toát lên một vẻ đẹp lắng đọng của thời gian.

Nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi, ghen tỵ đến mức tưởng như có thể ngưng tụ thành từng mũi kim, còn kèm theo cảm giác khủng hoảng như lãnh địa của mình bị xâm phạm.

Rõ ràng trước kia, người bị kéo vào đây chỉ biết tuyệt vọng vì không thấy ánh sáng, bị cô ta tùy ý tàn phá trong cảnh mơ, ngay trước khi đại nạn giáng xuống đã bị cô ta lăng trì tâm lý, cuối cùng hình thành tuyệt vọng, dễ như trở bàn tay để cô ta lấy mạng.

Chúc Ương thấy nữ quỷ trừng mắt nhìn mình, không nói một lời, trong mắt tràn đầy độc ác tựa hồ ngưng tụ thành thực chất nhưng cô ỷ vào đây chỉ là giấc mơ 

——

Có lẽ cái vòng lặp này là để tạo nên cảm giác càng vùng vẫy càng chìm sâu, biết rõ mình mắc kẹt trong cảnh mơ nhưng vẫn không thể tỉnh lại, để tuyệt vọng lan tràn. Thế nên Chúc Ương hiểu rõ đây là một giấc mộng sáng suốt, logic và tư duy hoàn toàn không hề bị trói buộc.

Cô làm lơ vẻ mặt của đối phương, mở miệng châm chọc:‘Sao thế? Không nói được lời nào à? Hay là tự biết giọng mình khó nghe, cho nên trước mặt tao cũng biết xấu hổ? Nào nào nào, trước đem váy ngủ trả cho tao đi. Quan hệ qua lại lâu như vậy cũng không phải không biết mày ghen tị đến mức nào.’

Nói rồi còn xoay nhẹ eo:‘Dáng người yêu nghiệt này của tao, mày nhìn thôi cũng chịu không nổi đúng không?’

Sắc mặt nữ quỷ càng thêm vặn vẹo, còn Chúc Ương thì tiếp tục sai khiến:‘Ngẩn ra làm gì? Váy ngủ ngay trên quạt trần, giẫm lên ghế là với tới được rồi —— à, ngượng quá, nãy không để ý là chân mày hơi ngắn, thôi thôi, để tao tự lấy vậy.’

Nói đến đây, nữ quỷ cuối cùng cũng thẹn quá hóa giận. Chỉ thấy cô ta há miệng, há mãi đến tận cực hạn của hàm dưới, rồi vẫn còn tiếp tục kéo rộng, để lộ một hàm răng đen ngòm mục nát cùng khoang miệng trống rỗng không chút gì bên trong.

Đầu lưỡi chẳng biết biến mất từ lúc nào, nhưng trong cổ họng lại phát ra một tràng ‘ha ha ha’ khàn khàn, nghe như tiếng nghẹn thở trước khi bị treo cổ. Đôi mắt cũng trắng dã, không còn lấy một tia con ngươi.

Ngay sau đó, vươn hai cánh tay, chộp về phía Chúc Ương.

Lúc này Chúc Ương vừa kéo váy xuống mặc lại lên người mình, liền thấy hai cánh tay trắng bệch duỗi tới, mười ngón cong như móc câu, móng tay mục rữa xám đen.

Cô theo bản năng đưa tay cản lại, một bàn tay ấn lên trán nữ quỷ, thế là nữ quỷ chỉ có thể múa may cánh tay, với thế nào cũng không chạm được cô.

Nguyên nhân không có gì khác, so với Chúc Ương, hai cánh tay của nữ quỷ quá ngắn.

Chúc Ương vội vàng ấn xuống một cái, suýt nữa ghê tởm đến chết, cô khẳng định mình vừa chạm vào thứ gì đó nhớp nháp còn động đậy, đến nỗi đó là cái gì, Chúc Ương thậm chí không muốn nghĩ tới.

Cô trời sinh ưa sạch sẽ, yêu thích cái đẹp, chiêu này làm cô tại chỗ lý trí sụp đổ.

Chúc Ương dồn sức đẩy tay ra, thuận thế rút về, sau đó nhân lúc nữ quỷ lảo đảo, liền nhấc chiếc ghế gấp trên mặt đất quật thẳng xuống đầu nó ——

‘Mẹ nó chứ, ai cho mày không rửa mặt, mặt mũi dơ bẩn đầy ghê tởm, miệng há to thế kia còn bốc mùi thối rữa, tao mà lỡ thò tay vào mồm mày, thì ngón tay này còn giữ được không?"

“Suốt ngày bắt chước Sadako, cũng không soi lại bản thân một chút. Người ta Sadako tiểu thư lúc còn sống là thiếu nữ thanh lệ tuyệt mỹ lại còn có siêu năng lực, sau khi chết càng là đại lão Quỷ giới, bao năm liền ngồi trên ghế nữ quỷ có tầm ảnh hưởng tối cao.”

“Mày xứng đem so với người ta sao? Mày xứng sao? Xứng cái cọng lông! Mày còn bắt chước người ta để dọa người, người ta lúc sinh thời cũng là danh linh của kịch Quảng Đông đó! Ha! Tao phát hiện mày đúng là ngu xuẩn, bản thân chẳng có chút bản lĩnh, vậy mà mí mắt lại cao vời vợi. Sao mày không giả làm Nhiếp Tiểu Thiến(*) luôn đi cho rồi?”

Cũng không biết có phải trong mơ hoàn toàn dựa vào một cơn phẫn nộ, không cần thật sự hao phí thể lực hay không, mà sức chiến đấu như cọng búng của Chúc Ương bỗng như bùng nổ, chiếc ghế gấp trong tay cô vung lên oai phong lẫm liệt.

Đợi đến khi cô đánh cho đã tay, tóc tai dựng đứng cả lên, nữ quỷ kia đã bị đánh đến cong như con tôm, co quắp thân mình, vừa bò về phía trước vừa phát ra tiếng ô ô trong miệng, nghe như khóc mà không phải khóc.

Thực ra, nữ quỷ lôi người vào giấc mộng vốn dĩ không đến nỗi bất lực như vậy, chỉ là ngay từ đầu đã bị con tiện nhân kia đánh phủ đầu, dọa cho gan mật vỡ tan.

Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, ra tay trước là kẻ thắng; nơi này là cảnh trong mơ, thế giới tinh thần chỉ cần một khi va chạm, ai chiếm được quyền chủ đạo trước thì nơi này chính là lãnh địa của kẻ đó.

Nữ quỷ ngay từ đầu vì quá rụt rè mà đã mất quyền chủ động, chỉ còn ôm một chút may mắn, nghĩ rằng con tiện nhân này không hiểu quy tắc, có thể cùng cô ta đấu một trận mà thôi.

Đổi lại là người khác, ngay khi bị nữ quỷ kéo vào cảnh mơ đã bị nỗi sợ khống chế, lập tức mắc mưu. Sau đó, toàn bộ thế giới trong mơ sẽ bị cô ta tùy ý thao túng và chỉnh sửa, thậm chí có thể khiến người đó trải qua cả đêm bị truy sát trong tận thế, hoặc một vạn kiểu chết thảm.

Nhưng trái lại, khi con tiện nhân này chiếm được quyền chủ đạo, thì địa vị của nữ quỷ lập tức rơi vào bị áp chế tuyệt đối, đến mức đường đường là một nữ quỷ trong giấc mơ lại bị đánh cho không còn sức phản kháng.

Nữ quỷ sợ hãi đến cực điểm, vội vàng nhân lúc con tiện nhân kia sơ hở mà bỏ chạy khỏi cảnh mơ này, nhưng sự nhục nhã này lại bị cô ta khắc sâu trong lòng.

Cô ta đã sớm gãi móng tay, chỉ chờ ngày thứ bảy đến, để có thể hiện thân trong hiện thực —— cô ta muốn giết chết con tiện nhân này.

Nữ quỷ vừa rời đi, Chúc Ương liền tỉnh lại từ trong mộng, lúc này ngoài cửa sổ trời đã hửng sáng.

Cô vội vàng xoay người xuống giường, lao vào WC, điên cuồng chà rửa bàn tay phải của mình. Tuy chỉ là giấc mơ, nhưng lại quá mức chân thật, cảm giác dính nhớp kia khiến ký ức vẫn còn sâu tận trong xương tủy.

Chúc Ương cũng không biết mình đã chà rửa bao lâu, chỉ cảm thấy trên tay vẫn còn lưu lại cảm giác ghê tởm kia, đến mức buổi sáng ăn cơm cũng không muốn tự tay động đũa, sợ bẩn.

Thế là phải để dì đút cho ăn!

Tạ Dịch từ trong phòng bước ra ăn sáng, nhìn thấy tư thế của cô,xem thế là đủ rồi nói :‘Lần trước tôi thấy có người bị đút ăn như thế này, một là cháu gái chưa đầy ba tuổi của tôi, hai là con gái một khách hàng nằm liệt giường.

Chúc Ương trừng anh ta một cái, rồi đem giấc mơ tối qua kể lại cho anh ta nghe.

Tạ Dịch nghe xong, nghiêm túc mà đầy vẻ quái lạ nói:‘Cô đã có kế hoạch cho nghề nghiệp tương lai chưa? Nếu chưa thì tìm hiểu nghề thiên sư bắt quỷ đi? Thu nhập cực kỳ phong phú. Với khả năng tay không xé quỷ của cô, lại quyết đoán như vậy, hai ta nhất định có thể tiền vô như nước.’

Chúc Ương khẽ cười nhạo, há miệng nuốt quả dâu tây dì đút đến:‘Anh có muốn nhìn xem bây giờ anh đang ở đâu, ở trong biệt thự xa hoa của tôi ,tỉnh lại một chút đi, được không?"

"Hơn nữa, cho dù một ngày nào đó tôi thật sự sa sút đến mức phải đi bắt quỷ kiếm tiền, thì cũng đâu cần miễn phí rước về một kẻ chuyên kéo chân sau như anh?’

Tạ Dịch quả nhiên đảo mắt nhìn xung quanh dựa theo giá nhà ở thành phố này, căn biệt thự này ít nhất cũng phải hơn hai mươi triệu mới đặt chân được vào.

Hơn nữa, đây còn chỉ là mua riêng cho con gái để có chỗ ở khi đi học. Nhà họ Chúc tuy không tính là hào môn danh tiếng, nhưng ít nhất cũng là một nhà giàu có.

Buổi sáng Chúc Ương đi đến trường, vì tối hôm qua bị nữ quỷ bẩn thỉu kia làm ghê tởm đến mức chịu không nổi, cô cảm thấy bản thân cũng cần phải để nữ quỷ nếm thử mùi vị này một lần ——

Nhìn xem, đánh người ta cả đêm, cuối cùng thiệt hại vẫn là chính mình.

Chúc Ương gọi một cuộc điện thoại cho Chu Lệ Na, Chu Lệ Na trải qua mấy việc như vậy, cũng hiểu rõ quy luật bên trong.

Lúc đến, chân cô ta còn hơi run, sợ Chúc Ương vì bị dọa trong mộng mà tìm cô ta trút giận.

Kết quả vừa tới, Chúc Ương liền ném cho một xấp giấy vẽ:‘Tôi không biết vẽ, cậu đến đây, đem con tiện nhân trong ấn tượng của cậu vẽ ra toàn bộ cho tôi. À còn nữa, tối qua nó biến thành người đẹp trước mặt tôi, cậu chắc hẳn tưởng tượng được nó lúc hóa thành Sadako sẽ trông như thế nào chứ? Vẽ hết cho tôi.

“Động tác nhanh lên, tôi cần trước buổi trưa.”

Chu Lệ Na sắp khóc đến nơi, có thể nói cả đời này cô ta cũng không muốn nhớ lại nữ quỷ kia nữa, nhưng rõ ràng lời của Chúc Ương không cho phép cự tuyệt.

Cô ta chỉ đành run rẩy từ trong tim, lần lượt dựa theo ấn tượng mà vẽ ra, hơn nữa theo lời Chúc Ương dặn, phải chỉnh lại thành phong cách càng xấu càng low.

Tuy nói nữ quỷ kia vốn dĩ cũng chẳng đẹp đẽ gì.

Đến trưa lúc ăn cơm, Chu Lệ Na với vẻ mặt hoảng hốt giao mấy tờ giấy vẽ cho Chúc Ương, mấy chị em trong hội nhìn thấy thì bắt đầu nghi ngờ không biết có phải Chúc Ương thật sự bị quỷ ám hay không.

Chúc Ương chỉ liếc nhìn, gật đầu hài lòng, khen Chu Lệ Na:‘Không hổ là tài nữ khoa mỹ thuật, độ giống nhau này, giống hệt cái bộ mặt đáng ghét mà tôi muốn"

Tiếp đó, cô không chút khách khí ném thẳng xấp tranh vào trước mặt Lâm Thiến, kiêu căng nói:‘Cậu, đem đám tranh này scan xuống, đăng lên diễn đàn, lập một chủ đề.

Chủ đề chính là: Bình chọn mười nữ quỷ xấu nhất, gom hết những nữ quỷ hoặc nữ chính phim kinh dị bị chê xấu trong và ngoài nước vào để mọi người bình chọn.

Nhưng cậu phải khống chế dư luận ở hậu trường, hai điểm mấu chốt: Thứ nhất, phải có người chế giễu cái loại Sadako hàng nhái này với bộ dạng người đẹp, lấy gì để lọt bảng. Sau đó lén đẩy nó lên đầu bảng. Cuối cùng kêu gọi mọi người P (**)ảnh, ai P được cô ta thành buồn cười và hoang đường nhất, không còn một chút khí chất khủng bố nào, thì ba hạng đầu tiên sẽ nhận thưởng từ 10.000 đến 2.000 tệ. Yên tâm, tiền này tôi bỏ."

“Nhưng toàn bộ chuyện này phải xong ngay trong hôm nay, hạn chót trưa mai.”

Lâm Thiến còn đang ngây người, chỉ thấy Chúc Ương vỗ vai cô ta:‘Tóm lại, tôi muốn cậu trong vòng một ngày biến chuyện này thành đề tài nóng khắp cả diễn đàn, trưa mai chờ tôi thông báo bước tiếp theo.’

‘Không… không phải chứ!’ Lâm Thiến vội vàng đẩy xấp giấy vẽ ra:‘Đây là cái trò rối loạn gì thế? Chúc Ương, cậu thật sự bị quỷ ám rồi phải không? Bộ phận tin tức và tài nguyên của tớ là để làm mấy trò đùa dai này à?’

Chúc Ương cười như không cười nhìn cô: ‘Xét theo thời gian lên men và lan tỏa của đề tài, tôi nghĩ cậu bây giờ nên lập tức hành động, chứ không phải đứng đây chất vấn tôi.’

‘Trừ phi cậu không muốn đến party của tôi vào Chủ Nhật.’

Lâm Thiến ngẩn người. Không được mời tham gia hoạt động tập thể đồng nghĩa với việc bị loại khỏi vòng chị em, huống hồ đến lúc đó Trình học trưởng cũng sẽ đi, cô ta còn phải đề phòng Chúc Ương liệu có âm thầm giở trò hay không.

Cho nên dù bất mãn thế nào cũng phải nhận việc mà làm.

Đuổi Lâm Thiến đi xong, Chúc Ương tiếp tục ăn cơm, vì trên tay vẫn còn ám ảnh cái cảm giác ghê tởm kia, nên buổi trưa cũng muốn có người đút.

Hôm nay, ngồi bên phải cô vừa khéo là Chu Lệ Na, thế là liền để cô ta làm nha hoàn chia đồ ăn.

Trên đĩa salad có mấy trái nho trong suốt căng mọng, nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn.

Chúc Ương liền phân phó:‘Đưa nho cho tôi.’

‘Được!’ Không hiểu vì sao, giọng Chu Lệ Na bỗng trở nên khàn khàn, âm trầm.

Ngay lúc Chúc Ương chuẩn bị há miệng, trước mắt cô, mái tóc dài xoăn sóng màu hạt dẻ thời thượng của Chu Lệ Na đột nhiên từng sợi biến thành đen nhánh dựng đứng.

Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú cũng trở nên cứng đờ dị thường, khóe môi nhếch lên một nụ cười hiểm ác oán độc.

Mà bàn tay cô ta đang giơ lên, trên chiếc nĩa vốn xiên quả nho —— bất ngờ biến thành một con mắt người.

(*)Thiện nữ u hồn", Nhiếp Tiểu Thiến là một hồn ma xinh đẹp, bị giam cầm và phải quyến rũ đàn ông để phục vụ cho yêu quái.

Nhiếp Tiểu Thiến là một nhân vật nữ chính trong bộ phim "Thiện nữ u hồn", được chuyển thể từ truyện Liêu Trai Chí Dị

(**) Photoshop

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play