*Các màn chơi tác giả không đặt tên,để dễ dàng tìm các màn chơi mình sẽ tự đặt cho dễ hiểu nha mn

Chúc Ương là người từ nơi khác đến học đại học. Nhà có điều kiện, cộng thêm bản tính vốn được nuông chiều từ nhỏ, cha mẹ dứt khoát mua cho cô một căn biệt thự gần trường.

Như vậy vừa tránh cho cô cảnh phải chen chúc ký túc xá chịu khổ, vừa có thể chuyên tâm học hành.

Còn chuyện có thật sự chuyên tâm hay không thì khó nói, nhưng với điều kiện sống một mình tốt như vậy, lại thêm núi cao hoàng đế xa (*), thì chuyện ăn chơi, tiệc tùng thả ga tất nhiên đều có đủ.

Nơi ở của Chúc Ương thường xuyên sáng đèn thâu đêm, tiệc tùng suốt sáng, nhạc ầm ĩ vang vọng đến mức hàng xóm xung quanh nhiều lần tỏ ra bất mãn, liên tiếp đến tận cửa khiếu nại, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng từng đến nhưng vẫn chẳng thay đổi được gì.

Mấy ngày nữa là đến sinh nhật Chúc Ương. Với tính hư vinh và thích phô trương của cô, chắc chắn sẽ phải tổ chức một bữa thật hoành tráng. Vì thế, gần đây cô đã bắt đầu bày biện, chuẩn bị không khí tiệc tùng.

Thỉnh thoảng sẽ kéo một hai người bạn thân đến giúp, góp ý tưởng, bàn bạc chuyện chuẩn bị linh tinh.

Hôm nay, Chúc Ương gọi người bạn thân plastic (**) Tạ Tiểu Manh đến hỗ trợ ——

Đương nhiên, gọi là bạn thân thì cũng hơi khiêm tốn, bởi trên thực tế, trong mắt người ngoài, những người được Chúc Ương gọi là bạn thân, thậm chí cả cái “nhóm chị em” lấy Chúc Ương làm trung tâm kia, đều chẳng khác gì tùy tùng.

Mọi người thích lên giọng đạo đức mà chỉ trỏ nhóm người này, nhưng trong thâm tâm lại không khỏi ao ước cuộc sống xa hoa phung phí, hào nhoáng và tùy hứng của bọn họ.

Thậm chí, đã có người tìm đủ cách để được mời dự tiệc của Chúc Ương, vì chỉ cần được kết nối với vòng tròn giàu có, xinh đẹp này, đó chính là một điều đáng để khoe khoang, thậm chí còn mang đến nhiều lợi ích ngầm khó lường.

Chúc Ương lo mở cửa, sai Tạ Tiểu Manh đi lấy mấy kiện hàng chuyển phát nhanh. Gần đây cô mua khá nhiều đồ trang trí trên mạng.

Trong lòng Tạ Tiểu Manh có chút oán thán, miệng vẫn nói:“Lúc đầu mà duyệt được kế hoạch bao cấp của công ty thì tốt rồi, cũng đỡ cho cậu ngày nào cũng bận thế này.”

Chúc Ương đáp:“Dù sao cũng rảnh rỗi mà.”

Tạ Tiểu Manh thầm mắng trong bụng: Cậu thì chỉ ngồi lên mạng đặt vài cái đơn, động động miệng là xong, cuối cùng bận rộn chẳng phải vẫn là tụi này sao?

Hai người vào phòng, ném đống hàng lên sofa, bắt đầu bóc bưu kiện.

Bóc được một nửa, Tạ Tiểu Manh phát hiện một hộp bị bẹp, cô còn tưởng là Chúc Ương mua mấy cái đĩa phim linh tinh.

Mở ra vừa thấy:Mỹ nữ gợi cảm, phòng trống dụ hoặc! Người mẫu nam Âu Mỹ, xuống biển chiến đấu kịch liệt?”

Dòng tiêu đề hương diễm trần trụi khiến Tạ Tiểu Manh nhìn Chúc Ương với ánh mắt đầy hàm ý 

“Ồ ~~~”

Chúc Ương giật ngay hộp đĩa CD từ tay Tạ Tiểu Manh, cười nhạo:“Cái ánh mắt gì vậy? Nghĩ là tôi mua à? Tôi, Chúc Ương này, cần phải xem phim người lớn sao? Nếu xem thì cũng không thèm loại rẻ tiền, thấp kém này! Còn tưởng chơi mấy chiêu Âu Mỹ là có người mua, quê mùa muốn chết!”

Nói vậy cũng đúng, Tạ Tiểu Manh cảm thấy hơi hụt hẫng.

Dù Chúc Ương tính tình có chút tiểu thư kiêu kỳ, nhưng nhan sắc thì hàng thật giá thật, nếu không thì làm gì được đứng đầu trong nhóm chị em?

Cứ nói thế này, nếu cô nàng vào giới giải trí, chưa bàn đến những thứ khác, chỉ làm bình hoa thôi cũng đủ nuôi sống bản thân.

Đang định trêu một câu: “Thế sao cậu lại bị bán phim theo dõi vậy?”

Thì bỗng nghe Chúc Ương xoay giọng:“Nhưng tôi thật sự sẽ xem đấy!”

Tiếp theo, nhìn thấy cô nàng hào hứng nhét đĩa CD vào máy phát, Tạ Tiểu Manh suýt nữa bị tình tiết bất ngờ này làm cho trật eo.

Chúc Ương vừa mở máy, vừa cảnh cáo Tạ Tiểu Manh:“Đừng có đi ra ngoài nói linh tinh nhé! Nếu tôi nghe được đồn thổi gì, tôi sẽ nói cho người ta biết chính cậu mang đến, còn mời tôi cùng thưởng thức chung!”

Tạ Tiểu Manh lặng lẽ bĩu môi: Mẹ nó, trong phạm vi cả làng đại học trăm dặm, nói về chuyện châm ngòi thị phi, biến không thành có, ai có thể so nổi với cậu chứ?

Trong lúc nói chuyện, hình ảnh trên TV đã hiện ra, mở màn là cảnh một nhóm người nhảy Disco sôi động theo phong cách Tokyo.

Ngay sau đó, hình ảnh chuyển cảnh, đi vào một căn phòng trống. Căn phòng bài trí đơn giản, ánh sáng mờ tối.

Chúc Ương thầm nghĩ: Cũng hợp chủ đề đấy, chỉ là tông màu này âm u quá mức, âm u đến mức khiến người ta cảm thấy nặng nề, không giống mấy cái phim kia, mà như nhạc dạo mở đầu của phim kinh dị trên đảo vậy.

Nghĩ đến đó, trên màn hình xuất hiện một chiếc ghế, rồi một cô gái mặc váy liền màu trắng bước vào, ngồi xuống.

Cô ta lấy ra một chiếc lược, chải mái tóc đen nhánh của mình từng chút từng chút một.

Tóc cô gái rất đẹp, nhưng trái lại càng làm gương mặt vốn nhạt nhẽo của cô ta thêm phần mờ nhạt.

Chúc Ương nhịn không được bật miệng:“Cái con diễn viên này mặt mũi không đẹp!”

Vừa dứt lời, không biết có phải ảo giác hay không, động tác chải đầu của cô gái trong gương như khựng lại, sau đó lại tiếp tục, nhưng lặp đi lặp lại một cách máy móc, mang theo chút gì đó quỷ dị.

Tạ Tiểu Manh càng xem càng thấy rợn da gà:“Cậu có cảm thấy cảnh này quen quen không? Vòng tròn ác nghiệt(***) Cái băng ghi hình chết chóc của Sadako ấy, ban đầu cũng có một người đàn bà ngồi chải đầu mà?”

Đúng lúc đó, cô gái trong màn hình cuối cùng cũng có phản ứng.Cô ta ngẩng đầu, qua tấm gương như thể đang đối diện với các cô.

Sau đó khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng, rồi cô ta chậm rãi đứng dậy, xoay người lại

——

“Ai! Hóa ra thật sự có cảnh Sadako à?”Trong căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, đột nhiên vang lên giọng Chúc Ương như vừa bừng tỉnh ngộ.

“Hả?”Dù tim Tạ Tiểu Manh đã nhảy lên tận cổ vì sợ, cô vẫn ngớ người trước câu nói đó.

Chỉ nghe Chúc Ương giải thích:“Trước đây có một show tạp kỹ hài, có nữ khách mời nói mình thích xem đủ loại phim, Âu Mỹ, Nhật Hàn, nói là phim kinh dị thôi mà cả đám ồn ào lên. Sau đó nhắc đến Sadako, có một ông gọi là Yêu Vương gì đó còn chân thành kinh ngạc, bảo không ngờ còn có Sadako nữa?”

“Đoạn đó còn được cắt ghép, lan truyền khắp diễn đàn hồi đó cơ!”

Nghe cô nói như vậy, Tạ Tiểu Manh cũng nhớ ra:“Không thể nào?”

Chúc Ương nói tiếp:“Có gì mà không? Miễn kiếm được tiền thì mấy người đó chuyện gì chẳng làm? Cái này hot như vậy, chờ đấy, lát nữa kiểu gì cũng có nam chính cơ bắp xuất hiện phía sau nữ quỷ, rồi này rồi nọ.”

“Lấy một nhân vật kinh dị ai cũng biết đem đi quay phim kiếm tiền, đúng là ý tưởng thương mại không tồi.”Chúc Ương vừa bóc gói khoai tây vừa nói:“Không khí cũng tạm được, khá chân thực, chỉ có điều con nhỏ nữ chính này xấu quá, dáng người thì tệ, chắc chỉ trông cậy vào chiêu trò thôi.”

Lời vừa dứt, trên TV, cô gái kia xoay người bước về phía cửa sổ duy nhất trong phòng. Trước khi xoay người, ánh mắt vốn âm trầm nay lại càng trở nên dữ tợn, như đang nhìn thẳng về phía Chúc Ương.

Ngay sau đó, cô ta xoay người nhảy qua cửa sổ, biến mất khỏi khung hình.Phòng vẫn là căn phòng đó, hình ảnh dần dần tối đen.

Hết phim!

Chúc Ương ngớ người: Không có nam chính cơ bắp, không có cảnh nữ quỷ từ âm trầm e thẹn biến thành cuồng nhiệt kích động, không có cảnh bạch bạch bạch!

Mẹ nó, vậy là hết thật à?!

Đang định chửi, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên trước.

Lúc này, ánh sáng trong phòng dường như trở nên u ám hơn, tiếng chuông đột ngột vang lên khiến hai người giật bắn mình.

Chúc Ương bực bội lôi điện thoại ra từ trong túi, màn hình hiện lên một dãy số lạ.

Cô bấm nghe, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ khàn khàn, khô khốc, như đang rít qua cổ họng:“S… Seven day!”

Trong không gian yên tĩnh, âm thanh dù rất nhỏ cũng bị phóng đại. Chúc Ương không bật loa ngoài, nhưng Tạ Tiểu Manh vẫn nghe rõ mồn một nội dung cuộc gọi.

Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra. Từ lúc đĩa CD phát lên, bầu không khí xung quanh đã quỷ dị đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Nhưng Chúc Ương nghe xong thì máu nóng bốc lên:“S-S-S, tắc cái đầu mẹ mày chứ! Phát âm còn chẳng chuẩn mà dám cosplay bản Mỹ của Sadako à? Tao hiểu mấy trò đùa dai của mấy đứa loser thích tự biến mình thành như vậy. Nhưng tao hỏi này, cả bộ phim chỉ có một con nhỏ mặt Á mà lại giả thiết theo bản Mỹ, không sợ khí chất lệch pha à? Quá kém!”

Nói rồi, Chúc Ương dứt khoát cúp máy, đứng dậy:“Lãng phí thời gian, chúng ta tiếp tục dọn dẹp thôi.”

Nhưng người lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời cô Tạ Tiểu Manh lại đột nhiên bật dậy, môi trắng bệch, giọng run rẩy:“Cậu… cậu thật sự nghĩ đó là trò đùa sao?”

Chúc Ương khó hiểu:“Bằng không thì sao? Chẳng lẽ cậu thật tin con Sadako trong mấy bộ phim rẻ tiền kia sẽ bò ra từ TV à?”

Nói xong, cô rút đĩa CD ra, tiện tay ném cả hộp vào thùng rác.

Tạ Tiểu Manh nuốt nước bọt:“Cậu vui là được, nhưng tớ thấy chuyện này không ổn. Cậu không cảm thấy căn phòng này đột nhiên trở nên âm trầm hẳn sao?”

“Cậu nói nhà ai âm trầm hả?” Chúc Ương nhướng mày.

Tạ Tiểu Manh không dám đắc tội cô, nhưng cái cảm giác nhói lạnh sau lưng khiến cô ta không chịu nổi, đành nói:“Không, không… tớ… tớ thấy hơi khó chịu, tớ về trước đây. Hôm khác lại qua giúp cậu bố trí.”

Chúc Ương nhìn cô nàng chân run lẩy bẩy, trong lòng khinh bỉ, lười quan tâm bộ dạng nhát cáy này, chỉ phất tay:“Đi thì đi đi!”

Tạ Tiểu Manh như được đại xá, xách túi chuẩn bị đi, lại bị Chúc Ương gọi giật lại:

“Thuận tiện mang rác ra ngoài vứt luôn.”

Những việc kiểu này, Tạ Tiểu Manh và mấy cô gái quanh Chúc Ương đã quen, thường chỉ âm thầm bĩu môi, chứ không nói gì. Nhưng vừa nãy cái hộp đĩa đó cũng bị nhét vào túi rác…

Tạ Tiểu Manh hơi do dự, nhưng vì uy thế của Chúc Ương nên vẫn nhón tay xách túi rác đi ra ngoài.

Chúc Ương vốn định hôm nay sắp xếp bố cục phòng cụ thể, mới nhờ Tạ Tiểu Manh một dân thiết kế chuyên nghiệp đến giúp. Kết quả bị một cái băng ghi hình làm chậm trễ, việc gì cũng chưa làm xong.

Trong lòng cô bực bội mắng vài câu, nhưng phải thừa nhận, trong phòng đúng là có một cảm giác lạnh lẽo khó chịu, khiến người ta gai người.

Loại lạnh này như thấm vào tận lỗ chân lông, khiến cô cảm thấy có thứ gì đó bám theo, khó mà gạt bỏ.

Chúc Ương tắt điều hòa, tháng sáu nóng như đổ lửa, chẳng mấy chốc trong phòng đã hầm hập. Bình thường, Chúc Ương đã phải kêu ầm lên là chịu không nổi rồi.

Nhưng bây giờ, cô lại thấy như vậy mới dễ chịu hơn, phảng phất cái lạnh kia đang bị triệt tiêu.

Điều này cũng khiến Chúc Ương hơi rợn người, nhưng cô vẫn cho rằng là do mình tự dọa mình, hoặc bị bộ dạng nhát cáy của Tạ Tiểu Manh làm ảnh hưởng.

Cô lấy điện thoại ra đặt cơm hộp, tranh thủ lúc chờ sẽ đi tắm nước nóng.

Cha mẹ Chúc vì bận rộn công việc làm ăn, lúc mua căn biệt thự này cho con gái thậm chí còn không đến xem, toàn bộ do trợ lý lo liệu. Mua về chính là kiểu nhà sang, xách vali vào là ở ngay.

Cô sống ở đây đã gần ba năm, thường xuyên mời bạn bè đến chơi nên cũng không thấy quạnh quẽ.

Vòi sen xả xuống dòng nước ấm áp, tưới lên người cô, làm lỗ chân lông như giãn ra, cái cảm giác lạnh lẽo kia cũng biến mất hơn phân nửa.

Chúc Ương thầm nhủ: Quả nhiên là mình tự dọa mình thôi.Đang định lấy dầu gội gội đầu, bỗng phát hiện trên nền gạch trắng tinh của phòng tắm xuất hiện vài mớ tóc đen nhánh.

Chúc Ương cẩn thận đưa tay chạm thử, nghĩ chắc là tóc mình vừa rụng. Ai ngờ, vừa nhẹ nhàng vuốt một cái, lập tức trên tay cô đã nắm cả một nắm tóc rụng xuống.

Cô đột ngột ngẩng đầu. Trong gương, gương mặt cô hiện rõ vẻ hoảng sợ. Tóc bị nước xối rửa, ào ào rụng thành từng mảng, lộ cả da đầu như bị bệnh rụng tóc nghiêm trọng.

Chúc Ương đang định hét toáng lên thì nhiệt độ nước đột nhiên thay đổi, từ ấm áp thành bỏng rát, giống như có ai đổ nước sôi thẳng xuống người cô.

Theo phản xạ, cô tránh ra khỏi phạm vi vòi sen, khuỷu tay quệt vào đâu đó đau nhói đến tận tim, ngay sau đó cả người như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Chúc Ương nhìn lại sàn nhà không còn bó tóc nào cả, chỉ có vài sợi rụng bình thường.

Lại vội vàng soi gương lần nữa, thở phào nhẹ nhõm. Tóc vẫn còn nguyên, không hề hói.

Cẩn thận sờ, giật thử vài cái, xác định không sao, Chúc Ương không dám ở trong này thêm phút nào. Cô tắt vòi sen, vội quấn khăn tắm rồi bước ra.

Vừa ra khỏi phòng tắm thì nhận được điện thoại của em trai. Không cần nghe cũng biết, lại là nhắc đi nhắc lại chuyện nó đã đăng ký nguyện vọng thi đại học ở thành phố này, và lúc đó sẽ đến ở chung với cô.

Chỉ cần nhắc đến chuyện này là Chúc Ương nổi giận. Cô một mình ở đây tự do, thoải mái, điên mới chịu ở chung với em trai, còn phải chịu đủ thứ gò bó!

Mắng cho em trai một trận xong, nghĩ cơn giận sẽ xua tan luôn cảm giác sợ hãi. Sau khi Chúc Ương lau khô tóc, thay quần áo, cơm hộp cũng vừa được giao tới.

Ăn uống xong, cô nằm trên giường, lướt kịch một lúc rồi chuẩn bị ngủ, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.

Thế là cô xoay người mở công cụ tìm kiếm, tra thử mấy từ khóa như “Sadako”, “băng ghi hình kinh dị” các từ ngữ mấu chốt linh tinh.

Quả nhiên, kết quả hiện ra phần lớn là xoay quanh các bộ phim điện ảnh, còn có mấy cái kiểu “Sadako đại chiến Bút Tiên”, “Sadako đại chiến Saeki Kayako “Sadako.avi”.

Tóm lại, toàn là một đống tiêu đề kiểu nhà làm phim giật gân, câu view rẻ tiền.

Lướt gần cả trăm kết quả, cuối cùng vẫn chẳng thu được gì.

Chúc Ương vừa thất vọng vừa thấy may mắn, bèn quăng điện thoại sang một bên rồi ngủ.

Nửa đêm, cô bị mắc tiểu, mơ màng bật đèn, lồm cồm bò dậy đi vệ sinh.

Xong xuôi, đang rửa tay thì Chúc Ương như có linh cảm, chậm rãi ngẩng đầu —

Trong gương phản chiếu lại không phải gương mặt cô.

Gương mặt nhợt nhạt, mái tóc dài đen nhánh, váy trắng liền thân thình lình chính là cô gái trong đoạn băng hồi chiều!

Chúc Ương sững người ước chừng nửa phút, rồi hai hàng nước mắt bất giác chảy xuống, trên mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng và bất lực.

Nữ quỷ thấy cô cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ hoảng loạn như mong đợi, ánh mắt vốn cay nghiệt nay thoáng hiện vẻ đắc ý.

Chỉ nghe con bitch (****) này khóc ròng mà nói:“Con mẹ nó ,dọa thì dọa đi, có thể đừng chơi trò này được không? Tao liếc phát không nhận ra, còn tưởng mình biến thành thế này rồi.”

“Nếu tao mà xấu như thế này thì còn cần mày dọa sao? Tao tự chết luôn cho rồi, còn sợ cái gì nữa?”

“Quả nhiên nữ quỷ mày quá tàn nhẫn, đúng là biết chọc vào chỗ đau nhất trong lòng người ta mà!”

Nữ quỷ: “……”

Có cần tao mặc kệ cái quy tắc bảy ngày kia, lôi con bitch này ra xử chết ngay bây giờ không?

Mk thay từ bitch = con tiện nhân cho mn dễ hiểu từ chương sau nha

(*) Câu "núi cao, hoàng đế xa" (山高皇帝远 - shān gāo huáng dì yuǎn) là một câu tục ngữ Trung Quốc, có nghĩa là chính quyền trung ương ở xa, quyền lực của hoàng đế không với tới được địa phương, nên quan lại địa phương có thể lộng hành, tham nhũng hoặc làm những việc trái phép mà không sợ bị kiểm soát hay trừng phạt
(**) Bạn thân plastic :Bạn thân plastic" là một cách nói hình ảnh, ám chỉ những tình bạn mà mọi người cho là không thực chất, hời hợt, hoặc chỉ mang tính hình thức, giống như đồ vật làm bằng nhựa: bền nhưng không có sự chân thành, dễ bị thay thế

(***) Ring - Vòng tròn ác nghiệt (リング Ringu?) là tên tiểu thuyết kinh dị, bí ẩn của nhà văn người Nhật Suzuki Kōji xuất bản lần đầu năm 1991. Ring được xem là một trong những đỉnh cao thể loại văn họckinh dị của Nhật, tạo nên cơn sốt kinh dị (horror boom) tại Nhật suốt một thời gian dài. Đến nay tiểu thuyết có hàng loạt phim dài, phim truyền hình, manga và vô số sản phẩm ăn theo khác.

(****) Bitch, trong tiếng Việt có thể tạm dịch là "con đĩ", "con chó cái", "con phò", là một từ lóng miệt thị dành cho một người hiếu chiến, độc ác, thích kiểm soát, thô bạo hoặc hung hăng. Khi áp dụng cho một người đàn ông, bitch là một thuật ngữ xúc phạm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play