Hai người quay về chỗ ở của Chúc Ương, Tạ Tiểu Manh dựa theo ấn tượng ngày hôm qua, quả nhiên tìm thấy hộp đĩa CD trong bụi hoa.
Bị sương sớm làm hơi ướt, nhưng chắc không ảnh hưởng đến việc phát nội dung.
Chúc Ương nhìn hộp đĩa CD, khẽ nhếch môi cười lạnh, bảo Tạ Tiểu Manh cho vào túi cẩn thận, rồi hai người hùng hổ kéo nhau đến chỗ Chu Lệ Na.
Chu Lệ Na là hoa khôi của khoa Mỹ thuật, điều kiện tiên quyết để được chọn vào hội chị em chính là phải xinh đẹp, tất nhiên gia cảnh cũng không thể quá tệ.
Vì thế, nơi Chu Lệ Na thuê ở cũng là một căn hộ cao cấp ngay khu trung tâm. Chúc Ương tuy chưa từng đến đây, nhưng trong tay cô có toàn bộ hồ sơ thành viên hội chị em, tra một cái là biết ngay.
Đến nơi, Tạ Tiểu Manh tìm chỗ đậu xe, còn Chúc Ương thì bước vào một cửa hàng dụng cụ.
Cô lấy từ kệ xuống một cây búa, băng dính, dây nilon và vài thứ lặt vặt linh tinh khác, rồi ném lên quầy tính tiền.
Anh chàng thu ngân thấy vậy đùa: “Cái trận thế này, nhìn cứ như muốn đi b·ắt c·óc ấy nhỉ, người đẹp định làm gì thế?”
Chúc Ương mỉm cười:“Không phải là đi b·ắt c·óc sao? Đã vậy còn phải tự mua đạo cụ, đồ đạc thì vừa nặng vừa phiền, thật sự không phải chuyện người bình thường làm được.”
Anh chàng vừa quét mã vừa cười: “Đúng rồi, nếu bọn b·ắt c·óc trên đời này ai cũng xinh đẹp như cô, còn cần đến đạo cụ à? Lúc đó tôi tự giác tình nguyện đi theo luôn.”
“Tổng cộng 328, có muốn thêm WeChat không? Thành viên có thể giảm giá đến 6 phần đấy.” Lại nhiệt tình hỏi: “Em ở gần đây phải không? Có cần giao hàng tận nơi không?”
Chúc Ương quét mã QR thanh toán, không nói nhiều, thản nhiên đáp:“Thôi khỏi, chỉ bớt có trăm đồng mà phải thêm một người không đủ tiêu chuẩn để vào danh bạ của tôi, còn để biết nhà tôi, mặt mũi tôi biết để ở đâu nữa ?"
Anh chàng ban đầu chưa kịp phản ứng với mớ từ ngữ khó hiểu kia, đến khi hiểu ra thì nụ cười trên mặt đã đông cứng.
Đúng lúc này, Tạ Tiểu Manh sau khi vật lộn mới tìm được chỗ đỗ xe cũng chạy đến. Chúc Ương khẽ gật cằm về phía đống đồ to tướng đặt trên quầy ---
“Xách lên, đi thôi.”
Tạ Tiểu Manh nhận chạy tới cầm lấy đồ còn rất nặng làm cô ta cứ lung la lung đi theo bước chân nhẹ nhàng thoải mái của Chúc Ương ra cửa.
Anh chàng bán hàng ngẩn người: Thời buổi này người đẹp còn không sai khiến đàn ông à? Sao người đẹp lại sai khiến một người đẹp khác?
Đến nơi Chu Lệ Na ở, Chúc Ương không đi thẳng lên mà ghé quầy quản lý tòa nhà.
Cô tỏ vẻ hoảng hốt lo lắng, nói với người phụ trách:“Chúng em là bạn của Chu Lệ Na ở căn hộ 1806. Mấy hôm nay cô ấy không đến trường, gọi điện cũng không nghe máy, bọn em càng nghĩ càng thấy lo, sợ cô ấy xảy ra chuyện gì trong nhà. Có thể giúp bọn em không ạ?”
Đây là khu căn hộ cao cấp, ra vào quản lý rất nghiêm ngặt. Quản lý tòa nhà có giữ chìa khóa dự phòng để phòng ngừa trường hợp khẩn cấp.
Người phụ trách nhìn hai cô gái trẻ xinh đẹp, sự đề phòng lập tức hạ xuống. Sau khi kiểm tra thông tin liên hệ của họ, thấy khớp với hồ sơ có liên quan đến chủ hộ, xác định họ quen biết thật.
Người phụ trách gọi vào máy bàn trong nhà Chu Lệ Na, quả nhiên gọi hơn chục cuộc đều không ai nghe máy. Lúc này mới tin rằng hai cô không hề nói dối, lo lắng là rất đúng.
Liền nói với Chúc Ương hai cô: “Được rồi, hai người đi cùng tôi lên xem thử.”
Chúc Ương lộ vẻ cảm kích, còn Tạ Tiểu Manh nhân lúc người phụ trách mở tủ sắt lấy chìa khóa, kéo Chúc Ương sang một bên, thì thầm:“Sao cậu biết cô ấy sẽ không nghe điện thoại? Lỡ cô ấy nghe thì chẳng phải bại lộ chúng ta nói dối, còn rút dây động rừng khiến cô ấy chạy mất à?”
Chúc Ương bĩu môi, khinh thường lộ rõ trên mặt:“Cô ta á? Người còn chẳng dám ra khỏi cửa, lại không chắc nguyền rủa có rời khỏi hay chưa, sao dám liều mạng với cậu?
Tôi hỏi cậu, nếu cậu nhận được cuộc gọi báo bảy ngày sau lấy mạng, cậu còn dám nghe máy không?”
Tạ Tiểu Manh run bắn người. Đừng nói là nhận được cuộc gọi đó, chỉ mới hôm kia thấy Chúc Ương nghe máy thôi mà từ hôm qua đến giờ, cô ta đã tắt điện thoại cho đến tận bây giờ.
Cô ta sợ chỉ cần chuông reo, sẽ nghe thấy giọng khàn khàn vang lên câu: ‘Seven days.’
Chúc Ương lạnh lùng cười:“Chỉ gặp chút chuyện đã cuống cuồng tay chân, biến mình thành cái dạng người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, còn đòi chỉ tay vào mũi tôi rồi làm lão đại? Giờ cậu hiểu vì sao tôi là lão đại, còn các cậu chỉ có thể làm tùy tùng chưa?”
Bình thường nghe câu này, Tạ Tiểu Manh chỉ biết cười giả lả ngoài mặt, trong bụng âm thầm chửi rủa. Nhưng lần này cô phải thừa nhận một điều…
Chúc Ương thật sự không giống bọn họ. Bề ngoài có vẻ cũng là một tiểu thư kiêu kỳ điệu đà, nhưng khi thật sự gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của cô luôn là xông lên giải quyết vấn đề.
Tính cách đầy tính công kích này ngày thường có thể không thấy rõ, nhưng trong tình huống kinh hoàng vượt ngoài hiểu biết, sự tương phản ấy lại khiến cô đặc biệt đáng tin.
Đi theo quản lý viên lên tầng 18, gõ cửa hồi lâu vẫn không có động tĩnh, người phụ trách đành móc chìa khóa ra mở cửa.
Cửa vừa bật, người phụ trách còn chưa kịp bước vào thì nét mặt lo lắng cảm kích của Chúc Ương đã biến mất không còn dấu vết. Cô thẳng tay đẩy người phụ trách sang một bên, tự mình lao vào.
Người phụ trách bị đẩy lảo đảo, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ quyết liệt bất ngờ của cô, ngây người một lúc.
Vội nói:“Ê! Hai cô không phải ——”
Chưa kịp nói hết câu, đã thấy hai nữ sinh tự ý xông vào, mở từng cánh cửa phòng ngủ tìm kiếm. Cuối cùng, trong một căn phòng, họ tìm thấy Chu Lệ Na đang co ro trên giường, quấn chăn kín mít, nút bịt tai nhét chặt, cả người run bần bật như chim sợ cành cong.
Vừa thấy Chúc Ương xuất hiện trước mắt, đồng tử của Chu Lệ Na lập tức co rút, trông chẳng khác nào gặp phải ác quỷ.
Người phụ trách thấy tình hình có gì đó sai sai, vội chất vấn:“Hai cô rốt cuộc có phải bạn cô ấy không? Sao tôi thấy cô ấy nhìn hai cô còn sợ hơn lúc nãy?”
Nhìn bộ dạng Chu Lệ Na quả thật rất không ổn, lại quay sang trấn an:“Cô không sao chứ?”
Chúc Ương lạnh nhạt, hỏi Chu Lệ Na:“Sao thế? Bạn đến thăm mà không nói một câu khách sáo, để người ta hiểu lầm rằng bọn tôi tự tiện xông vào, cũng không thèm giải thích à?”
Lúc này, điều Chu Lệ Na sợ nhất là nữ quỷ, còn điều sợ thứ hai chính là Chúc Ương tìm đến tận cửa. Cô nàng nhìn người quản lý cầu cứu, định báo cảnh sát để đuổi họ ra ngoài.
Chỉ nghe Chúc Ương nói:“Thời buổi này, một đoạn video bị đưa lên mạng cũng không uổng phí đâu. Cha mẹ cậu, còn có chị gái, anh rể, em trai, em gái… À còn cả học trưởng Trịnh bên khoa Mỹ thuật nữa, chắc họ cũng đủ kiên nhẫn xem một hai phút chứ nhỉ?”
Chu Lệ Na tuyệt vọng. Nữ quỷ không dễ chọc, nhưng Chúc Ương càng không phải hạng dễ đối phó. Con tiện nhân này mà nổi điên thì chiêu gì cũng dám nghĩ ra, một chiêu còn độc hơn chiêu trước, làm người ta sống dở chết dở.
Chu Lệ Na cười còn khó coi hơn khóc, quay sang người quản lý run rẩy nói:“Không… không có việc gì, là… là bạn tôi.”
Chính miệng đương sự nói vậy, quản lý viên cũng chỉ đành dặn dò vài câu: chú ý an toàn, giữ liên lạc với bên ngoài, lần sau đừng tắt máy… rồi rời đi.
Cửa vừa đóng, Tạ Tiểu Manh lập tức ném cái túi đồ xuống chân, trong bụng đầy lửa giận, khoanh tay đứng cạnh Chúc Ương, cùng nhau nhìn Chu Lệ Na với nụ cười lạnh.
Chu Lệ Na vừa không thể tin hai con tiện nhân này lại phá án nhanh như vậy cô ta gửi nặc danh đĩa CD đi chưa đầy hai ngày, Chúc Ương mới xem đoạn băng hôm qua chiều, mà giờ mới qua một đêm đã tìm đến cửa.
Vừa nghĩ, cô ta vừa cố tìm cách khóc lóc kể lể để giành chút cảm thông, dù biết chẳng mấy tác dụng.
Nhưng khi liếc vào túi đồ, nhìn thấy toàn những thứ khiến tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực toàn công cụ gây án: búa, dây thừng, băng dính… sợ đến phát run:“Các… các người định làm gì?”
Chúc Ương chẳng buồn phí lời, bước lên túm tóc cô ta lôi thẳng xuống giường, kéo lê ra phòng khách.
Quay sang Tạ Tiểu Manh không theo kịp tiết tấu của cô, cô mắng: “Ngẩn ra làm gì? Mau lấy dây thừng trói con tiện nhân này lại, heo còn lanh hơn cậu!”
“À à!” Tạ Tiểu Manh giật mình, vội vàng lôi dây thừng ra.
Chu Lệ Na dĩ nhiên giãy giụa điên cuồng. Xét về sức lực, ba cô gái vốn không chênh lệch mấy, chỉ là gà con chọi nhau.
Nhưng mấy ngày nay Chu Lệ Na bị nữ quỷ ám, ăn uống chẳng ra sao, người gầy yếu tiều tụy, sao đấu lại được hai người khí thế hung hăng kia?
Thế là cô ta giày vò cả nửa ngày cuối cùng vẫn bị trói trên ghế.
Trói người xong, Chúc Ương bảo Tạ Tiểu Manh bật TV và máy chiếu.
Chu Lệ Na thấy ý đồ của cô, liều mạng khóc lóc cầu xin:“Là… là lỗi của tớ, các cậu đừng thế, tha cho tớ! Chỉ cần cho người khác xem là có thể chuyển nguyền rủa… Chúc Ương, cậu ghét Lâm Thiến mà, cậu cho cô ta xem được không?”
Chúc Ương nhún vai:“Tôi biết chứ, cho người khác xem là dời được nguyền rủa mà. Chẳng phải tôi đang dời đây sao?”
Cô tiện tay nhét một thứ gì đó vào miệng Chu Lệ Na, ghé sát tai thì thầm:“Nếu Lâm Thiến chết ngoài đường với tốc độ 200 km/h, tôi sẽ vui lắm. Nhưng chuyện này—”
“Tôi chú trọng oan có đầu, nợ có chủ.”Đúng lúc đó, Tạ Tiểu Manh đã nhét đĩa CD vào đầu máy.
Chúc Ương đứng dậy, tặc lưỡi tiếc nuối:“Lệ Na à Lệ Na… Không ngờ đến lúc tìm người chết thay, người đầu tiên cậu nghĩ tới lại là tôi. Tôi còn tưởng chúng ta là chị em tốt, thật làm tôi đau lòng.”
Nói đến đây, ai mà chả biết hội chị em plastic đều như nhau. Mắt thấy hình ảnh sắp hiện lên màn hình. Chúc Ương và Tạ Tiểu Manh đồng loạt đeo nút bịt tai, xoay lưng về phía TV, nụ cười âm hiểm nở trên môi.
Chỉ còn mình Chu Lệ Na bị trói, đối diện màn hình. Cô ta vội nhắm chặt mắt lại.
Nhưng vô ích. Hai người vẫn dán mắt vào từng động tác của cô ta, vừa thấy Chu Lệ Na định nhắm mắt, lập tức mỗi người một tay kéo căng mí mắt cô ta ra.
Chúc Ương còn thản nhiên nói: “Tôi không rõ quy tắc của đoạn băng này thế nào mới tính là ‘xem’ thật sự, cậu cứ thử xem sao. Dù gì bọn tôi cũng rảnh, có rất nhiều thời gian.”
Chu Lệ Na tuyệt vọng. Dù hai con ngươi đảo loạn, cô ta vẫn không thể tránh khỏi việc phải nhìn thấy phần lớn hình ảnh trong đoạn băng thứ vốn là căn nguyên nỗi kinh hoàng mấy ngày qua. Xem lại lần nữa chỉ càng khiến tóc gáy dựng ngược.
Khi video kết thúc, căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Cả ba không hẹn mà cùng rơi vào trạng thái im lìm, như đang chờ đợi một thứ định mệnh nào đó.
Ngay cả Chúc Ương, kiêu ngạo đến vậy, trong lòng cũng không khỏi bồn chồn khi chờ đợi.
Rốt cuộc, không biết đã bao lâu có thể là năm phút, cũng có thể chỉ năm giây chuông điện thoại vang lên.
Là tiếng rung của điện thoại Chu Lệ Na.Chúc Ương cuối cùng cũng thở phào, nở một nụ cười vui sướng ——
Phớt lờ gương mặt đẫm nước mắt tuyệt vọng của Chu Lệ Na, cô lần theo âm thanh tìm chiếc điện thoại, trượt màn hình nhận cuộc gọi, rồi áp ống nghe vào tai cô ta .
Đang lúc hai người tưởng đã thoát khỏi khi bắt Chu Lệ Na phải nghe máy. Không biết có phải là lần thứ hai bị nguyền rủa thì không chỉ bị nói là còn "Seven day" nữa hay không, mà tóm lại, cả hai đều cảm thấy cuộc trò chuyện này đã dài ra rất nhiều.
Chúc Ương đang nghi ngờ cuộc gọi này có lẽ không phải là của nữ quỷ, mà có khi chỉ là của người giao hàng hoặc telesales gì đó trùng hợp gọi đến, thì lại thấy cả người Chu Lệ Na phấn chấn như là vừa thoát khỏi tuyệt vọng tìm được con đường sống.
Đôi mắt cô ta cũng sáng lên, tràn đầy ánh sáng sống sót sau tai họa, sau đó là vui mừng liên tục gật đầu.
Chu Lệ Na quay đầu nhìn Chúc Ương, vui vẻ hớn hở nói: "Tiểu thư nữ quỷ nói, cô ấy lại nói, so với mình, cô ấy lại càng chán ghét con tiện nhân đáng ghét như cậu hơn, cho dù như thế nào cũng muốn giết chết cậu, nên lời nguyền của mình và Tạ Tiểu Manh xem như mất tác dụng."
"Bây giờ cô ấy cũng đã đóng con đường di chuyển lời nguyền, trước khi có thể giết chết cậu, tạm thời cô ấy sẽ không lan truyền lời nguyền nữa."
Vừa nói lại còn vừa cảm động, khóc lóc nói: "Chúc Ương, mình thật sự không nghĩ đến cậu có thể kéo thù hận tốt đến vậy, chuyện này tìm cậu là tìm đúng người rồi."
Vừa nói xong thì thấy ánh mắt đáng sợ của Chúc Ương đang nhìn cô ta, trong lòng Chu Lệ Na biết nữ quỷ đã quyết tâm nhắm cô thành cái bia giết người rồi.
Cho dù là như thế nhưng nếu Chúc Ương không tìm nữ quỷ mà điên cuồng trả thù cô ta thì cô ta cũng không thể chịu đựng được, vì thế lập tức im miệng không dám đắc ý vênh váo nửa.
Chúc Ương nhìn cô ta, cười nhạo: "Bị dọa đến thần kinh rối loạn rồi sao? Cũng đúng thôi, thay vì tuyệt vọng chờ đợi cái chết, không bằng tự tìm cách trốn tránh. Có quỷ mới tin cậu."
Nhưng mà trên thế giới này thật sự có quỷ, Chúc Ương vừa mới dứt lời thì điện thoại di động của cô reo lên.
Trong lòng cô hồi hộp, chậm rãi mở túi xách lấy điện thoại ra, bên trên quả thật đang hiển thị một số lạ.
Lúc này, tim Chúc Ương giống như bị phủ một màng sương lạnh, sợ hãi và phẫn nộ càng khiến cô điên cuồng muốn chống lại hơn.
Cô không tin quỷ, bắt điện thoại, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nữ khàn khàn khô héo giống hệt ngày hôm qua: "Còn lại 6 ngày, khà khà khà khà khà......"
Giọng nói u ám đáng sợ cùng tiếng cười đắc ý bén nhọn.
Sợi dây tận cùng trong đầu Chúc Ương như dứt phựt đi, cười lạnh nói:"Ồ~, lần này biết nói tiếng người rồi sao? Tao còn tưởng mày sẽ tiếp tục dùng tiếng Anh quê mùa thấp kém kia chứ, chẵng lẽ chỉ biết một câu đó?"
"Nói cái quái gì mà không lan truyền lời nguyền nữa, cũng chỉ có loại thấp kém như mày mới đi dựa vào tiêu đề để thu hút lừa gạt người ta, hay thật sự muốn debut bằng hình tượng nữ quỷ phim AV, nếu thật sự in cái bản mặt của mày lên ảnh bìa thì cũng chẳng có ai thèm mua đâu "
"Còn nữa, có thể đừng mỗi ngày một cuộc gọi hay không? Có biết muốn gọi cho tao cũng cần phải xếp hàng hay không, cái loại thấp kém không đáng để nhìn như mày thì không có khả năng đâu nhé, đừng tưởng mình là quỷ thì sẽ có ngoại lệ."
"Được rồi, sáu ngày đúng không? Quỳ đó chờ đi!"
Nói xong cũng mặc bên kia run rẩy tức giận nghiến răng róc rách, nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Quay đầu lại đã trông thấy Tạ Tiểu Manh và Chu Lệ Na trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Chúc Ương lạnh lùng liếc mắt nhìn hai ngừoi một cái, vừa gọi điện thoại vừa cảnh cáo: "Thu hồi cái vẻ mặt đần độn của hai người lại, đừng tưởng rằng bà đây bị con nữ quỷ để mắt đến thì các người có thể lên mặt."
Lúc này đầu dây bên kia đã nhận cuộc gọi, Chúc Ương không thèm để ý đến 2 người kia nữa, nói chuyện: "Alo? Ba! Lần trước ba có nói tòa cao ốc bên kia có thứ không sạch sẽ rồi tìm được đại sư giải quyết phải không, ba cho con số điện thoại của đại sư kia đi?"
"Không ạ, con có lừa gạt ai đâu? Ba nhớ lầm rồi. Đúng, trong nhà bạn của con gặp quỷ, đúng đúng! Vậy ba gửi cho con nhé."
"Dạ, đúng rồi con vừa mới va chạm với một người, ba chuyển cho con 100 vạn đi, con muốn chọi chết cô ta."
Cúp điện thoại, lại tiếp tục gọi cho mẹ cô nói một lý do cũng y như nhau, thế là lại xin được một khoản tiền nữa.
Sau đó Chúc Ương mới ngừng lại, nhìn Chu Lệ Na, đạp cô ta một cái văng ra khỏi ghế –
Cô ngồi xuống sofa, sai Tạ Tiểu Manh rót một cốc nước đưa tới.
"Nói đi, rốt cuộc nữ quỷ kia có lai lịch gì, có chiêu thức và quy tắc gì, nói hết những gì cậu biết đi."
"Nếu dám nói sai dù chỉ một chữ thì cậu cũng biết đấy, dù sao tôi cũng là người sắp chết, dù chỉ còn sống mấy ngày nhưng cũng thừa sức khiến cho cậu sống không bằng chết."