Phàm đã hóa thành lệ quỷ, nhất định trước khi chết phải oán khí ngút trời, sau khi chết còn phải có cơ duyên đặc biệt.

Xét về xác suất mà nói, trở thành lệ quỷ không phải chuyện dễ dàng. Vì vậy nói lệ quỷ muốn tùy tiện hại người.

Kỳ thực không phải vậy.So với lúc còn làm người, làm quỷ còn phải tuân thủ nhiều quy tắc hơn, những khung chế định cứng nhắc, không thể vượt qua, cũng chẳng có cách nào phá bỏ.

Cho nên dù lúc này nữ quỷ chỉ muốn vươn tay bóp chết con tiện nhân vừa nhìn đã khiến oán khí của mình bùng nổ này, nhưng thực tế cô ta không thể ra tay.

Không chỉ vậy, hiện giờ mới là ngày đầu tiên, sức ảnh hưởng cực kỳ hữu hạn, chỉ có thể thừa lúc con người hoàn toàn mất cảnh giác mà xâm nhập ý thức của họ.


Con tiện nhân kia bị dọa khóc thêm chút nữa là bật khóc nấc, ý thức cảnh giác cũng tăng mạnh. Nữ quỷ thậm chí còn không chắc lần hù dọa nửa đêm này rốt cuộc làm đối phương tổn thương tâm lý, hay ngược lại chính mình bị đả kích đau hơn.

Rốt cuộc là con tiện nhân này bị dọa đến chết khiếp, hay là cô ta đây bị chọc ống phổi tức đến phát điên?

Nhưng giờ Chúc Ương đã hoàn toàn tỉnh táo, nữ quỷ chỉ có thể ôm hận biến mất. Trong gương lại trở về gương mặt của Chúc Ương.

Chúc Ương nhìn thấy gương mặt mình trong gương, nước mắt của cô bỗng im bặt, thở phào một hơi thật dài.

Cô đưa tay chạm vào gương, nghẹn ngào nói:“Làm tao sợ muốn chết.”

Rồi ngắm lại gương mặt mình lúc này, đẹp đến mức hoa lê đẫm mưa, nhịn không được mà say mê:“Khóc cũng xinh thế này, đúng là phải lòng dạ độc ác, đê tiện vô sỉ lắm mới dám lấy gương mặt tao để đi hù người khác!”

Vừa dứt lời, không khí trong nhà vệ sinh chợt lạnh buốt như sắp kết thành băng.

Chúc Ương giật mình, lập tức chạy ra ngoài, bật tất cả đèn trong phòng, chui vào chăn quấn chặt người.

Cả căn nhà tức khắc sáng như ban ngày!

Ánh sáng mạnh xua đi phần nào cái âm u đáng sợ, Chúc Ương liền rút điện thoại, định gọi cầu cứu nhưng lại phát hiện không biết nên gọi cho ai.

Gọi cho mấy chị em plastic? Hay mấy gã theo đuổi có mục đích? Cha mẹ lúc nào cũng vùi trong công việc, chẳng bao giờ ló mặt?

Báo chú cảnh sát? Giữa đêm mà bảo mình gặp ma? Nhẹ thì bị coi là trò đùa, nặng thì không chừng bị tiễn thẳng vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Đời này lần đầu Chúc Ương thấy mình cầu cứu mà không biết tìm ai. Cô lật đến lịch sử trò chuyện, thấy số của em trai Chúc Vị Tân.

Lập tức bấu víu như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm.

Đầu dây bên kia, Chúc Vị Tân bị đánh thức lúc hơn hai giờ sáng. Cậu sờ điện thoại, mơ màng trả lời:“Alo?”

Giọng thiếu niên đã bớt đi sự non nớt, pha thêm chút trầm khàn của người trưởng thành, lại không mất đi vẻ trong trẻo khỏe khoắn. Vừa mới tỉnh, yết hầu còn hơi khàn khàn, nghe cực kỳ êm tai.

Chúc Ương thấy điện thoại được kết nối, hoảng hốt vội nói:“Alo! A Tân, chị nói với em, chỗ chị ——”

Ai ngờ, vừa nghe thấy giọng chị gái, Chúc Vị Tân lập tức tỉnh táo, bật dậy khỏi giường, không đợi Chúc Ương nói hết câu.

Đã lên tiếng:“Sao thế? Đêm khuya thanh vắng, cuối cùng chị cũng bị cắn rứt lương tâm không ngủ nổi, nhận ra buổi chiều mình gây sự vô cớ rồi hả?”

Chúc Vị Tân đã ấm ức suốt nửa buổi tối, giờ rốt cuộc được hả hê:“Có phải cảm thấy vẫn là có em trai ở chung thì tốt hơn không?”

“Đổi bóng đèn, thông cống, còn có thể giúp chị đánh lưu manh, em đưa tới lao động miễn phí thế này còn chưa đủ tốt cho chị à, còn chê?”

“Giờ biết hối hận chưa? Lúc ấy đầu óc chị ngập nước nên mới từ chối đúng không? Nói cho chị biết, muộn rồi! Nếu muốn em dọn qua cũng không phải không được, nhưng thái độ phải sửa, chuyện này chúng ta phải nói cho rõ ràng ——” (*)

Bị thằng em ba hoa cắt ngang, Chúc Ương lập tức bình tĩnh lại.

(*) Xưng hô của chị Chúc tùy ngữ cảnh mk để chị - em , hoặc chị -mày khi cãi nhau bực tức với em trai  , còn em trai Chúc mặc định là chị - em . 

Dù nhiều lần từng nghĩ nhét thằng này trở vào bụng mẹ để nấu lại, nhưng dù sao cũng là em ruột.

Trước đây ở nhà gây họa, vẫn hay dựa vào việc nó là con trai da dày thịt béo, bắt nó đứng ra gánh tội, ném nồi cho nó còn chưa tính. Nhưng lần này rõ ràng không giống vậy.

Gọi người tới có thể tăng can đảm thật, nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện, lỡ làm hại em trai thì sao? Hoặc chỉ là mình sợ bóng sợ gió, gọi nó tới rồi đuổi không chịu đi.

Nghĩ đến đây, Chúc Ương không đợi nó lải nhải xong, dứt khoát nói:“Thôi khỏi, em vừa thi đại học xong, cứ ở nhà ngoan ngoãn đi.”

Chúc Vị Tân đang hớn hở như hát ca khúc khải hoàn thì như con vịt bị bóp nghẹt giữa cổ:“Hả? Không phải chứ, chị không tranh thủ cơ hội này à? Yêu cầu của em cũng không cao mà.”

“Không được. Cút đi ngủ đi, hai giờ sáng rồi còn lảm nhảm gì nữa.” Nói xong, cô cúp máy luôn.

Chúc Vị Tân nghe tiếng tút tút, ngẩn người một lúc lâu mới phản ứng lại.

Khoan đã… đây là… bị chị mình chơi xỏ à?

Chúc Ương cũng không biết mình đã chịu đựng cả đêm qua thế nào. Sáng tỉnh dậy đã hơn chín giờ. Rõ ràng tối qua sợ đến mức như vậy, thế mà cô vẫn có thể mơ mơ màng màng ngủ một giấc đến sáng.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy có lẽ thần kinh mình không nhạy cảm, mong manh như tưởng tượng.

Có cảnh tượng tàn khốc tối hôm qua làm nền, lúc soi gương cô cũng vô cùng cẩn trọng may mà trong gương vẫn là gương mặt của chính mình.

Tuổi trẻ đúng là tốt, dù lăn lộn một đêm vẫn tràn đầy sức sống, trên mặt không hề có quầng thâm, khí sắc vẫn như thường.

So với những lần trắng đêm cuồng hoan, tìm nhạc, tiêu hao thể lực trước đây, chuyện này thực sự chẳng là gì.

Rửa mặt, trang điểm, chỉnh sửa tỉ mỉ rồi đến trường, một buổi sáng cơ bản cứ thế trôi qua.

Cô đi thẳng đến căn-tin tầng hai, quả nhiên hội chị em đã ngồi đó chờ đông đủ.

Suất ăn của cô cũng có người gọi sẵn. Chúc Ương ngồi xuống, ngay lập tức trở thành tâm điểm giữa một bàn nữ sinh xinh đẹp, khí chất nổi bật, quần áo chỉnh tề, phong cách thời thượng.

Từng sợi tóc, từng móng tay đều được chăm chút tỉ mỉ, tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc đẹp đến mức không tả nổi.

Cả căn-tin, từ tầng trên đến tầng dưới, chỉ cần là đàn ông còn đôi mắt, đều phải ngoái nhìn về phía này thêm vài lần.

Chúc Ương vừa ngồi xuống đã liếc sang Tạ Tiểu Manh, phát hiện cô ta cả người uể oải, thần sắc hoang mang, dưới mắt còn hơi xanh xanh.

“Cậu đây là ——” Chúc Ương nhíu mày, ánh mắt soi mói lướt một vòng trên mặt cô ta:“Khí sắc tệ như vậy mà không thèm trang điểm? Sáng ngủ mơ chưa tỉnh đã chạy ra đây à? Muốn kéo tụt nhan sắc bình quân của nhóm hả?”

Tạ Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn cô. Người mà ngày thường chỉ cần bị chê một câu lông mày chưa chuốt kỹ cũng phải để ý cả buổi, giờ lại chẳng thèm quan tâm đến lời châm chọc.

Cô ta vội nắm tay Chúc Ương, run run nói: “Cậu… cậu cũng gặp phải rồi đúng không? Tối qua… Sau khi về, tớ còn tưởng mình tự dọa mình, nhưng lúc rửa tay… tớ phát hiện ——”

Tạ Tiểu Manh nói mà lưỡi líu cả lại, tay bấu chặt Chúc Ương đến nỗi phát run.

Chúc Ương vốn trong lòng đã để bụng chuyện này, bị cô kéo căng thẳng theo, giữa ban ngày ban mặt, người đến kẻ đi trong căn-tin mà vẫn thấy rợn người.

Cô ghé sát, hạ giọng nói:“Cậu cũng… thấy mặt cô gái trong gương?”

Đồng tử Tạ Tiểu Manh co rụt, biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc, gật đầu một cách khó nhọc.

Nếu chỉ một người gặp chuyện quái dị, còn có thể nói là bị hù dọa. Nhưng hai người đều thấy cùng một thứ, giống nhau như đúc, thì tuyệt đối không thể gọi là trùng hợp.

Đang lúc hai người thì thầm, một giọng nói xen ngang:“Thấy cái gì?”

Cả hai đồng loạt ngẩng lên. Một cô gái mặt trái xoan, tóc nhuộm màu chocolate, da trắng mắt to, đang tò mò nhìn họ.

Cô ta tên là Lâm Thiến, một thành viên trong hội chị em, hoa khôi của khoa Phát thanh. Từ lâu vẫn cố gắng kéo Chúc Ương xuống để tự mình làm đầu đàn.

Xét về độ hăng hái,thì không phân cao thấp với Chúc Ương, còn chỉ số thông minh thì thua một bậc, nên ba năm trôi qua, mục tiêu tưởng chừng với tay được vẫn xa không tầm với.

Thấy Chúc Ương và Tạ Tiểu Manh có biểu hiện khác thường, Lâm Thiến lập tức nhạy bén đánh hơi được, nên mới tò mò chen vào.

Chúc Ương đè đầu con tiện nhân này suốt ba năm, sao lại không biết chỉ cần mình hơi lộ vẻ chật vật, thứ đón chờ chắc chắn là màn bỏ đá xuống giếng đầy khoái trá?

Nói thật, so với bị nữ quỷ uy hiếp, cô càng lo mất đi địa vị thống trị. Huống chi cái con ngốc này ba năm nay vẫn dậm chân tại chỗ.

Không biết tiến bộ đến cô cũng nhìn không nổi Chúc Ương thuận miệng đáp ngay:“À! Thì thấy ảnh vòng bạn bè cậu đăng hôm qua ấy.”

“Nói thật nhé, cậu nghiêm túc à? Vốn đã là mặt trái xoan, còn muốn tiêm cằm nhọn như vậy, định tranh giải ‘Nữ hoàng mặt nhọn’ lần này sao?”

“Cậu xem dọa cho Manh Manh hết hồn kìa. Không phải mình bắt bẻ mọi động thái của các cậu trên mạng, nhưng nếu học cái ngành này, giờ cũng đang tích lũy fan, sau này chắc chắn muốn tiến thêm một bước bước vào mắt công chúng, đúng không?”

“Vậy thì nên trau dồi thẩm mỹ một chút đi. Má ơi, mắt to, cằm nhọn — tsk tsk (*)! Cậu thật sự nghĩ có ai ấn tượng nổi với cái kiểu ‘mặt hot girl mạng nghìn gương một vẻ’ này à?”

(*)Trong truyện, "tsk" (hoặc "tisk") là một thán từ mô phỏng âm thanh "chậc" hoặc "chậc chậc" khi người nói tặc lưỡi để thể hiện sự không hài lòng, không đồng tình, hoặc sự trách móc

Lâm Thiến hoàn toàn chẳng nghe được thông tin nào mình muốn, ngược lại bị dội cho một chậu nước lạnh. Mặt đỏ bừng, trong lòng thầm chém Chúc Ương vài trăm nhát.

Nhưng xung quanh còn có mấy đứa tiện nhân a dua hùa theo :“Đúng đó, Thiến Thiến, cậu nên nghe Chúc Ương chút. Cậu ấy là người thật sự được giới săn đón, không phải một lần, chứng tỏ gu thẩm mỹ và phong cách của cậu ấy đáng để học hỏi.”

“Không phải đợi đến bây giờ mình mới nói nhé, thật ra mình cũng thấy phong cách của cậu lộ rõ vẻ rẻ tiền rồi. Cậu không làm nổi bật được điểm riêng của bản thân, chỉnh sửa đến mức méo mó cũng không phải lần đầu tiên. May mà giờ cậu chưa nổi tiếng, chứ không thì bị netizen xé nát mất!”

“Các cậu cũng đừng nói mỗi Thiến Thiến, chắc là mấy cái tin nhắn kiểu ‘nữ thần Dior’ với mấy câu tâng bốc kia làm cô ấy tưởng thế là chuẩn ấy mà. Trời ơi, đầu óc phải bao nhiêu rỗng mới tin lời bọn tay mơ đó chứ?”

Đến cả Tạ Tiểu Manh, vừa rồi còn hồn vía lên mây, cũng tranh thủ hùa thêm một câu:“Ừ! Tỉnh táo lại đi, đừng bay bổng nữa!”

Lâm Thiến suýt nữa bị đám tiện nhân kia trái một câu phải một câu làm cho nghẹn chết, ngượng ngùng gượng cười nói:“Ây da, chẳng phải gần đây có cái phần mềm P hình đó sao, mình thấy mới mẻ nên chơi thử hai tấm thôi, đáng để các cậu kinh ngạc vậy à?”

Cô ta vội vàng tìm cái thang để đổi đề tài, đúng lúc này lại có một soái ca bước tới chào hỏi, nhắc đến tiệc sinh nhật của Chúc Ương, ám chỉ không biết mình có được mời hay không.

Đám nữ sinh trêu chọc soái ca một lúc, Lâm Thiến len lén lấy điện thoại ra, xóa sạch tất cả ảnh tự chụp gần đây.

Ăn trưa xong, mấy nữ sinh mới tản đi, Tạ Tiểu Manh lập tức kéo Chúc Ương vào phòng mỹ thuật, đuổi hai nữ sinh đang ngồi tám chuyện trong đó đi.

“Tớ hỏi, bây giờ cậu còn cảm thấy chuyện này là mình nghĩ nhiều sao?” Giọng cô run rẩy như sắp khóc:“Ban đầu chỉ là một cái đĩa nhạc đáng nghi thôi, cậu vứt đi không phải xong rồi à? Nhất định phải xem, giờ hay rồi, phải làm sao đây?”

Chúc Ương hất tay cô ra:“Câm miệng, ngoài việc hốt hoảng với lan truyền cảm xúc tiêu cực, cậu còn làm được gì? Với cái kiểu này, nếu ở trong phim kinh dị thì chưa đến hai phút đầu cậu đã chết rồi.”

Tạ Tiểu Manh không phục:“Nhưng nữ chính hoa khôi cũng đâu có chắc sống đến cuối cùng, sống được toàn là mấy đứa mặt ngu ngơ, gu thời trang tệ đến mức muốn ch·ết, cả ngày khoe trinh tiết như sợ người ta không biết mình là nữ chính liệt nữ ấy.”

“Nếu mình chết trong tay nữ quỷ trước, thì cậu… cậu cũng chạy không thoát đâu, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

“Cậu nói gì đấy?” Chúc Ương nhếch mép cười như không cười nhìn cô ta như muốn nổi loạn.

Tạ Tiểu Manh lập tức chùn xuống, vừa khóc vừa nói:“Mình không phải nổi điên với cậu, nhưng cậu phải nghĩ cách đi chứ, rõ ràng chuyện này do chúng ta gây ra mà.”

Chúc Ương lúc này mới thu lại ánh mắt, nói:“Đừng chỉ biết ngồi đây khóc lóc than thở ngu ngốc, dùng cái đầu mà rà soát lại tiền căn hậu quả cho rõ ràng đi.”

“Chuyện này tuy có chút tà môn, nhưng nguồn gốc thì rõ ràng, chẳng phải từ cái đĩa CD đó mà ra sao? Nếu mọi chuyện bắt đầu từ lúc xem CD, thì chắc chắn cách giải quyết cũng không thể tách rời thứ đó.”

“Trong phim truyền hình thì biện pháp thường là cho người khác xem để chuyển nguyền rủa đi. Không biết con nữ quỷ này có rập khuôn theo kịch bản đó không. Nhưng bảy ngày cảnh báo tử vong đã xuất hiện rồi, tám chín phần là thật. Hoặc là đập nát cái đĩa cũng có thể phá giải. Nói chung, trước tiên phải tìm được nó.”

Tạ Tiểu Manh thấy cô nói năng mạch lạc, đầu óc sáng suốt, mọi chuyện được phân tích đơn giản, rõ ràng, lập tức có cảm giác như tìm được chỗ dựa --

“Được được! Hôm qua mình sợ quá, ra khỏi cửa liền lôi đĩa CD ra ném vào bụi cỏ trong vườn nhà cậu, vừa hay không phải lục thùng rác.”

Chúc Ương: “……”

Hai người đang định nhân buổi chiều tan học về nhà thì đột nhiên nghe thấy trong phòng mỹ thuật vang lên một tiếng cười khẽ, mỏng tang như kim châm.

Tiếng cười này rất nhẹ, nếu không để ý thì dễ bỏ qua.

Ngay sau đó, từ ngoài cửa sổ lùa vào một trận gió, thổi tung rèm lụa trắng, cuốn theo những tờ giấy trên giá vẽ bay lả tả.

Cơn gió không lớn, đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng khiến người ta có cảm giác rất tà dị.

Khi gió dừng lại, rèm cửa từ từ hạ xuống vị trí cũ. Lúc nó lướt qua một giá vẽ, nét mặt cảnh giác của Tạ Tiểu Manh bỗng biến thành hoảng hốt kinh hãi.

Chúc Ương theo ánh mắt cô ta nhìn sang, trên giá vẽ ấy đặt một bức chân dung nữ nhân.

Gương mặt nhạt nhòa không nổi bật, ngón tay khẽ nâng một lọn tóc đen nhánh, bóng loáng, nhưng bất ngờ thay đó chính là nữ quỷ trong đoạn băng ghi hình.

Cô ta mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào hai người, đôi mắt bình thường vô hại kia dường như chứa một loại ma lực, muốn hút người ta vào trong tranh.

“A ——” Tạ Tiểu Manh thét lên một tiếng chói tai nhưng lập tức bị Chúc Ương bịt miệng.

Lúc này, tim Chúc Ương cũng đập thình thịch, cổ họng khô khốc, chỉ là nhờ nhìn thấy biểu cảm của Tạ Tiểu Manh mà cô sớm có chuẩn bị tâm lý nên mới gắng nhịn không hét lên.

Cô sợ đó chỉ là ảo giác do nữ quỷ tạo ra. Nếu Tạ Tiểu Manh hét toáng lên khiến người khác ùa vào, mà kết quả chẳng có gì, thì tất cả mọi người sẽ xem hai người bọn họ là đang nổi điên mà vây bắt.

Và so với nữ quỷ, cái đó mới là thảm họa thật sự.

Đợi đến khi Tạ Tiểu Manh bình tĩnh lại, Chúc Ương mới buông tay ra, thấp giọng mắng:“Cậu muốn từ nữ thần trong mắt fan toàn trường sa sút thành bà điên thần trí không rõ ràng thì cứ việc la hét như thế đi!”

Tạ Tiểu Manh nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, lập tức ngoan ngoãn tự bịt miệng mình.

Chúc Ương tiếp tục ra lệnh:“Cậu đi lấy bức tranh đó về đây.”

“Hả?” Tạ Tiểu Manh suýt chết khiếp.

“Hả cái gì mà hả, nhìn kỹ đi, thứ đó hình như là thật đấy.” Chúc Ương chỉ vào giá vẽ: “Cái giá vẽ này nhẹ lắm, lúc nãy bị gió thổi lộ ra nên chúng ta mới nhìn thấy.”

Tạ Tiểu Manh chẳng muốn biết mấy chuyện đó, cô ta chỉ là không muốn chạm vào bức tranh đáng sợ kia. Nhưng lại không dám trái lời, vì sợ Chúc Ương sẽ bỏ mặc mình lại đối mặt nữ quỷ một mình, thậm chí sau đó còn bị đá khỏi hội chị em. Với cô ta mà nói, đó mới là hậu quả đáng sợ nhất. Hơn nữa, cô ta tin chắc con tiện nhân này làm được thật.

Chúc Ương nhận bức tranh Tạ Tiểu Manh rón rén mang tới, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu mà nhìn kỹ một chút.

Ngay sau đó mũi xì một cái, cô hừ lạnh:“Ê! Nói mới nhớ, Chu Lệ Na đã ba ngày rồi không đến trường nhỉ?”

Tạ Tiểu Manh sực tỉnh, nhớ ra Chu Lệ Na thuộc hệ mỹ thuật:“Trước đây mình có gọi điện cho cô ấy, bảo là bị bệnh, mấy hôm nay thuê phòng bên ngoài dưỡng bệnh.”

Rồi liếc quanh một lượt:“Chính là chỗ này, cô ấy thường xuyên vẽ ở đây —— bức tranh!”

Nói đến đây, giọng Tạ Tiểu Manh cũng chậm lại, nhìn vào bức tranh trong tay Chúc Ương:“Cậu nói… có khi nào cô ấy ——”

Chúc Ương lập tức xé toạc tờ giấy:“Đi thôi! Chị em bệnh mấy hôm rồi, chúng ta không đi thăm thì thôi, nói nhiều làm gì.”

“Ừ, về nhà tôi tìm cái đĩa trước, rồi tiện mua cuộn băng dính. Con tiện nhân này dẫm lên đầu tôi, nhất định phải chơi chết nó .”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play