Cả trường ai cũng biết thiếu gia này tính khí khó chịu, cũng biết cậu có tiền, cho nên chẳng mấy ai dám dây vào.

Giờ thì Tống Úc lại dám giành đồ từ tay Giang Dã, khiến đám học sinh xung quanh đồng loạt nín thở.

“Nó điên rồi chắc.”

“Thằng đó là ai thế, tụi bây có quen không? Sao trước giờ chưa từng nghe tên?”

Có học sinh mới hỏi: “Sao vậy? Sao ai cũng hoảng hốt dữ vậy?”

Người bên cạnh lập tức phổ cập kiến thức: “Giang Dã mà cậu không biết hả? Cái khu dạy học mới là ba cậu ấy tài trợ đó. Lần trước ba cậu đến trường, hiệu trưởng với hiệu phó tự thân ra tiếp đón luôn.”

“Gớm, quan hệ mạnh dữ vậy?”

“Vậy nên là... không dễ động vào đâu.”

Học sinh mới nghe xong, liền lùi về sau một bước, nhìn Tống Úc bằng ánh mắt đầy kính nể.

Thằng này... đúng là trâu bò.

Giang Dã... Không, giờ phải gọi là Tống Úc mới đúng.

Lúc này Tống Úc chẳng quan tâm ánh mắt mọi người, mắt đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm chằm vào thằng nhóc trước mặt—chính là hắn hồi mười bảy tuổi.

Lúc này, Giang Dã đang đứng dưới nắng, đồng phục mặc chẳng ra hồn, khoá kéo mở toang, áo treo nghiêng ngả trên người, chỗ trống còn viết mấy dòng chữ loằng ngoằng không hiểu là gì, nhìn rất... dậy thì nổi loạn.

“Hỏi cậu đó,” Giang Dã cả người đều toát ra sự bực dọc, “Cậu là ai?”

Tống Úc mắt càng đỏ, không nói lời nào, nhưng ánh mắt kia đủ để thấy hắn đang cực kỳ xúc động.

Giang Dã bị nhìn đến phát bối rối, cau mày nhìn tên này, trong lòng cảm thấy lạ lạ, kiểu quen quen nhưng không biết từ đâu.

Nhưng thiếu gia lúc này đâu thèm để ý có quen hay không.

Cậu tiến lên trước mặt Tống Úc, mặt lạnh tanh nói: “Đưa đồ đây.”

Tống Úc nghiến răng, lặp lại: “Không đưa.”

Hai tên đứng cạnh Giang Dã tiến lên: “Mẹ nó, không hiểu tiếng người à? Muốn ăn đòn thì nói luôn.”

Tống Úc quay sang nhìn hai đứa đó.

Một đứa tên Trần Khai, một đứa tên Marvin, hồi học cấp ba bọn nó luôn đi theo hắn.

Cùng nhau cúp học, chơi net, đánh nhau. Khi đó hắn coi tụi nó là huynh đệ thiệt. Nhưng đến khi nhà hắn phá sản, Marvin chẳng gọi lấy một cuộc, Trần Khai thì...

Tống Úc kéo mình ra khỏi mớ ký ức, nhìn hai đứa không chút thiện cảm, gắt lên: “Cút, đừng nói chuyện với tôi.”

Xung quanh lại vang lên tiếng hít hà.

“Nó vừa mới chọc Giang Dã, giờ lại chọc hai thằng này, chắc hôm nay uống nhầm thuốc rồi.”

“Không phải nó là học bá lớp thực nghiệm sao?”

“Học bá lớp thực nghiệm solo tiểu bá vương của trường? Không đùa đâu, quá gắt.”

Marvin tính khí nóng, giơ tay định quất luôn: “Con mẹ nó, cậu lặp lại lần nữa thử xem!”

Tống Úc thấy Marvin vung tay định đánh, lý trí biết rõ cú đó sẽ giáng xuống, nhưng cơ thể lại tê cứng, không nhúc nhích nổi, chỉ có phản xạ nhắm mắt lại.

Cú đấm tưởng chừng sắp tới… nhưng không có.

Hắn mở mắt ra.

Giang Dã đã chặn lại cú đấm đó: “Đủ rồi, ở trường đừng có đánh nhau, cậu muốn viết bản kiểm điểm chứ tôi không rảnh.”

Cậu lại quay sang Tống Úc: “Tôi nói lần cuối, đưa đồ đây.”

Tống Úc vẫn siết chặt món đồ trong tay, phía sau, hai đứa đầu đinh và kính cận chạy tới.

Cả hai đứa giữ chặt lấy hắn.

Kính cận mặt mũi hiền lành, hoảng hốt nói: “Cậu ơi, cậu bị điên rồi à?”

Đầu đinh nhìn Tống Úc không bị gì, xoay sang Giang Dã: “Giang ca, nó bị banh đá vào đầu một chút, giờ đầu óc vẫn chưa tỉnh, đừng chấp nó.”

Giang Dã sắp hết kiên nhẫn rồi, không nói lời nào, chỉ lạnh mặt nhìn chằm chằm tụi nó.

Đầu đinh quen biết với cậu, ngày thường cũng có qua lại.

Nó nhìn là hiểu ý Giang Dã liền, định giơ tay giật món đồ từ tay Tống Úc ra.

“Tống Úc, cậu đưa trước đây đi,” đầu đinh nói, “Nhanh lên, nghe lời đi.”

Tống Úc vẫn bất động.

Cố Hải đứng bên cạnh, như đang xem phim, khoanh tay nhìn Tống Úc rồi lại liếc Giang Dã, cười mỉa:

“Cái này là đồ cậu làm bằng tay đó hả? Là làm để đưa cho tôi đúng không?”

Giang Dã nghe mà chán chẳng buồn đáp, ừ đại một tiếng.

Cố Hải bước tới trước mặt Tống Úc, chìa tay: “Đưa tôi đi.”

Ánh mắt anh ta rất rõ ràng: “Nghe rồi chứ? Người ta nói là đưa cho tôi mà.”

Vừa nghe hắn nói, Tống Úc đang cố giữ bình tĩnh lại bốc hoả, mắt đỏ gay trừng Cố Hải mấy giây, sau đó giơ tay đập con thỏ trong tay xuống đất.

Bốp!

Con thỏ vỡ tan, vỏ sò và thuỷ tinh lăn đầy đất, ánh nắng chiếu vào sáng loá như mảnh dao nhỏ lấp lánh.

Tống Úc nhìn Cố Hải: “Dù có đập vỡ cũng không đưa cho mày.”

Kính cận: “......”

Đầu đinh: “......”

Hai đứa lập tức tê rần, thầm nghĩ: Toang thật rồi.

Cả hai đồng loạt nhìn về phía Giang Dã, chỉ mong cậu bớt giận chút xíu.

Giang Dã sững người, rõ ràng chưa kịp phản ứng.

Tống Úc mắt đỏ hoe, như thể vừa bị đối xử bất công lắm, đối mặt với cậu, khiến cậu cảm thấy không hiểu gì luôn.

Giống như người chịu oan lại là hắn vậy.

Cậu cúi đầu nhìn món quà mình cẩn thận làm ra tan nát như vậy, hít sâu một hơi.

Dạo này Giang Bách Xuyên đang ở nhà, cậu không muốn gây chuyện.

Giang Dã híp mắt, mặt lạnh nhìn Tống Úc hỏi: “Cậu không muốn yên ổn học hành nữa đúng không?”

Đầu đinh vội chen vô: “Ờ thì Giang ca...”

Kính cận thì nhát như cáy, không dám nói lời nào, nhưng vẫn níu chặt áo Tống Úc.

Đám học sinh xung quanh sợ bị vạ lây, lùi về sau, để lại một khoảng trống rộng chính giữa đủ làm sàn đấu luôn.

Cố Hải nhìn đám vụn trên đất, không tiếc chút nào, còn cười:

“Chậc, đáng tiếc ghê. Đẹp vậy mà nát bét.”

Tống Úc hiểu rõ biểu cảm đó có ý gì. Cố Hải thích nhất cái cảm giác được người khác tranh giành.

Đặc biệt là có người vì hắn mà đánh nhau, càng khiến hắn sướng rơn vì cảm giác được truy phủng.

Giang Dã nghe Cố Hải chọc một câu, sắc mặt lại càng đen.

Bầu không khí trở nên căng như dây đàn. Ai nấy đều nghĩ: Tống Úc lần này tiêu rồi, chắc chắn bị Giang Dã xử đẹp.

Đúng lúc đó, một tiếng hét vang lên từ xa: “Ê! Tụi bây tụ tập làm gì đó! Lớp nào đấy? Không được chạy!”

Thầy Tôn, chủ nhiệm khối lớp 11, tay cầm bình giữ nhiệt, đầu hói sáng loáng, từ xa sải bước đi tới.

“Con mẹ nó, đầu hói tới rồi.” Mao Mao la lên.

“Chạy lẹ!”

Cả đám học sinh tụm tụm lúc nãy như ong vỡ tổ chạy tán loạn, Trần Khai kéo Giang Dã nói: “Giang ca, đi nhanh, đầu hói tới rồi. Tháng này bị bắt một lần rồi, dính thêm lần nữa chắc lại viết kiểm điểm.”

Giang Dã nhìn Tống Úc, rồi lại liếc sang chỗ thầy chủ nhiệm đang tiến tới, cuối cùng ném lại một câu lạnh tanh:

“Tôi nhớ mặt cậu rồi.”

“Tan học đừng có chạy.”

Tống Úc vẫn đứng đó, không nhúc nhích.

Mắt thấy đầu hói sắp tới nơi.

Đầu đinh với kính cận cuống cuồng kéo hắn chạy về phía khu dạy học, chân trước vừa rời khỏi tầm mắt sân thể dục, sau lưng đã nghe tiếng gào của thầy đầu hói vang lên như sấm:

“Quay lại hết cho tôi! Một đám ranh con!”

Mãi đến khi không thấy bóng ai đuổi theo nữa, đầu đinh với kính cận mới thở hổn hển, dựa vào tường vỗ ngực thở dốc.

Tống Úc mặt đen như đít nồi.

Giờ trong đầu hắn như mớ bòng bong, toàn là một câu lặp đi lặp lại: Cố Hải cái thằng ngu đó... Sao hắn lại đi thích cái đứa ngốc như thế chứ?

Hai đứa kia thấy vẻ mặt hắn thì cùng nhíu mày.

Đầu đinh vẻ mặt như vừa mất sổ đỏ: “ Bạn Tống này, hôm nay cậu bị gì thế? Tự dưng chọc Giang Dã làm gì?”

Kính cận mặt mày đầy lo lắng: “Giờ tính sao? Giang Dã bảo cậu tan học đừng chạy, nó chỉ cần hú một tiếng là tụi trong trường kéo đến một đám, cậu đánh không lại tụi nó đâu.”

Đầu đinh ôm trán suy nghĩ một lúc, nói: “Hay là... tụi tôi tan học đi theo cậu về nhà?”

Kính cận gật đầu lia lịa, rồi nhìn sang Tống Úc: “Đúng đó, tụi tôi đi chung với cậu nha.”

Tống Úc lúc này mới ngẩng đầu nhìn hai đứa, im lặng hồi lâu, nhìn gương mặt lo lắng của tụi nó, rồi hỏi: “Tụi cậu là ai?”

Đầu đinh: “......”

Kính cận: “......”

Không khí xung quanh lập tức im phăng phắc.

“Con mẹ nó cậu đừng hù tôi,” đầu đinh vò đầu bứt tóc, chỉ vào mình rồi chỉ sang kính cận: “Tôi là Lý Hạo, nó là Mao Mao. Cậu quên sạch luôn hả?”

Nó còn gõ gõ trán Tống Úc, quay sang Mao Mao nói: “Không phải bị hai thằng tụi mình một cú đá làm ngu người thiệt rồi chứ?”

Tống Úc cuối cùng cũng nhận ra có gì đó sai sai, cúi đầu nhìn tay mình.

Ngón tay thon dài trắng trẻo, trơn láng, khác hẳn với ngón tay sưng đỏ chai sạn vì rửa chén kiếm sống của hắn lúc trước.

Đây không phải tay hắn.

Hồi nãy hai đứa này gọi hắn là Tống Úc, hắn còn thấy cả Giang Dã—chính là bản thân hồi cấp ba.

Tống Úc có chút không dám tin, quay đầu nhìn về phía trước.

Phía trước là một mảng tường gương, phản chiếu hình ảnh hiện tại của hắn—

Một thiếu niên gầy gò, da trắng, tóc mái hơi dài che lấp lông mày, tạm thời cũng che luôn vẻ âm trầm trong mắt.

Hắn đã biến thành người khác?

Lý Hạo nhìn thấy Tống Úc không ổn chút nào, bèn nói thầm: Hay là đưa nó đi bệnh viện nhỉ...

Nó giơ tay định kéo hắn, thì chuông vào học reo vang. Tống Úc trông như vừa tỉnh lại, lập tức bước đi.

Đầu đinh: “Hết sốc chưa?”

Mao Mao đẩy kính: “Chắc rồi.”

Vừa nói dứt câu, Tống Úc đang đi đằng trước bỗng quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: “Tôi học lớp mấy?”

“Lớp... ba.”

Đầu đinh thầm nghĩ: Thôi thôi, chắc chắn phải đưa đi bệnh viện.

Lớp ba.

Ở trường Nhị Trung, lớp chia theo thành tích: từ lớp 1 đến lớp 5 là lớp chọn, 6 đến 10 là lớp thường.

Tống Úc khẽ động mí mắt, rồi đi về phía lớp ba.

Đầu đinh thì dặn dò: “Tống Úc hôm nay có gì đó sai sai, cậu để ý chút.”

Mao Mao gật đầu, ra vẻ yên tâm, quay sang Tống Úc nói: “Từ từ tôi với cậu cùng lớp.”

Tống Úc chẳng quan tâm ai học lớp nào, hắn đi thẳng tới, đẩy cửa lớp, rồi đứng sững lại.

Vừa kìm xuống cơn xúc động xong, giờ nó lại trào lên ầm ầm.

Lớp ba, cuối lớp.

Cố Hải vốn đang cúi đầu, nghe tiếng liền ngước lên, nhìn hắn như đang thăm dò.

Chết tiệt.

Cố Hải cũng học lớp ba.

Tống Úc siết chặt tay. Mao Mao thấy tình hình không ổn, nhanh chóng đẩy hắn vào lớp.

“Thầy sắp vô rồi, vô lẹ, còn hai tiết nữa là được về rồi.”

Nó đẩy Tống Úc ngồi xuống, may mà lần này không phát sinh sự cố, Mao Mao như trút được gánh nặng, thở dài một hơi.

Hai tiết chiều, Mao Mao ngồi học mà thấp thỏm không yên, sợ Tống Úc lại xảy ra chuyện gì bất thường.

May sao, cho đến khi tan học, Tống Úc vẫn ngồi yên tại chỗ, không nói lời nào.

Vừa tan học, đầu đinh đã chạy tới, vì là thứ sáu được nghỉ, nên nó đã vội vàng thay bộ đồ siêu dị: vòng cổ đeo sợi xích nặng trịch, lỗ tai còn đeo khuyên.

“Không thua người thì cũng không được thua trận,” đầu đinh hùng hổ nói, “Tụi mình tranh thủ lúc đông người trốn lẹ.”

Mao Mao: “...... Tôi tưởng cậu nói muốn đánh nhau.”

Đầu đinh: “Tôi đâu có sợ nó, nhưng đánh không đáng, ba nó là giàu còn quyên tiền cho trường bao nhiêu, thầy cô trong trường chắc chắn sẽ bênh nó. Hơn nữa, tính Giang Dã vậy, sớm muộn gì cũng có người ngoài trường tới xử nó.”

Mao Mao nói: “Vậy tụi mình đi theo Tống Úc về nhà, lỡ Giang Dã tìm thật, tụi mình không đánh lại thì còn có thể kéo hắn chạy.”

Đầu đinh nghe xong vỗ tay cái bốp đồng tình.

Chủ yếu là do hôm nay Tống Úc quá kỳ lạ.

Cả hai đều đoán là vì Cố Hải.

Tống Úc có ý với Cố Hải là chuyện ai cũng biết, có thể bị vụ Giang Dã chuẩn bị quà để tỏ tình làm hắn sốc tận óc.

Hai đứa quay sang nói với hắn: “Đi lẹ đi. Tụi tôi đưa cậu về.”

“Không cần.” Tống Úc đeo cặp lên vai, bước ra ngoài, “Tôi có việc, tự đi được.”

Đầu đinh mơ màng hỏi: “Giờ là lúc mấu chốt mà, cậu đi đâu vậy?”

Tống Úc chẳng thèm quay đầu: “Tôi đi tìm Giang Dã.”

Hắn muốn tìm chính mình hỏi rõ, tại sao lại đi thích một đứa ngu vậy chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play