Va vào không biết bao nhiêu lần vô tường, đi bao nhiêu con hẻm, chân Giang Dã bị mài đến bật máu. Cuối cùng cũng có một cô trung niên mềm lòng, nhường cho hắn cái gara cũ dưới tầng không ai thèm dùng.
“Tôi thấy mấy người khổ quá nên mới cho ở đấy, nói trước, tầng hầm dưới đó chả có gì đâu, tự lo liệu nha.” Cô nói.
Giang Dã đặt Giang Bách Xuyên sang một bên, liên tục cúi đầu cảm ơn. Cô ban đầu còn định quát mắng gì đó, nhưng vừa thấy bộ dạng tả tơi của hắn thì nuốt ngược hết vào bụng.
Cô thở dài, nhìn hắn đầy ái ngại: “Còn trẻ thì mau tìm việc đi, lo cho ba cậu đàng hoàng chút, cứ kéo dài kiểu này không ổn đâu.”
Giang Dã gật đầu, tiễn cô ra cửa. Cánh cửa đóng lại, căn gara tối thui không cửa sổ chìm trong bóng đêm, chỉ có một bóng đèn kiểu cũ lập lòe ánh sáng.
Mà bóng đèn đó còn bị mạng nhện quấn đầy từng lớp từng lớp.
Hắn nhìn ánh đèn đến ngẩn người, sau đó kéo cái giường sắt cũ ra, đặt Giang Bách Xuyên lên xong, gom mấy tấm bìa không ai thèm lấy chất đống lại, rồi nằm xuống.
Ngày mai...
Ngày mai còn phải đi làm ở tiệm cơm. Nhưng ba hắn đang một mình nằm đây, hắn sao yên tâm nổi?
Không đi làm thì không có tiền. Mà Giang Bách Xuyên dù đã ra viện, tiêm dinh dưỡng cái gì cũng phải tốn tiền.
Cho dù không yên tâm, hắn vẫn phải cố mà cắn răng đi. Sáng sớm, Giang Dã dùng 100 đồng cuối cùng mua ít trứng gà và sữa bò mang sang nhà chủ, xin cô nếu rảnh thì ghé qua ngó ba hắn một chút.
Chủ nhà vốn không định lấy, nhưng nhìn ánh mắt khẩn khoản của hắn, cuối cùng thở dài: “Được rồi. Cậu cứ yên tâm đi làm, nếu ba cậu có chuyện gì, tôi sẽ gọi.”
Giang Dã đỏ hoe mắt nói cảm ơn, liếc nhìn ba lần nữa mới chịu rời đi.
Nhưng kể cả như vậy, hắn vẫn không yên tâm. Làm nửa tháng vẫn xin nghỉ tiệm cơm, lợi dụng lúc rảnh tranh thủ tìm việc gần nhà theo kiểu gia sư. Mỗi ngày tranh thủ chạy về nhà hai lượt, chẳng chừa chút thời gian nào cho bản thân nghỉ.
Ngày tháng vất vả cứ thế trôi qua hai tháng. Một hôm, bà chủ nhà nói thấy tay ba hắn hình như động đậy. Giang Dã nghe xong bỏ cả bữa trưa chạy về ngay.
Bác sĩ bảo, đó là dấu hiệu tốt. Nếu chăm sóc tốt, có hy vọng tỉnh lại.
Đó là lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian khốn khổ, hắn nghe được một tin tốt.
Tối hôm đó, hắn mời bà chủ nhà ăn một bữa cơm, còn mua thêm ít quần áo mới cho ba, lấy cả tháng lương vừa phát gần hết — xa xỉ một lần trong đời.
Giang Dã tưởng mọi thứ sắp đi vào quỹ đạo. Ai dè sáng hôm sau, chủ nhà gọi tới.
“Tiểu Giang à.”
Vừa nghe giọng, Giang Dã đã linh cảm có chuyện: “Có chuyện gì vậy dì? Là ba con...?”
Chủ nhà đáp: “Không phải do ba con, mà là... có người tố cáo dì cho thuê tầng hầm. Hôm nay bên khu phố với phòng cháy tới kiểm tra, bảo là vi phạm quy định cư trú, phạt tận 3.000 đồng.”
Giang Dã chết lặng. Tay siết chặt điện thoại.
“Dì cũng đâu phải người có tiền, mai mốt hai người dọn ra giúp dì.” Dứt lời, dì thở dài rồi cúp máy.
Hắn không biết phải cảm xúc thế nào nữa. Rõ ràng cuộc sống vừa mới thấy ánh sáng, vậy mà lại dập tắt cái rẹt. Giang Dã đờ đẫn ngồi lỳ ở chỗ làm, đến tận khi có người lay: “Ê còn không về?”
Lúc này hắn mới giật mình tỉnh lại. Về gara dọn đồ, chủ nhà không dám nhìn vào mắt hắn.
Hắn biết dì đã cố hết sức.
“Ba ngàn đồng đó, con sẽ trả lại nhanh thôi. Cảm ơn dì đã chăm sóc bọn con lâu nay.” Giang Dã cúi người với tầng trên, rồi quay người bỏ đi, không ngoảnh lại.
Chỉ là lần này, hắn không còn may mắn nữa. Mấy ngày sau, không ai chịu cho ở nhờ.
Hắn đành cõng Giang Bách Xuyên ra gầm cầu trú tạm. Trời mùa đông, dù chỉ còn một cái đuôi cũng lạnh muốn chết.
Giang Dã đem hết những gì có thể chống lạnh phủ lên người Giang Bách Xuyên, vậy mà cũng chẳng ăn thua. Đêm nọ, Giang Bách Xuyên sốt cao, toàn thân run lên.
Mắt Giang Dã đỏ hoe, cõng ba chạy về phía bệnh viện: “Ba ơi, cố lên, cầu xin ba.”
Dù đã cố hết tốc lực, nhưng hoàn cảnh khốn khổ trước đó khiến bệnh tình bùng phát. Khi đến bệnh viện, mắt Giang Bách Xuyên đã trắng dã, thở thoi thóp.
Giang Dã ôm ba ngồi bệt giữa sảnh viện, bao ấm ức, sợ hãi, tuyệt vọng lâu nay dồn lên khiến hắn sụp đổ.
Hắn gào khóc, khiến mọi người xung quanh đều ngoái nhìn.
Đúng lúc đó, Cố Hải — cái mặt chó đó — không biết từ đâu xuất hiện, nhìn hắn từ trên cao đầy khinh thường, cười khẩy:
“Không có tôi, không có tiền, không có địa vị, cậu chẳng khác gì một con chó, thứ ăn hại.”
Giang Dã ngẩng đầu, dưới mái tóc rối bù là đôi mắt đỏ hoe như sắp nổ tung.
Hắn nghiến răng chửi: “Là mày tố cáo chủ nhà.”
Cố Hải không trả lời, nhưng vẻ mặt thì đã nói rõ tất cả. Hắn thích thú nhìn Giang Dã đau khổ như sắp chết, thấy chưa đủ còn ghé tai hắn thì thầm:
“Là tao đó. Nhà mày phá sản cũng là vì tao.”
Giang Dã gằn giọng: “Mày làm gì?”
Cố Hải đắc ý: “Là tao tuồn hết thông tin nhà mày cho đối thủ. Bất ngờ không? Nhưng người đáng trách nhất chính là mày.”
Liên tiếp đả kích, mất cả người thân, nghe đến đây thì Giang Dã phát điên.
Hắn không biết rút từ đâu ra một con dao, lao vào đâm Cố Hải. Cố Hải theo bản năng giơ tay đỡ, dao rạch một đường dài trên tay, máu nhuộm đỏ cả áo.
Mọi người hét lên hoảng loạn.
“Có người bị đâm! Gọi cảnh sát!”
Tỉnh lại sau cú sốc, Giang Dã thấy Cố Hải trừng mắt nhìn mình, áo bê bết máu.
Máu.
Nhiều máu quá.
Hắn hoảng hốt lùi lại, tay cầm dao run rẩy.
Cố Hải nói đúng. Tất cả bắt nguồn từ hắn.
Nếu không vì hắn ngày xưa cố chấp theo đuổi Cố Hải, nếu không nhất quyết cưới hắn sau khi tốt nghiệp bất chấp mọi lời can ngăn, thì nhà hắn đã chẳng phá sản, ba hắn cũng không bị đột quỵ.
Giờ này hắn vẫn có thể sống yên ổn làm người.
Xe cảnh sát hú còi lao đến.
Giang Dã toàn thân run rẩy, con dao rơi xuống đất.
Hắn sợ. Sợ muốn chết. Không dám nhìn Cố Hải nằm dưới đất. Theo bản năng quay đầu bỏ chạy.
“Đứng lại! Đằng trước kia, đứng lại! Nghe thấy không? Cậu chạy không thoát đâu!”
Cảnh sát đuổi theo phía sau.
“Mau dừng lại đi!” Một cảnh sát khác la lên, thấy rõ hắn đang hoảng loạn: “Người bị hại chỉ bị thương ở tay thôi! Không nguy hiểm đến tính mạng! Bác sĩ đang xử lý rồi!”
Nhưng Giang Dã không nghe thấy gì, chỉ cắm đầu chạy. Hắn còn chẳng biết mình đang chạy đi đâu.
Trước mặt lóe lên một luồng sáng trắng chói mắt.
Giang Dã nhìn ánh sáng ấy, như con thiêu thân lao vào lửa, bước tới theo bản năng.
Sau lưng có người hét lớn: “Cẩn thận!”
Hắn sững người. Nhìn lại thì ra là đèn pha của xe tải phía xa. Nhưng muốn né thì đã muộn.
“Rầm!”
Giang Dã ngã sõng soài trên đất. Đau như bị cán nát.
... Thì ra chết lại đau đến vậy.
Hắn nhắm mắt, ký ức cả đời như cuộn phim tua ngược.
“Anh Giang, anh có đồng ý lấy anh Cố không? Dù giàu hay nghèo, khỏe hay bệnh, cũng sẽ bên nhau cả đời?”
Giang Dã nằm trên đất, người bê bết máu, thều thào: “Tôi... không đồng ý.”
Đó là nguồn cơn đau khổ cả đời hắn.
_________
“Tống Úc! Tỉnh lại đi!”
“Lỗi tại cậu đấy, đeo cái kính to tướng, giờ thì hay rồi, sút bóng làm người ta bất tỉnh, giờ tính sao?”
“Lỗi tớ gì chứ, cậu không bảo vệ bóng kỹ còn trách ai!”
Giang Dã đau đầu như muốn nổ tung, mở mắt ra thấy hai người mặc đồng phục học sinh đang cãi nhau, bối rối hỏi: “Mấy người là...”
Giọng nói — không phải của hắn.
“Tống Úc, cậu tỉnh rồi!”
Hai người kia nghe tiếng liền nhào tới.
“Bọn tớ rủ cậu chơi bóng, cậu bảo không đi, bọn tớ tưởng thật, ai ngờ cậu lại lén đi theo, tụi tớ không để ý...”
Tống Úc?
Lông mày Giang Dã nhíu chặt. Tống Úc là ai? Hắn đang bị cảnh sát đuổi cơ mà?
Bên trái là thằng đầu đinh vỗ vai hắn: “Tống Úc à, thôi đừng buồn nữa. Hôm nay Giang Dã định tỏ tình với Cố Hải, mà Cố Hải đâu có nhận lời. Cậu buồn chi?”
Mấy đứa tụi nó ngày nào cũng chơi chung, ai chả biết Tống Úc thích Cố Hải.
Lần này tiểu bá vương định tỏ tình làm Tống Úc không vui là phải.
Giang Dã đờ người, túm cổ áo thằng đầu đinh: “Cậu nói cái gì?”
Ánh mắt đó dọa người, chẳng giống Tống Úc yếu đuối thường ngày chút nào.
Thằng đầu đinh bị doạ tái mặt, lắp bắp: “Tớ nói... Giang Dã đang chuẩn bị tỏ tình với Cố Hải, chắc bắt đầu rồi đấy.”
“Ở đâu?!”
Thằng đeo kính nuốt nước miếng: “Ở cây liễu cổng Tây.”
Đúng rồi, hồi cấp ba hắn từng tỏ tình với Cố Hải ở đó một lần.
Đây là mơ sao?
Giang Dã chẳng kịp để ý vì sao hai người gọi hắn là Tống Úc, hay vì sao lại có một Giang Dã khác. Chỉ biết vừa nghe tới cái tên đó, hắn đã thấy buồn nôn.
Tuyệt đối không thể để tên khốn đó được tỏ tình.
Tuyệt đối không!
Hắn đẩy hai đứa bạn ra, lao thẳng về phía cây liễu.
Đến nơi, hắn thở hổn hển, xung quanh vây kín người. Cố Hải thì đứng dựa cây liễu, mặt không kiên nhẫn. Đối diện là —
Một thiếu niên mặc đồng phục lam trắng đứng trước gió, tay cầm món quà tự làm từ vỏ sò và thủy tinh, hình một con thỏ. Món quà đó, hắn đã bỏ hai tháng kiên nhẫn gắn từng mảnh một.
— Là Giang Dã năm 17 tuổi.
“Ê Cố Hải, hôm nay sinh nhật cậu mà, cái này tôi tự làm đó.” Giọng nói trẻ trung vang lên.
Giang Dã đứng xa xa, nhìn chính mình năm 17 tuổi chuẩn bị đưa món quà quý giá đó cho Cố Hải.
Khoảnh khắc đó, cơn giận từ ngực bùng lên, hắn lao tới như phát điên, giật lấy món quà rồi hét lớn:
“Không được đưa cho hắn!!”
Xung quanh lặng ngắt. Ngay cả Cố Hải cũng quay lại nhìn.
Giang Dã năm 17 tuổi ngơ ngác nhìn hắn, sau đó nhíu mày đầy khó chịu: “Biến giùm cái coi, ông là ai vậy?!”