Gặp người đánh nhau rồi chạy thì thấy nhiều rồi, chứ kiểu đưa mình tới tận cửa như thế này thì đúng là lần đầu tiên tôi thấy.

Đầu đinh nhìn cậu ấy tay chân gầy gò, đầu tiên là ngơ ngác nhìn hắn mấy giây, sau đó quay sang nói với Mao Mao:

“Không cứu nữa, chở thẳng tới bệnh viện đi.”

Mao Mao đồng tình cực kỳ: “Đi bệnh viện nào? Khám khoa gì? Thần kinh à?”

Đầu đinh sờ trán một cái: “Chắc là không tới mức vô thần kinh đâu.”

Mao Mao: “Tới bệnh viện rồi tính.”

Dù gì thì nhìn cũng không bình thường.

Đầu đinh gật đầu, quay sang nói với cậu ta: “Đi thôi, đồng học Tống Úc.”

Ban nãy chỉ mới gọi tên Tống Úc một cái mà hắn đã nổi đoá, giờ thì im như thóc.

Hai đứa cậu thấy lạ, ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện trong lớp đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Người đâu rồi?” Mao Mao chạy ra cửa sổ nhìn, “Đừng nói là thật đi tìm Giang Dã rồi nha.”

Tống Úc đúng là đi tìm Giang Dã thật.

Hắn không thể trơ mắt nhìn mình lặp lại một lần nữa chuyện từng trải qua.

Giang Dã từng bảo hắn tan học đừng đi, nhưng hắn biết hôm nay Giang Dã không rảnh.

Vì ——

Còn chưa tới gần, đã nghe đầu hẻm vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

Một giọng nam nghe đã biết không dễ chọc vang lên: “Cậu là Giang Dã? Nghe nói cậu ngông lắm hả?”

Giọng Giang Dã bừa bãi, khinh khỉnh nói: “Tôi ngông đó, mắc mớ gì tới cậu.”

“Đúng là ngông thật, Phi ca, hình như tụi mình tìm đúng người rồi, giờ xử nó sao đây?”

Thằng gọi là Phi ca nói: “Muốn xử thì xử, nhưng nhớ đừng đập vô mặt, đừng có phá cái mặt đẹp của thiếu gia người ta.”

Nói xong, cả đám cười ha hả.

Tống Úc nghe tiếng, chạy nhanh qua đó.

Giang Dã bị mấy thằng côn đồ chặn đầu hẻm.

Dù là một mình, thiếu gia cũng không hề có vẻ sợ sệt: “Một lũ ngu, đừng có phiền tôi.”

“Ai cha, thiếu gia nóng nảy quá ha? Tụi này nghe nói ba cậu quyên cho trường cả đống tiền, thiệt không? Sao ghê vậy trời?”

“Cậu quậy ở trường như vậy, không phải nhờ có ông bố lắm tiền đó sao?”

Giang Dã vốn không biểu cảm, nhưng nghe tới câu này thì nhíu mày lại.

Cậu híp mắt, tháo cặp sách xuống, nhìn đám người đó lạnh giọng:

“Ghen hả? Vậy nhường lại cho mấy người nè.”

Trận này Giang Dã biết né không được, bọn này rõ ràng nhắm vào cậu, cố ý đợi lúc cậu tách đoàn để ra tay.

Nhìn thế đứng là biết đã nấp sẵn mấy ngày rồi.

Thằng Long ca chửi: “Má nó, không biết điều, tụi bay cho tao xử mạnh tay vô!”

Đám côn đồ cầm gậy gộc xông về phía Giang Dã.

Tống Úc nhìn từ đằng xa. Hắn nhớ rõ hôm nay.

Tuy không bị đánh chết, nhưng cẳng chân bị cây sắt đâm xuyên, nằm nhà hai tháng mới đi học lại được.

Vì nghỉ học quá lâu, Giang Bách Xuyên gọi điện cho hiệu trưởng, nhờ tìm người dạy kèm, và người đó chính là Cố Hải.

Nhắc tới người này, Tống Úc thấy buồn nôn.

Giang Dã bình thường làm thiếu gia chảnh chọe quen rồi, đánh nhau cũng chẳng cần tự ra sân, giờ thật sự đánh nhau mới thấy hai tay khó địch nổi bốn tay.

Cậu bị đánh mấy gậy lên tay với đùi.

Da cậu trắng, mấy cây gậy đập lên lập tức hiện vết tím đỏ, Giang Dã đau tới mức suýt khóc.

Nhưng thiếu gia còn sĩ diện, cắn răng chịu đựng, túm quai cặp quật lại mấy đứa. Cậu cũng chẳng chơi đẹp, toàn nhắm vô mắt tụi nó mà đánh.

Hành động này làm Phi ca tức xì khói, trợn mắt quát: “Bắt nó lại cho tao, hôm nay tao không lột da nó tao không phải họ Phi!”

Mấy đứa côn đồ xông tới giữ tay Giang Dã.

Phi ca đứng một bên, cầm gậy nhắm ngay bụng Giang Dã: “Thằng ranh, hôm nay tao cho mày nhớ đời, từ nay ở trường phải biết điều chút.”

Ai ngờ còn chưa kịp đánh thì tiếng còi cảnh sát vang lên ở đầu đường.

Cả đám côn đồ như ong vỡ tổ ngừng lại ngay.

“Cảnh sát tới!”

Không biết ai hét lên.

“Có tuần tra hả?”

“Cảnh sát tới kìa, chạy mau!”

“Phi ca còn đánh không?”

Phi ca tặng ngay một đấm lên đầu thằng đàn em:

“Đánh cái mả cha mày, tao mới ra khỏi đồn bây giờ lại muốn tao vô tiếp à?”

Đám côn đồ vội vã bỏ chạy, để lại Giang Dã mặt mũi bầm dập ngồi dưới đất.

Cậu nhăn mặt, thử động đậy.

Vừa rồi bị đứa nào đập trúng mắt cá, giờ nhúc nhích là đau.

Cậu không muốn vô đồn cảnh sát.

Vừa rồi cậu có đánh lại, nếu bị bắt thì tính là ẩu đả. Cậu còn là vị thành niên, kiểu gì cũng bị gọi phụ huynh.

Nghĩ tới gương mặt nghiêm túc của Giang Bách Xuyên, Giang Dã nhức đầu, đành ráng lết từng chút một. Vừa bước vài bước, trước mặt liền xuất hiện một đôi chân dài mảnh trong bộ đồ đồng phục học sinh, đi giày vải trắng.

“......”

Giang Dã ngẩng đầu, thấy gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng quen thuộc.

Cậu lập tức muốn nằm bẹp xuống: “Sao cậu ở đây?”

Vốn đã bực, giờ càng bực hơn.

Tống Úc không nói gì, nhặt cặp của Giang Dã lên, giơ tay kéo cậu dậy.

Tiếc là thiếu gia không biết điều: “Chuyện buổi chiều tôi còn chưa tính với cậu đâu.”

Tống Úc nói: “Đám đó chắc năm phút nữa quay lại.”

“Quay lại cái rắm,” Giang Dã cười khẩy, “Quay lại là để bị cảnh sát bắt à?”

Tống Úc mắt đen sâu thẳm nhìn cậu không chớp.

Giang Dã hơi nheo mắt, cuối cùng cũng nhận ra: “Vừa nãy là cậu làm à?”

Tống Úc vẫn nhìn cậu, coi như thừa nhận.

Giang Dã hỏi: “Làm kiểu gì đó?”

Tống Úc đáp: “Đồ chơi còi cảnh sát của trẻ con.”

Giang Dã nghĩ, món đồ chơi gì mà còi to vậy, xạo hả?

Lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn hắn. Rõ ràng người này nhìn gầy gò, yếu ớt, trông như học sinh ngoan thầy cô cưng, trước đây Giang Dã từng gặp trong trường, ngẩng đầu nhìn cũng thấy ngại.

Giờ lại như biến thành người khác.

Tống Úc chìa tay ra: “Rốt cuộc có đi không? Cậu còn ba phút để suy nghĩ.”

Giang Dã nhìn bàn tay chìa ra, suy tư.

Đi hay không đi? Đúng là câu hỏi khó.

Đi theo hắn thì mất mặt. Không đi thì với tình trạng này chắc chạy không thoát.

Đúng lúc cậu còn đang rối, đám côn đồ chạy trối chết ban nãy đã quay lại nhanh hơn dự đoán, tức muốn hộc máu.

Dẫn đầu là Phi ca, trong tay cầm xe đồ chơi còi cảnh sát và cái loa to chợ nông thôn, mặt đen như gan heo.

Giang Dã nhìn cái loa, méo miệng, cuối cùng cũng hiểu sao tiếng lại to vậy.

Đỉnh thật.

Cái này cũng nghĩ ra được, đúng là nhân tài.

“Con mẹ nó, đứa nào dám chơi ông, ông mà bắt được thì khỏi sống!”

“Phi ca, nhìn phía trước kìa, có phải thằng đó làm không?”

Giang Dã biết không xong rồi, nếu Tống Úc kéo cậu chạy, chắc chắn hai đứa chạy không thoát.

Cậu nhìn dáng người mỏng như gió thổi bay của Tống Úc, bĩu môi, cái thân này chắc dính một gậy là gục.

Thiếu gia vốn định nghĩa khí mà nói: “Cậu chạy trước đi.” Ai ngờ Tống Úc liếc cậu một cái, một tay kéo cậu lên, bắt vòng tay cậu qua cổ mình, rồi cõng lên vai, quay đầu chạy thẳng.

Giang Dã: “......”

Cậu chưa kịp phản ứng, đã bị bế đi rồi.

“Phi, Phi ca, tụi nó chạy rồi!”

Phi ca đá vô mông thằng đàn em: “Mẹ mày, còn không đuổi theo!”

Tống Úc – thân thể yếu đuối bị Giang Dã chửi ban nãy – cõng người chạy hai con phố, Giang Dã sợ muốn nhảy tim.

Chạy tới khi sau lưng không còn ai, cậu mới hét: “Thả tôi xuống!”

Lỡ bị người quen thấy thì còn mặt mũi đâu.

Tống Úc thả cậu xuống. Biết rõ trong bụng cậu đang nghĩ gì, hắn cúi đầu nhìn Giang Dã tựa vào tường, nhăn mặt vì đau mắt cá. Hắn lại thấy hơi xót.

Đây là… mình sao?

Chỉ mấy năm thôi mà nhìn chính mình thấy lạ lẫm.

Tống Úc siết chặt tay, sợ để lộ cảm xúc trước mặt Giang Dã nên xoay lưng đi.

Giang Dã tưởng hắn muốn đi, gọi: “Ê, Tống Úc đúng không?”

Tống Úc im một lúc mới “ừ” một tiếng.

Ờ ha, giờ hắn không gọi là “Giang Dã” nữa rồi.

Giang Dã vịn tường đứng dậy, khập khiễng đi mấy bước.

Cậu không quen nói cảm ơn, ấp úng mãi mới nói ra: “Chuyện hôm nay, cấm kể ra ngoài.”

Nói xong lại ho nhẹ một tiếng rồi tiếp: “Coi như vừa rồi cậu giúp tôi, chuyện cậu làm bể đồ tôi, tôi tạm tha cho.”

Tống Úc nhìn cậu một cái.

Trước mặt chính mình năm xưa, hắn lại chẳng biết nói gì.

Biết nói gì? Nói tôi là cậu mười năm sau hả?

Xàm xí.

Ai mà tin.

Hắn xoay người tính đi.

Giang Dã cũng không cản, dù gì cũng chẳng thân, cậu móc điện thoại ra, gọi cho đám bạn cẩu hữu: “Còn gì nữa, bị người ta bao vây. Tới đón tôi đi.”

“Các ông ở net à? Game quan trọng hay tôi quan trọng?”

Tống Úc đi được một đoạn.

Đầu dây kia nói gì không rõ, Giang Dã nói: “Kêu Cố Hải gọi điện hả? Sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Đầu óc thông minh đó, đợi thứ Hai Giang ca đãi các ông một trận.”

Tống Úc nghe mà ngực cứng đờ, đầu ngón tay tê rần.

Lại là Cố Hải, lúc nào cũng Cố Hải, ngoài hắn ra không biết ai khác hả?

Hắn cố nuốt cục tức, quay lại.

Giang Dã còn đang lướt điện thoại tìm tên Cố Hải, chưa kịp mở khung chat thì điện thoại bị giật mất.

Cậu ngẩng đầu, thấy mặt Tống Úc, không vui nói: “Cậu lại muốn làm gì. Dù hôm nay cậu giúp tôi, nhưng lúc tôi tính tẩn cậu vẫn không nương tay đâu nhé ——”

Tống Úc nói: “Tôi đưa cậu về.”

Giang Dã chưa mắng xong đã bị ngắt lời.

Bình thường cậu chắc sẽ khinh khỉnh bảo: “Ai cần cậu đưa?”

Nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tống Úc, chẳng hiểu sao lại đổi giọng: “Ờ thì… cũng được.”

Ban đầu Tống Úc định cõng, dù sao Giang Dã nhẹ hơn nhiều so với Giang Bách Xuyên thời thực vật, cõng về nhà cũng không vấn đề gì.

Nhưng thiếu gia nhất quyết không cho.

Tống Úc thì chẳng quan tâm ai sống chết, muốn đi kiểu gì cũng được.

Hắn biết tính mình vậy, nói hận Cố Hải, chẳng bằng hận chính mình lúc đó.

Nên chẳng thể có nổi một sắc mặt tốt với bản thân.

Hai người đi trên đường, Giang Dã vốn không chịu yên, lải nhải: “Sao cậu lại ở đây?”

Tống Úc mím môi dưới, cố nuốt câu “Tôi tới để hỏi cậu vì sao lại thích một đứa ngu vậy?” vào lòng, đáp: “Đi ngang qua.”

Giang Dã cũng không phải muốn hỏi thật, chỉ không chịu yên miệng. Đi được một đoạn, lại hỏi: “Sao cậu ném đồ tôi vậy?”

Câu này thì thật sự muốn biết.

Tống Úc không nói.

Giang Dã chồm qua nhìn hắn một cái, vẻ như tìm ra chân tướng: “Tôi biết rồi, cậu cũng thích Cố Hải chứ gì.”

Mặt Tống Úc tối sầm lại.

Giang Dã không biết nhìn sắc mặt người ta, giọng chắc nịch: “Có gì mà không dám nhận, tôi đâu làm gì cậu.”

Cậu vỗ vai Tống Úc, rộng lượng nói: “Yên tâm, tôi quậy phá thiệt, nhưng chuyện này tôi luôn công bằng, sau này tụi mình cạnh tranh sòng phẳng.”

“Bốp!”

Tống Úc buông tay, Giang Dã không kịp phản ứng ngã sóng xoài xuống đất, may mà là bãi cỏ, không quá thảm.

Thiếu gia còn chưa kịp hiểu chuyện.

Tống Úc vừa rồi còn điềm tĩnh như tượng, giờ như biến thành người khác, mắt rực lửa, gầm lên với cậu:

“Tự đi đi!”

Câu hỏi kia khỏi cần hỏi nữa, giờ đã biết đáp án.

Vì cậu chính là… đồ thiểu năng trí tuệ.

Giang Dã nằm sấp một đống, trên đầu còn dính cọng cỏ: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play