Lưu ý: Mở đầu khá là khiến bạn đọc tức muốn hộc siro, nên các bạn chuẩn bị tâm lý trước rồi hẵng đọc nha👉👈
____
Kỷ niệm ba năm ngày cưới, Giang Dã đẩy cửa bước vào, nhưng chờ hắn không phải hoa hồng hay nến thơm, mà là hai thân thể trần như nhộng đang quấn lấy nhau trên chiếc giường trắng phau của họ.
Và đây cũng chẳng phải lần đầu.
Từ khi công việc kinh doanh ở nhà Giang Dã bắt đầu lao dốc, Cố Hải đã không thèm giả vờ nữa. Suốt ba năm qua, xung quanh anh ta không thiếu loại tiểu tam tiểu tứ với tạo hình yêu mị rẻ tiền, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Hải dám dẫn gái về tận nhà, lại còn leo lên giường cưới của họ.
Nếu là Giang Dã của trước kia, chắc chắn sẽ nổi điên, làm um sùm cho long trời lở đất. Đầu tiên là quăng hết đồ đạc trong nhà ra ngoài, sau đó lôi hai kẻ trên giường xuống tẩn cho ra bã. Không thấy máu thì không phải họ Giang.
Nhưng đáng tiếc, hắn giờ đâu còn là thiếu gia được nuông chiều từ bé.
Cha hắn vì phá sản mà tức đến đột quỵ thành người thực vật, mẹ kế thì cách vài bữa lại đến đòi tiền, vừa vòi vĩnh vừa tra tấn thần kinh người ta. Thân xác lẫn tinh thần đều rệu rã, hắn chẳng còn sức để đập phá hay đánh ai nữa.
“Ly hôn.”
Giang Dã nghe thấy giọng mình chỉ thấp thoáng hai chữ ấy, rồi ngay sau đó lao vào nhà vệ sinh nôn khan.
Bên ngoài, Cố Hải thong dong mặc quần áo, tay cầm điếu thuốc, chu đáo chờ hắn nôn xong mới mở miệng:
“Được thôi.”
Nói xong, anh ta nhếch môi cười khẩy, ánh mắt từ trên xuống dưới lướt qua người Giang Dã đầy khinh thường:
“Ly hôn cũng được, nhưng đừng hòng đụng tới một xu.”
Giang Dã biết Cố Hải đang uy hiếp hắn.
Chi phí một ngày nằm viện của Giang Bách Xuyên đâu có rẻ. Giang Dã vốn là thiếu gia quen sống sung sướng, sau ly hôn mà không có tiền của Cố Hải chống lưng thì đừng nói đến viện phí, đến cơm ăn còn không xoay nổi.
Hắn cúi mắt, nhìn xuống ngón tay mình. Một đôi tay trắng, thon dài, sạch sẽ như chưa từng đụng vào việc nặng. Ngẩng đầu lên, qua gương đối diện, hắn thấy khuôn mặt mình lúc này.
Một gương mặt xám xịt như tro tàn.
Da tái nhợt, đôi mắt thì trũng sâu, thâm quầng đến dọa người.
Gương mặt từng tùy tiện ngạo nghễ ấy, giờ đây như đã thuộc về quá khứ xa xôi.
Rốt cuộc hắn đã trở thành thế này từ khi nào?
Giang Dã đờ đẫn nhìn gương mặt mình một lúc lâu, rồi như thể vừa cố hít một hơi, mệt mỏi lặp lại hai chữ:
“Ly hôn.”
Cố Hải dường như không ngờ hắn lại quyết liệt như vậy. Nghe hai chữ đó xong, ban đầu còn sửng sốt, sau đó phá lên cười, cười nhạt đến đau tai.
“Ly hôn? Giang Dã, cậu quên cái ông già đang nằm liệt giường và mụ mẹ kế mê cờ bạc của cậu rồi à? Cậu nhìn lại mình xem, mười ngón tay chưa từng dính một giọt nước rửa chén, không có tôi, cậu sống nổi không?”
Nhưng Giang Dã đã quyết tâm.
Cố Hải đang cười cũng dần sa sầm mặt, nhìn cái mặt Giang Dã là hắn thấy gai mắt.
“Được thôi, tôi chờ. Miễn là cậu đừng có hối hận.”
Nói rồi như vẫn còn tức, hắn vớ bình hoa trên bàn ném xuống đất.
Ầm một tiếng, mảnh thủy tinh vỡ nát bắn tung tóe.
Con búp bê yêu kiều trên giường vừa nãy còn “Hải ca” ngọt xớt giờ giật nảy, nhảy xuống giường:
“Hải ca...”
Cố Hải chẳng buồn để ý cô ta nữa, mắt vẫn lạnh tanh nhìn Giang Dã:
“Giang Dã, cậu tưởng mình ngon lắm à? Cái kiểu hất mặt lên trời đó làm tôi buồn nôn. Hồi cấp ba theo đuổi tôi mà cậu mà cứ ra vẻ ban phát. Giờ nhà cậu sập rồi, còn bày đặt cái kiểu thượng đẳng chết tiệt đó làm gì?”
Anh ta giơ tay định bóp cằm Giang Dã, nhưng bị hắn nghiêng đầu né tránh. Tay lơ lửng giữa không trung, anh ta bực đến ném điếu thuốc xuống đất, nghiến răng gằn giọng:
“Được, tôi xem cậu gồng được tới bao giờ. Chờ cậu hối hận bò lại cầu xin tôi cũng chưa muộn.”
Rời khỏi phòng công chứng ly hôn, toàn bộ tài sản Giang Dã có chỉ là một cái vali và 8000 tệ. Trong đó 7500 phải nộp viện phí, tay chỉ còn vỏn vẹn 500.
Đúng lúc giữa mùa đông giá buốt, hắn lạc lối suốt mười ngày, đến khi 500 còn lại hóa thành 200, cũng là lúc hắn không thể tiếp tục mông lung nữa.
Hắn tìm được một chân rửa bát.
Giang Dã từng nghĩ mình không trụ nổi. Dù sao trước đây có ăn quà vặt cũng là người khác xé bao đưa tận miệng.
Nhưng giờ hắn mới hiểu, lúc túi rỗng không, chẳng có cái gì là không trụ được.
Vì tiền thuốc của Giang Bách Xuyên, thiếu gia từng được nuông chiều ấy ban ngày làm việc ở viện, tối ngủ co ro trên ghế hành lang bệnh viện.
Mới nửa tháng mà đôi tay thon dài của hắn đã nứt nẻ, sưng đỏ cả lên. Mặc dù bệnh viện có máy sưởi, nhưng hành lang vẫn lạnh run người. Hắn ngay cả cái chăn cũng tiếc không dám mua, đành gom hết quần áo đè lên người để chống rét.
Dù vậy, tiền viện phí vẫn ngày càng cạn. Bệnh viện liên tục gửi thông báo, còn ông chủ quán ăn thì tìm cách trừ lương.
Giang Bách Xuyên vẫn đang nằm viện.
Giang Dã cố gồng tới bây giờ là nhờ có một chút ý chí cuối cùng còn sót lại trong ngực.
Nhưng hắn không ngờ, sự cân bằng mong manh ấy lại sụp đổ nhanh đến vậy.
Hôm đó, khi hắn vừa ngâm dọn đống đĩa mỡ trong nước thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ, là bệnh viện gọi đến.
“Chúng tôi là Bệnh viện Trung tâm thành phố. Xin hỏi anh có phải là người nhà của ông Giang không?”
Trong lòng Giang Dã dâng lên dự cảm chẳng lành, môi run run đáp:
“Tôi đây.”
Nhân viên bệnh viện nói:
“Chuyện là thế này, phí giường bệnh của cha anh đã hết hạn. Hiện tại cuối năm, bệnh nhân đông quá nên chúng tôi không thể tiếp tục để ông ấy nằm phòng riêng được.”
Giang Dã nhíu mày:
“Không phải tôi vừa mới nộp tiền sao?”
Người kia giải thích:
“Đó là phí điều trị. Còn phòng bệnh kia là do trước đây Cố tiên sinh nhờ người lo. Bây giờ thì...”
Người ta chưa nói hết, Giang Dã cũng hiểu ra. Là Cố Hải.
Cố Hải thậm chí không thèm để cha hắn tiếp tục nằm viện đàng hoàng.
Giang Dã siết tay, cố không nổi nóng với người làm công, chỉ hỏi:
“Vậy bây giờ tính sao? Chuyển ông ấy đi đâu?”
“Phòng bệnh không còn, chỉ có thể đưa ra hành lang.”
Tay cầm khay vẫn còn dính mỡ, Giang Dã bóp chặt đến phát run. Căn bệnh "sạch sẽ" ngày trước đã bị cuộc sống giã đến bay màu từ lâu.
Hắn không nhớ nổi mình đã rửa nốt chỗ đĩa kia bằng cách nào.
Khi quay về viện, Giang Bách Xuyên đã bị đẩy ra ngoài, nằm cô đơn trên hành lang, mắt nhắm nghiền, nằm yên không khác gì Giang Dã đêm đêm co ro trên ghế đá.
Giang Dã đứng giữa hành lang, ánh đèn chiếu lên mặt hắn trắng bệch như tượng sáp. Hắn cúi xuống nhìn người trên giường.
Từ bé đến lớn, ông cha này luôn nghiêm khắc với hắn, chưa bao giờ có một ánh mắt dịu dàng. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày thấy ông ấy yếu đuối đến vậy.
“Không biết năm xưa khi ông nghiêm mặt dạy dỗ tôi, có từng nghĩ đến lúc già rồi sẽ phải nằm ngoài hành lang thế này không. Giá mà ông cười với tôi một lần thôi, có khi giờ tôi còn có sức để giúp ông giữ chút thể diện.”
“Ông lúc nào cũng chê tôi yếu đuối, tôi từng nghĩ ông là sắt thép, không bao giờ gục ngã. Ai ngờ một cú ngã là gục luôn.”
Hắn cúi xuống, vùi đầu vào cạnh giường, đôi tay sưng đỏ nứt nẻ úp lên trán.
“Ba...”
Một lúc sau, giọng hắn khàn khàn bật ra:
“Ông nói đúng một điều... Tôi đúng là vô dụng, yếu đuối, chẳng làm nên trò trống gì. Đến cả lúc cuối đời của ông, tôi cũng không lo nổi cho tử tế.”
Đêm khuya hành lang bệnh viện vắng tanh, chỉ có một Giang Dã nặng trĩu cả người lẫn lòng, cuối cùng cũng chịu hé răng rên lên một tiếng tuyệt vọng.
…
Hắn bị đánh thức bởi một tiếng cười lạnh.
Giang Dã không biết mình gục xuống ngủ từ lúc nào, cổ cứng đờ, vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Hải đứng cạnh, ánh mắt đầy trào phúng:
“Sao, thảm hại vậy cơ à?”
Hắn không thèm đáp, chỉ nhìn đồng hồ. Đã 7 giờ sáng.
Vội vàng rửa mặt xong, định đi tìm y tá hỏi về suất truyền dinh dưỡng hôm nay thì một y tá khác đã tiến lại:
“Xin lỗi Giang tiên sinh, dạo này thành phố đang kiểm tra quy chuẩn bệnh viện. Không được để bệnh nhân nằm ngoài hành lang. Anh xem... hay là anh đưa bệnh nhân về nhà trước, chờ kiểm tra xong rồi tính tiếp...”
Cô y tá nói đến giữa chừng liền ngập ngừng. Bệnh viện cũng biết hoàn cảnh của Giang Dã. Nhưng lệnh trên đưa xuống, họ không làm khác được.
Giang Dã chưa cần suy nghĩ, liền quay sang nhìn Cố Hải phía sau:
“Là anh làm.”
Cố Hải cười khẩy, móc túi lấy thuốc, vừa định châm thì bị y tá ngăn lại.
Anh ta cười khẩy:
“Chỉ là phản ánh với cơ quan quản lý thôi. Hành lang bệnh viện mà chứa người, nhỡ có chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”
Giang Dã nghiến chặt răng, suýt cắn rách môi.
Y tá xen vào, ngập ngừng nói:
“Trưa nay phải dọn đi rồi Giang tiên sinh, chiều là đoàn kiểm tra tới.”
Hắn nhìn thoáng Giang Bách Xuyên vẫn đang nằm ngoài hành lang. Đến cả việc để ông cụ tiếp tục ở viện, hắn giờ cũng không làm nổi.
Lặng lẽ thu dọn đồ đạc, lặng lẽ cõng Giang Bách Xuyên lên. Thân thể gầy guộc của hắn hoàn toàn không đủ sức vác nổi người trung niên nặng ký. Nhưng hắn vẫn cắn răng, bước từng bước ra khỏi viện.
Rời viện rồi, Giang Dã chỉ biết cõng cha đi tìm chỗ ở. Ít nhất cũng cần một mái che, nhưng cái lưng nhỏ gầy của hắn gần như cong gập lại vì sức nặng.
Có lẽ từ ba năm trước, sống lưng ấy đã không còn thẳng lên nổi nữa rồi.
Dù có hạ mình khép nép, cầu xin hết nhà này đến nhà kia, thì chỉ cần nhìn thấy hắn cõng người bệnh, không ai dám mở cửa.
Một ông già sắp chết, ai dám chứa trong nhà? Ai cũng sợ nhà mình biến thành nơi xui xẻo.
Trời âm u, chắc sắp có tuyết.
Giang Dã cảm thấy lòng mình cũng vừa mới sụp đổ thêm một chút. Hắn cõng người, đi giữa phố như một cái bóng vật vờ.
Hồi xưa hắn thấy thành phố này nhỏ lắm, đi đâu cũng đụng người quen.
Giờ thì lại thấy nó to khủng khiếp.
To đến nỗi không có nổi một chỗ để hắn dung thân.
Hắn không biết mình đang đi đâu, chỉ biết bước tiếp. Nên cũng không nhận ra, sau lưng mình, có một chiếc xe vẫn đang lặng lẽ bám theo.
—
Trong xe, Cố Hải ngồi sau tay lái, nhìn bóng người trước mặt đang chật vật lết đi.
Khuôn mặt anh ta hiện rõ một kiểu kho*i c*m méo mó.
Từ ngày đầu quen Giang Dã, anh ta đã muốn nhìn cái kẻ cao ngạo kia rơi xuống bùn.
Giờ ước mơ đã thành sự thật.
Nhưng anh ta vẫn chưa thấy đủ. Phải thảm hơn nữa mới được. Tốt nhất là thảm tới mức không thể ngóc đầu dậy, sau đó bò như chó về quỳ dưới chân anh ta.