Miệng nói vậy nhưng tay nàng đã nắm chặt, siết đến mức lòng bàn tay đau nhói. Thẩm Trường Đông, tên súc sinh đó dám đối xử với ngoại tổ mẫu như vậy, nếu nàng không báo được mối thù này, thề không làm người!

"Cô nương, người vạn lần không được..."

Lý ma ma còn định khuyên thêm.

Vân Kiều vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng trong mắt ánh lên sự kiên định:

"Lý ma ma, người không cần khuyên nữa. Nếu năm xưa không có ngoại tổ mẫu, có lẽ đã không có Vân Kiều của ngày hôm nay. Dù là báo đáp công ơn dưỡng dục hay ân cứu mạng, cả về tình lẫn lý, ta đều không thể làm ngơ trước chuyện này."

"Nếu ta làm như không biết, thì có khác gì lũ súc sinh bốn chân kia?"

Nàng tuy nói nhỏ nhẹ, nhưng từng lời đều đanh thép. Ngoại tổ mẫu có ơn với nàng, nàng báo thù cho ngoại tổ mẫu là chuyện đương nhiên.

Năm xưa, nàng sinh thiếu tháng, non hơn hai tháng trời, đúng vào dịp Tết Đoan Ngọ.

Chiều hôm đó, một đạo sĩ lang thang đi ngang qua cổng Bả gia, bèn dừng lại ở đó lắc đầu thở dài.

Hai môn đồng gác cổng tiến đến xua đuổi. Bọn giả thần giả quỷ, lừa bịp thiên hạ này, chúng đã thấy nhiều rồi.

Đúng lúc này, Bả Ngôn Hoan ngồi lam dư từ trong triều trở về, vừa bước xuống kiệu đã thấy hai môn đồng nhà mình đang giằng co với đạo sĩ kia.

"Chuyện gì?"

Bả Ngôn Hoan đương nhiên tiến lên hỏi nguyên do.

Hai môn đồng thấy Bả Ngôn Hoan, vội thi lễ. Tên lanh miệng hơn lên tiếng trước:

"Lão gia, đạo sĩ này đến trước cổng nhà ta không nói một lời, chỉ toàn thở ngắn than dài, thật là xúi quẩy!"

Bả Ngôn Hoan bèn nhìn về phía đạo sĩ, chỉ thấy ông ta mặc một chiếc đạo bào cũ kỹ có phần rộng thùng thình, gương mặt thanh mảnh, tinh thần quắc thước, để một chòm râu dê, trông cũng có vài phần tiên phong đạo cốt.

"Đạo trưởng đứng trước cửa nhà bỉ nhân thở dài, không biết có điều gì chỉ giáo?"

Bả đại nhân chắp tay thi lễ.

Hắn vốn luôn ngưỡng mộ những bậc kỳ nhân dị sĩ trong truyền thuyết, tiếc là một mực không có duyên, chưa từng gặp được cao nhân nào như vậy.

Hôm nay thấy vị đạo sĩ này có vài phần cốt cách của bậc đắc đạo cao nhân, hắn không khỏi nảy sinh ý muốn kết giao.

"Vô Lượng Thiên Tôn."

Đạo sĩ đáp lễ:

"Dám hỏi quý phủ hôm nay có phải có hỷ sự không?"

"Hỷ sự?"

Bả Ngôn Hoan như lạc vào trong sương mù, suy nghĩ một lúc vẫn không ra nhà có chuyện vui gì.

Tên môn đồng lanh miệng lúc nãy vội chen vào:

"Lão gia, hôm nay trong nhà quả thực có một chuyện vui. Tiền di nương đã sinh vào giữa trưa, nhà ta có thêm một Cửu cô nương!"

"Sinh rồi?"

Bả Ngôn Hoan vô cùng kinh ngạc, tính ngày thì còn xa lắm, không ngờ hôm nay đã sinh. Hắn nhìn đạo sĩ với ánh mắt càng thêm khác lạ:

"Đạo trưởng làm sao biết được?"

"Ta đi ngang qua đây, thấy trong phủ đại nhân thanh khí phồn thịnh, liền biết ắt có niềm vui thêm người."

Vị đạo sĩ kia vừa vuốt râu vừa nói với vẻ mặt đầy tiếc nuối:

"Sinh vào ngày Đoan Ngọ, lại đúng vào giữa trưa, nếu là một cậu con trai, tương lai tiền đồ sẽ vô lượng. Đáng tiếc, đáng tiếc..."

"Lời này của đạo trưởng có ý gì?"

Bả Ngôn Hoan không hiểu, nhưng nhắc đến con trai lại đúng là tâm bệnh của hắn, khiến hắn không khỏi có chút u uất.

Vị đạo sĩ nói:

"Tết Đoan Ngọ là ngày sát khí nặng nhất trong năm. Nếu là con trai thì còn dễ hóa giải, chứ nữ nhi thì... khó nói lắm."

"Tại hạ nguyện nghe tường tận, kính xin đạo trưởng giải hoặc!"

Bả Ngôn Hoan há có lý nào không truy hỏi.

Vị đạo sĩ nói tiếp:

"Mệnh số của nữ nhi nhà ngươi thuộc hàng thượng thừa, chỉ là từ khi vào thai đã mang theo bảy phần sát khí, cản trở vận của cha, phương hại mệnh của mẹ. Nếu ta đoán không lầm, mẹ ruột của đứa bé này, từ khi mang thai nó, thân thể chắc chắn ngày một suy yếu?"

"Đạo trưởng thần toán."

Bả Ngôn Hoan vô cùng khâm phục. Tiền di nương từ khi mang thai, sức khỏe quả thực ngày càng sa sút, không ngờ hôm nay lại sinh non. Nghĩ đến đây, hắn càng thêm tin tưởng vị đạo sĩ này:

"Không biết chuyện này có cách nào hóa giải không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play