"Ngoại tổ mẫu giấu chút của riêng phòng thân cũng là lẽ thường tình, cớ gì lại ra nông nỗi này?"
Vân Kiều chỉ muốn biết nguyên do.
Lý ma ma lại thở dài, nói tiếp:
"Khi lão phu nhân còn khỏe mạnh, bọn họ vẫn có chút kiêng dè, chỉ dám bàn tán sau lưng. Dù sao, nếu mang tiếng bất hiếu truyền ra ngoài, sau này họ cũng chẳng ngẩng mặt lên được với ai. Thế nhưng, chẳng hiểu sao lão phu nhân bỗng dưng lại trở nên hồ đồ, mê man bất tỉnh. Ngay hôm sau, cô gia liền tới, đòi lão phu nhân giao ra của riêng."
"Lão phu nhân lúc ấy đang mê man, người còn chẳng nhận ra, thì để ý đến hắn thế nào được? Chỉ nằm đó lảm nhảm linh tinh."
"Cô gia bèn tự mình lục lọi khắp phòng này. Ta ngăn cản cũng không được, đành mặc cho hắn sục sạo, bụng bảo dạ rằng hắn không tìm được gì sẽ tự thấy mất mặt mà bỏ đi."
"Ai ngờ hắn tìm kiếm trong phòng suốt nửa ngày, lật tung cả căn phòng lên, cũng chỉ được vài chục lượng bạc và hai hộp trang sức vàng bạc, nên vô cùng không cam tâm."
"Hắn trừng mắt nhìn lão phu nhân, giọng điệu hung hãn: 'Lão yêu bà, ngươi cũng biết cất giấu đồ gớm nhỉ! Ta không tin ngươi có thể giấu được vào trong quan tài. Hôm nay dù có phải đào ba thước đất, ta cũng phải tìm cho ra!'"
"Nói rồi, hắn leo thẳng lên giường, giày cũng không cởi, cứ thế lục lọi lung tung."
"Đó thực sự là đại nghịch bất đạo! Cháu rể sao có thể leo lên giường của tổ mẫu? Thật quá vô phép tắc, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta cười rụng răng sao? Ta thật sự không nhìn nổi nữa nên đến kéo hắn lại."
"Trong lúc giằng co, hắn đẩy ta ngã xuống đất, có vẻ như muốn xuống giường để trút giận lên người ta. Ai ngờ hắn vừa nhấc chân đã giẫm phải chân của lão phu nhân. Ta chỉ nghe một tiếng 'rắc', lão phu nhân đau đến ngất lịm đi."
"Ta sợ đến chân cũng mềm nhũn, vội vàng la lớn. Nghe tiếng đó, chân lão phu nhân dường như đã gãy, nhưng cô gia lại chẳng thèm để ý, miệng còn lẩm bẩm: 'Lão già nhà ngươi quen thói thêm mắm dặm muối, chỉ giẫm một cái, làm gì dễ gãy đến thế? Gãy rồi cũng là chuyện tốt, đỡ cho bà ta lên cơn rồi chạy lung tung, lại phải tốn công đi tìm...'"
Vân Kiều nghe đến đây, không thể kìm nén được ngọn lửa giận ngút trời trong lòng, thuận tay vớ lấy chiếc bát rỗng bên cạnh, ném mạnh xuống đất.
"Choang!"
Chiếc bát vỡ tan tành.
Vẫn chưa hả giận, nàng giơ tay hất đổ chiếc kỷ nhỏ đầu giường xuống đất. Bát đĩa lăn lóc khắp nơi, cơm canh vung vãi, dầu mỡ bắn tung tóe, cả căn phòng bừa bộn nhếch nhác.
"Cô nương!"
Kiêm Gia giật nảy mình, nàng chưa từng thấy cô nương nổi giận lớn đến thế.
"Cô nương sao vậy?"
Mộc Cận vừa vào cửa đã thấy Vân Kiều hất đổ chiếc kỷ, bất giác lùi lại nửa bước, cùng Kiêm Gia nhìn nhau kinh ngạc, cả hai đều không dám lên tiếng.
Trước đây, dù Vân Kiều có tức giận đến đâu cũng chỉ im lặng, cùng lắm là nửa ngày không nói lời nào, chứ chưa bao giờ đập phá đồ đạc như vậy.
Mộc Cận tuy không biết nguyên do, nhưng cũng hiểu lần này cô nương đã thực sự nổi giận.
Lý ma ma vội bước tới nắm lấy tay Vân Kiều:
"Cô nương, ta biết trong lòng ngươi tức giận, nhưng ngươi nhất định phải nghe ta một lời, chớ nên hành động lỗ mãng."
"Bây giờ ngươi đang ở dưới mái hiên nhà người, sao có thể không cúi đầu? Ngươi không phải là đối thủ của tên khốn đó, cũng không bì được với sự tàn nhẫn của hắn. Huống hồ cả nhà hắn đối đầu với một mình ngươi, ngươi tuổi còn nhỏ, điều quan trọng nhất bây giờ là bảo toàn tính mạng. Ngươi nghe lời Lý ma ma, cứ coi như chưa biết những chuyện này, chỉ cần ghi nhớ trong lòng là được. Ngày tháng sau này còn dài, ngươi sống tốt thì lão phu nhân mới có thể yên lòng."
Vân Kiều lặng lẽ rút tay về, xoay người từ từ đắp lại chăn cho ngoại tổ mẫu, cẩn thận dịch chặt góc chăn, rồi mới đứng thẳng người, nhẹ giọng nói:
"Chuyện này ta tự có chừng mực, Lý ma ma không cần lo lắng."