Dung Mẫn tặng cho Đỗ Thiên Thiên một chú mèo trắng tinh như tuyết, bộ lông mượt mà, đôi mắt long lanh tựa hạt châu, một bên xanh lam, một bên xanh lục, trông thật đáng yêu. Đỗ Thiên Thiên ôm chú mèo vào lòng, thích thú đến mức không rời tay được. Nàng và Trần Khuyết Dư thành thân đã hơn ba tháng, nhưng cuộc sống phu thê không mấy hòa hợp. Có khi cãi vã dữ dội, Trần Khuyết Dư chẳng thèm để ý đến nàng. Dĩ nhiên, nếu hắn không vui, nàng cũng đừng mong được yên.
Hắn không cho nàng ra ngoài, cũng không cho phép người khác đến chơi cùng để nàng khuây khỏa. Mấy ngày qua, Đỗ Thiên Thiên cảm thấy như bị nghẹn đến chết. May thay, chú mèo mà Dung Mẫn mang đến giúp nàng giải khuây phần nào.
Bạch Thuật đứng bên cạnh, nhìn nàng vui vẻ ôm mèo, lòng không nỡ làm nàng mất hứng. Một lát sau, khi Đỗ Thiên Thiên cuối cùng cũng chịu đặt chú mèo xuống giường, Bạch Thuật mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiểu thư, e rằng cô gia sẽ không đồng ý để người nuôi mèo đâu.”
Trần Khuyết Dư thoạt nhìn không phải người dễ đối phó, càng không giống kẻ yêu thích những con vật lông xù như thế này.
Đỗ Thiên Thiên chẳng màng đến suy nghĩ của Trần Khuyết Dư. Hắn không thích, không đồng ý thì liên quan gì đến nàng? Nàng đâu có bắt hắn nuôi mèo. Huống chi, chú mèo trắng này đáng yêu đến vậy, nàng không tin Trần Khuyết Dư lại nhẫn tâm cấm nàng nuôi nó.
Nhưng sự thật chứng minh, hắn quả thực có thể làm ra chuyện như vậy.
Hôm đó, Trần Khuyết Dư mang khuôn mặt lạnh lùng bước vào phòng nàng, thần sắc khó chịu như thể nàng nợ hắn cả gia tài. Đỗ Thiên Thiên chỉ liếc hắn một cái, rồi lập tức thu ánh mắt về, tiếp tục đùa với chú mèo trong lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT