Thật ra, Lục Thư Ngôn sớm đã biết Triệu Hành Nhạc rất thích mình.
Mấy ngày trở lại kinh thành, Triệu Hành Nhạc cứ ba ngày hai lượt ghé thăm Lục gia, chẳng màng đến ánh mắt dò xét của người đời. Thế nhưng, Lục Thư Ngôn chưa từng cự tuyệt nàng. Dù thân thể yếu nhược, hắn vẫn luôn tiếp nàng mỗi khi nàng đến.
Giết một người, trước tiên là phải giết chết tâm của họ. Nếu chỉ đơn thuần là giết chết Triệu Hành Nhạc, Lục Thư Ngôn đã có thể ra tay từ lâu. Nhưng hắn không muốn nàng chết một cách dễ dàng. Hắn muốn nàng ngày càng lún sâu vào tình cảm với mình, để tình yêu ấy khắc cốt ghi tâm. Đến khi nàng tưởng rằng mọi chuyện đã sáng tỏ như hoa nở giữa màn sương, hắn sẽ tự tay đẩy nàng xuống địa ngục. Khi ấy, nỗi đau nàng phải chịu đựng chắc chắn sẽ gấp ngàn vạn lần so với hiện tại.
Bên kia, Lục Thư Ngôn chẳng hề ngăn cản mẫu thân thay mình đi xem mắt các cô nương. Quả nhiên, khi Triệu Hành Nhạc nghe tin mẫu thân hắn đang dò hỏi gia thế của một vị cô nương, nàng không thể ngồi yên. Nàng vội vã chạy đến trước mặt hắn, lo lắng hỏi: “Ngươi chắc chắn không thích vị cô nương kia chứ?”
Lục Thư Ngôn chỉ mỉm cười, không đáp.
Nụ cười của hắn khiến Triệu Hành Nhạc bối rối, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Nàng vội nói tiếp: “Ta nhớ lần trước ta đã hỏi ngươi, ngươi nói mình không có ai trong lòng…”
Lục Thư Ngôn làm ra vẻ bất đắc dĩ, khẽ cười khổ, đáp: “Nếu đó là ý của phụ mẫu ta, ta nào dám không vâng lời. Chỉ là, thật đáng tiếc cho vị cô nương kia, phải gả cho một kẻ ốm yếu như ta. Sau này, ta chỉ có thể cố gắng đối tốt với nàng ấy để bù đắp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play