Dung Tuyên từ trước đến nay không phải người được bọn trẻ yêu thích. Ngay cả mấy đứa cháu trong nhà, con của hai vị huynh trưởng, cũng không mấy khi gần gũi hắn. Bởi lẽ, trong mắt lũ trẻ, khuôn mặt Dung Tuyên lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần, khiến người ta chùn bước. Chưa từng có đứa trẻ nào dám chủ động đến bắt chuyện với hắn, thậm chí đến dịp Tết, chúng cũng không dám đến trước mặt hắn xin tiền mừng tuổi.
Dung Tuyên chẳng bao giờ nhớ nổi nhũ danh của mấy đứa cháu, chỉ biết tên chính. Vậy nên, khi đến lượt hắn đặt nhũ danh cho con gái mình, quả thực là một việc khiến hắn đau đầu. Bất quá, trước đây hắn từng nghe nội tổ mẫu gọi Dung Mẫn là “tâm can nhi”, “bảo bối nhi” này nọ, nên trong lòng cũng có chút ý tưởng.
Hắn chẳng nghĩ ngợi nhiều, liền thốt ra mấy cái tên ấy. Nhưng nhìn sắc mặt Đỗ Thiên Thiên, rõ ràng nàng không ưng chút nào.
“Tâm can? Bảo bối?” Đỗ Thiên Thiên đưa tay đỡ trán, tỏ vẻ thất vọng. Nàng thật sự đã đánh giá quá cao tài đặt tên của hắn. “Dung tục quá!”
Dung Tuyên lộ vẻ ủy khuất, hỏi lại: “Vậy phải gọi là gì? Hay là nàng đặt nhũ danh cho con gái đi?”
Đỗ Thiên Thiên tuy chê bai cái tên hắn chọn không hay, nhưng nếu để nàng tự nghĩ, nàng cũng chẳng có ý tưởng nào đặc biệt xuất sắc. Nàng nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, chợt mắt sáng lên, hỏi: “Phúc Bảo thì sao?”
Dung Tuyên gật đầu: “Cũng được, nghe là thấy phúc khí tràn đầy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play