Giữa mùa hè, trời tối muộn hơn thường lệ. Những ngày này, Dung Tuyên dường như rảnh rỗi hơn, cả buổi chiều đều ở lại trong phòng Đỗ Thiên Thiên, lúc thì viết chữ, lúc lại đọc sách, thần thái ung dung tự tại, thoải mái vô cùng.
Đỗ Thiên Thiên không tiện mở miệng đuổi hắn đi. Nàng nhớ lại lời đại phu nhân từng nói, trong lòng không khỏi dấy lên chút nghi ngờ sau khi nôn mửa hôm trước. Tuy nhiên, nàng tự nhủ, đại phu mới đến xem bệnh cho nàng gần đây, nếu thực sự có chuyện gì, lẽ nào đại phu lại không nói cho nàng biết?
Thấy nàng ngồi thất thần, Dung Tuyên lên tiếng hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Đỗ Thiên Thiên hít sâu một hơi, ngẩng mắt nhìn hắn, dè dặt hỏi: “Hôm qua, sau khi đại phu rời đi, có nói gì thêm không?”
Dung Tuyên khẽ thu lại ánh mắt sắc bén, ra vẻ ung dung, đáp một cách nhẹ nhàng: “Chẳng nói gì cả, chỉ dặn nàng nhớ uống thuốc đúng giờ.”
“Thật sao?” Đỗ Thiên Thiên bán tín bán nghi.
Dung Tuyên nói dối mà mặt không hề đỏ, hắn gật đầu khẳng định: “Thật. Sao thế? Nàng thấy trong người vẫn không khỏe sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play