Hiếm có khi nào Trần Cẩn lại xảy ra tranh cãi với phụ thân. Nói chính xác thì hai phụ tử cũng không hẳn là cãi vã. Trần Khuyết Dư vốn tính tình trầm mặc, ít lời. Mỗi khi Trần Cẩn chọc giận hắn, hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn con trai bằng ánh mắt sắc lạnh, chứ không bao giờ mở miệng trách mắng.
Lần này cũng không ngoại lệ. Trần Cẩn ở Quốc Tử Giám đã đánh nhau với mấy công tử thế gia khác. Trên tay cậu bé bị trầy xước hai vết, nhưng đối phương thì bị cậu đánh đến vỡ đầu, máu chảy đầm đìa. Trần Khuyết Dư sau khi kéo con trai từ Quốc Tử Giám về phủ, chỉ cười lạnh, giọng đầy mỉa mai: “Con đúng là có bản lĩnh, thật khiến phụ thân được nở mày nở mặt.”
Trần Cẩn bặm môi, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, nhất quyết không chịu nhận sai, im lặng bướng bỉnh đến cùng.
Trần Khuyết Dư nhìn dáng vẻ quật cường của con trai, không hiểu sao cơn giận trong lòng dần tan biến. Phải công nhận, Trần Cẩn lúc này trông hệt như Đỗ Thiên Thiên năm xưa khi bướng bỉnh nổi giận với hắn. Hắn khẽ thở dài, hỏi: “Nói đi, vì sao lại đánh nhau với người ta?”
Trần Cẩn ban đầu không định mở miệng, nhưng dù sao cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ, làm sao kìm nén được cảm xúc, nhất là khi đứng trước mặt phụ thân. Những uất ức chịu đựng ở Quốc Tử Giám dâng trào, cậu lau vội nước mắt, nghẹn ngào nói: “Bọn chúng mắng chửi phụ thân.”
Trần Khuyết Dư thoáng hứng thú, bình thản hỏi tiếp: “Mắng ta chuyện gì?”
Trần Cẩn đôi mắt đã đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi như hạt châu, mũi cũng đỏ bừng. Nam nhi đại trượng phu không được rơi lệ, nhưng trước mặt phụ thân mà cậu bé yêu thương từ nhỏ, cậu không thể kìm lòng. Cậu nức nở: “Bọn chúng nói phụ thân không yêu mẫu thân, nói mẫu thân rất xấu xa, còn nói ngoại tổ phụ và cữu cữu sắp trở về để đón con đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT