Tháng năm ở Dương Châu, tiết trời dần trở nên oi bức. Trong đình viện, cây hòe và cây dương cành lá sum suê, xanh mướt như ngọc, che phủ bóng râm mát rượi. Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào khuê phòng, những tia kim quang lấp lánh xuyên qua cửa sổ.

Lưu mụ mụ thấy Đỗ Thiên Thiên dường như đã từ bỏ ý định chạy trốn, bèn rút đi hai gã sai vặt canh cửa. Tuy nhiên, cánh cổng lớn của tiểu viện vẫn khóa chặt, nàng vẫn không thể ra ngoài.

Dung Tuyên từ trước đến nay chưa từng xuất hiện. Đỗ Thiên Thiên thầm đoán, có lẽ hắn chỉ xem nàng như một món đồ chơi, định mang về kinh thành để tiêu khiển. Xưa nay, hắn luôn là người tính kế kẻ khác, vậy mà lần này lại bị một nữ nhân mang thanh danh xấu xa như Thẩm Thiên Thiên tính kế. Chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Nếu nguyên chủ đã dám tư thông với một nhân vật tôn quý như Dung Tuyên, đáng lẽ không có lý do gì để chạy trốn. Chắc hẳn Dung Tuyên đã nói hoặc làm điều gì đó khiến nàng ta hoảng sợ, buộc phải chạy trốn để bảo toàn tính mạng.

Người ngoài có thể đồn đại rằng Dung Tuyên ôn nhuận như ngọc, nhưng Đỗ Thiên Thiên biết rõ, bản tính của hắn không hề dịu dàng. Hắn là kẻ tiếu lý tàng đao, giết người không để lộ dấu vết, tàn nhẫn đến lạnh lùng.

Những ngày qua, Lục Y dần bớt sợ hãi nàng. Ít nhất, khi bưng trà rót nước, đôi tay nàng ấy không còn run rẩy như trước.

Thời tiết trong trẻo, Lưu mụ mụ trang điểm lộng lẫy, mặc y phục hoa lệ rực rỡ, bước vào khuê phòng của Đỗ Thiên Thiên. Thấy nàng đang tựa bên trường kỷ gần cửa sổ nghỉ ngơi, bà ta hừ một tiếng, phe phẩy khăn tay, nói: “Xem ra ngươi đã nghĩ thông suốt rồi.”

Nếu là trước kia, gặp phải loại người như Lưu mụ mụ, Đỗ Thiên Thiên đã sớm vung roi quất thẳng, xem bà ta còn dám kiêu ngạo hay không. Nhưng nay, thân thể này quá yếu ớt, tay chân mảnh khảnh, chẳng thể nâng nổi vai, đánh không lại Lưu mụ mụ thân hình đẫy đà.

“Trang điểm cho xinh đẹp một chút, lát nữa sẽ đến phủ tri huyện.” Lưu mụ mụ ra lệnh.

Đỗ Thiên Thiên rũ mắt, hỏi: “Đến phủ tri huyện làm gì?”

Lưu mụ mụ khinh thường liếc nàng, đáp: “Tri huyện đại nhân hôm nay mở yến tiệc chiêu đãi Dung công tử, ngươi nói xem mang ngươi đi để làm gì? Tự cân nhắc trong lòng đi.”

Hóa ra là muốn đưa nàng đi lấy lòng Dung Tuyên sao?

Nếu là người khác, nàng còn có thể chấp nhận. Nhưng Dung Tuyên, trong lòng nàng, vẫn là thiếu niên kiêu ngạo, tâm tư thâm trầm năm nào. Nàng nhớ rõ dung mạo hắn tuấn tú hơn hẳn nam nhân bình thường, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước. Dù còn trẻ tuổi, khí độ của hắn đã bất phàm.

Đỗ Thiên Thiên thuận theo lời bà ta, đáp: “Ta hiểu rồi.”

Thấy nàng biết điều, Lưu mụ mụ không nói thêm gì. Bà ta không muốn để Thẩm Thiên Thiên gây chuyện, chung quy vì nàng được bán với giá ba ngàn lượng bạc.

Xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa hông. Lục Y theo lệnh, giúp nàng trang điểm và vấn tóc.

Nhìn Lục Y, Đỗ Thiên Thiên không khỏi nhớ đến Bạch Thuật, nha hoàn từ nhỏ đã đi theo nàng. Sau khi nàng qua đời, Bạch Thuật muốn rời khỏi Trần phủ, nhưng Trần Khuyết Dư không cho phép. May mà hắn còn chút nhân tính, không quá khắc nghiệt với nàng ấy.

Trong tám năm làm cô hồn dã quỷ, Đỗ Thiên Thiên vẫn chưa biết ai là kẻ hại nàng. Trần Khuyết Dư thậm chí không buồn sai người điều tra. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi đau lòng. Dù sao, nàng cũng là nương tử được hắn cưới hỏi đàng hoàng, vậy mà khi nàng qua đời, hắn chẳng màng để ý.

Cuối xuân đầu hạ, Đỗ Thiên Thiên mặc hồng y nhạt tề ngực, lụa mỏng nhẹ nhàng, tóc vấn cao để lộ chiếc cổ thon dài trắng muốt, mắt ngọc mày ngài, dáng người uyển chuyển nhu mì.

Xe ngựa từ từ tiến về phủ tri huyện. Đỗ Thiên Thiên giữ lòng bình tĩnh, không sợ hãi, không lo lắng. Nàng tin chắc Dung Tuyên sẽ không nhận ra Thẩm Thiên Thiên giờ đây đã khác. Điều nàng lo sợ là hắn vẫn muốn giết nàng.

Dung Tuyên là một công tử nổi danh khiêm tốn, cũng nổi tiếng không gần nữ sắc. Trong tám năm ấy, Đỗ Thiên Thiên chưa từng nghe ai nhắc đến chuyện hắn thành thân hay nạp thiếp. Nàng đoán, có lẽ hắn không thích nữ nhân, thậm chí còn nghĩ ngợi xa xôi, liệu hắn có sở thích Long Dương không? Tình yêu giữa hai nam nhân, từ xưa đến nay cũng không phải chuyện hiếm lạ.

Trong lúc suy nghĩ, xe ngựa đã đến phủ tri huyện. Trước cổng có hai tượng sư tử đá nhỏ, toát lên vẻ văn nhã mà khí phái.

Đỗ Thiên Thiên được nha hoàn trong phủ dẫn đến vườn hoa ở hậu viện. Giữa vườn có một đình lớn bày yến tiệc, nhiều nữ quyến đang tụ tập. Tri huyện phu nhân ngồi ở vị trí đầu phía tây, mặc hồng y lộng lẫy, trên tóc cài trâm vàng chạm khắc hoa mai, đeo khuyên tai ngọc phỉ thúy, trông ung dung hoa quý.

Trước khi đến, Lưu mụ mụ đã dặn dò nàng cẩn thận. Nhà mẫu thân của Tri huyện phu nhân là gia tộc giàu có bậc nhất Dương Châu, cực kỳ chú trọng lễ nghi. Bà ta bảo nàng thu lại mọi mánh khóe bẩn thỉu, không được gây chuyện.

Tri huyện phu nhân dường như nhận ra nàng, đôi mắt phượng khẽ liếc, mỉm cười nói: “Thẩm cô nương đến rồi.”

Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nàng.

Hôm nay, Đỗ Thiên Thiên trang điểm vô cùng xinh đẹp. Nàng mặc váy lụa hồng phấn điểm hoa, dáng vẻ uyển chuyển động lòng người. Trên tóc cài trâm thanh ngọc, đeo khuyên tai trân châu, gương mặt tựa hoa đào, làn da mịn màng như ngọc, giữa mày điểm hoa mai, đôi mắt phượng tràn đầy phong tình. Gió nhẹ thoảng qua, càng làm nàng thêm phần nhu mì, khiến người khác không thể rời mắt.

Không thể phủ nhận, Đỗ Thiên Thiên là cô nương xinh đẹp nhất nơi đây.

Nàng bước lên hành lễ, nói: “Để phu nhân đợi lâu.”

Tri huyện phu nhân mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt. Bà gật đầu, chỉ vào một chỗ trống, nói: “Ngồi xuống trước đi, đại nhân đang cùng Dung công tử và mọi người nghị sự ở tiền viện.”

Chỗ ngồi ấy không phải vị trí tốt. Đỗ Thiên Thiên không tỏ ra bất mãn, ngoan ngoãn ngồi xuống. Thái độ không kiêu ngạo, không nịnh nọt của nàng khiến các phu nhân và tiểu thư có mặt bất ngờ. Xưa nay, Thẩm Thiên Thiên ỷ vào dung mạo mà kiêu căng, vậy mà hôm nay lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Không biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì.

Đình đài nằm bên hồ nước, làn gió mát lành khẽ lùa qua, mang theo cảm giác sảng khoái.

Trước đây, nguyên chủ từng đắc tội không ít người. Giờ đây, ai nấy đều muốn nhằm vào nàng. Người nổi bật nhất là Triệu Loan Thanh, nữ nhi của tri huyện. Tiểu cô nương được nuông chiều từ nhỏ, tính tình có phần kiêu ngạo. Trước đây, nàng ta từng chịu không ít thiệt thòi từ Thẩm Thiên Thiên. Hễ công tử có nào nàng ta để ý, cuối cùng đều bị “hồ ly tinh” này câu mất hồn.

Dung Tuyên cũng không ngoại lệ. Nhưng Triệu Loan Thanh cho rằng Đỗ Thiên Thiên ngoài dung mạo ra thì chẳng có gì đáng giá, lại còn mang tâm địa rắn rết.

Nàng ta tức đến nghiến răng, dùng giọng điệu khinh miệt nói: “Không biết Thẩm cô nương làm sao còn mặt mũi mà sống? Nếu ta hại người, sớm đã nhảy hồ tự vẫn rồi. Thật là ác độc!”

Miệng lưỡi của Đỗ Thiên Thiên vốn không thua kém nàng ta, nhưng lúc này không phải thời điểm để tranh cãi. Thân phận các nàng cách biệt, hơn nữa Tri huyện phu nhân không ngăn cản con gái mình châm chọc, chắc hẳn là đã ngầm đồng ý.

Đấu đá với người mạnh hơn, bị mắng vài câu cũng không mất miếng thịt nào. Đỗ Thiên Thiên cúi đầu, thái độ kính cẩn, nói: “Tiểu thư nói đúng, ta sau này nhất định sẽ sửa đổi.”

Lời vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc.

Triệu Loan Thanh chỉ nghĩ nàng đang diễn trò, không tin nữ nhân như nàng có lòng hối cải. Nhưng Đỗ Thiên Thiên nói năng kín kẽ, khiến nàng ta tức đến dậm chân.

Một nha hoàn tiến lên bẩm báo: “Đại nhân cùng Dung công cử đang đi đến đình này, nói là muốn cùng ngắm hoa.”

Tri huyện phu nhân trầm ngâm một lát, rồi nói: “Các ngươi hãy hầu hạ thật chu đáo.”

Nói đoạn, bà quay sang Đỗ Thiên Thiên: “Thẩm cô nương sắc mặt dường như không tốt. Nghe nói mấy ngày trước ngươi đóng cửa dưỡng bệnh, chắc là bệnh chưa khỏi hẳn. Ta sai người đưa ngươi về nhé.”

Chuyện dưỡng bệnh chắc chắn là do Lưu mụ mụ bịa ra. Bà ta không thể nói với người ngoài rằng đã đánh Thẩm Thiên Thiên vì nàng ta chạy trốn không thành.

Tri huyện phu nhân rõ ràng muốn đuổi nàng đi, có lẽ không muốn nàng gặp Dung Tuyên. Con gái bà đối với Dung Tuyên một mực si tình, làm mẫu thân, bà đương nhiên muốn tạo cơ hội cho nàng ta.

Đỗ Thiên Thiên thuận theo ý bà, đáp: “Quả thật có chút không khỏe, đa tạ phu nhân thông cảm.”

Tri huyện phu nhân nhìn nàng chăm chú, ánh mắt thâm sâu, dường như không tin nàng dễ dàng bị tống khứ như vậy. “Tiểu Trúc, đưa Thẩm tiểu thư ra ngoài.”

Đỗ Thiên Thiên chưa kịp thấy mặt Dung Tuyên đã bị đưa về tiểu viện. Thực ra, không gặp hắn cũng tốt, nàng sợ sẽ để lộ sơ hở. Nếu bị Dung Tuyên xem như quái vật mà chém chết, thì nàng chết oan uổng quá.

Lưu mụ mụ thấy nàng trở về nhanh như vậy, ánh mắt sắc như dao chém về phía nàng: “Đã gặp Dung công tử chưa?”

Đỗ Thiên Thiên thành thật lắc đầu, ánh mắt vô tội: “Tri huyện phu nhân dường như không ưa ta, chưa nói được hai câu đã sai người đưa ta về.”

Lưu mụ mụ trợn mắt, bước tới nhéo tai nàng: “Xưa nay da mặt ngươi chẳng phải rất dày sao? Sao lần này bị đuổi về mà ngoan ngoãn quay lại? Dung công tử đã mười ngày không đến tiểu viện này. Lão nương nói cho ngươi biết, nếu không lấy được ba ngàn lượng bạc bán thân của ngươi, ngươi cứ chờ bị bán đi làm kỹ nữ cho ngàn người cưỡi đi!”

Đỗ Thiên Thiên bị nhéo tai đến đỏ bừng, kêu lên: “Đau, đau, đau!”

Lưu mụ mụ buông tay, hừ lạnh: “Nhớ kỹ cái đau này.”

Bà ta lắc mông rời đi. Đỗ Thiên Thiên thở dài, thầm nghĩ mình đúng là bị Thần xui xẻo bám thân. Kiếp trước mệnh đã không tốt, nào ngờ kiếp này còn tệ hơn.

Đêm đó, tiểu viện vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.

Lục Y ra ngoài nghe ngóng tin tức, rồi chạy về, mặt đầy hưng phấn: “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Dung công tử tối nay sẽ đến.”

Đỗ Thiên Thiên vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt, gương mặt trắng nõn ửng hồng vì hơi nước, tựa như một quả đào mọng nước, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng. Nàng vừa lau tóc vừa nói: “Đến thì đến.”

Lục Y rõ ràng hào hứng hơn nàng: “Tiểu thư, Dung công tử tối nay sẽ ngủ lại. Lưu mụ mụ nói ngài ấy sắp đến viện chúng ta rồi.”

Đỗ Thiên Thiên khựng lại, chợt thấy sợ hãi: “Ngươi có thể nói với Lưu mụ mụ rằng ta đã ngủ rồi không?”

Lục Y cúi đầu, rụt cổ.

Chưa kịp nói thêm, ngoài cổng viện đã có động tĩnh.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Một nam nhân bước vào, chân mang giày đen, mặc trường sam màu trắng bạc, dáng người cao lớn thon dài. Trên đầu vấn tóc bằng trâm vàng tím, dưới đôi mày thanh tú là đôi mắt đào hoa tinh xảo, khóe mắt hơi cong, ánh mắt sâu thẳm tựa hồ nước. Ngũ quan lịch sự tao nhã, dung mạo xuất chúng, thậm chí có thể nói là mỹ lệ như tuyệt thế giai nhân.

Dung Tuyên khẽ liếc nàng, ánh mắt tối lại, khóe môi cong lên.

Hắn nhàn nhạt cười, khí chất càng thêm nho nhã: “Ngươi ra ngoài trước đi.”

Lời này là nói với Lục Y. Nàng ấy chỉ cảm thấy tiểu thư đúng là có phúc, được theo một nam nhân ôn nhuận như ngọc, nụ cười khuynh thành, ngữ khí dịu dàng. Lục Y cúi đầu, vội vàng rời đi, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Lục Y vừa đi, Dung Tuyên như đổi sang một gương mặt khác. Nụ cười nhạt hóa thành cười lạnh, ánh mắt sắc bén trầm xuống. Hắn vừa vuốt chiếc nhẫn trên tay vừa tiến về phía Đỗ Thiên Thiên.

Nàng bị hắn dọa đến lùi lại, mãi đến khi không còn đường lui, ngã xuống giường. Dung Tuyên từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc. Hắn cười khẽ, từng chữ thốt ra như đâm vào tim: “Ngươi sao còn chưa chết?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play