Đau, cả người đau nhức như bị nghiền nát.
Bên tai vang lên một giọng nói chói tai, sắc nhọn: “Hôm nay lão nương không đánh gãy chân ngươi thì không được! Chạy? Ngươi còn dám chạy sao? Nói cho rõ, ngươi có tư cách gì mà chạy? Người ta chịu mua ngươi về làm thiếp đã là phúc phận trời ban, vậy mà còn không biết xấu hổ!”
Đỗ Thiên Thiên chậm rãi mở mắt, trước mặt vẫn còn mơ hồ, chưa nhìn rõ được gì. Nàng chớp mắt vài cái, tầm nhìn mới dần rõ ràng.
Trong đầu nàng hiện lên hai câu hỏi lớn: Nữ nhân chanh chua trước mặt này là ai? Và nàng đang ở đâu?
Chẳng lẽ hồn phách nàng vẫn chưa được Diêm Vương triệu về?
Đỗ Thiên Thiên thử lên tiếng, cổ họng khô khốc, mỗi chữ thốt ra đều như bị đá vụn chà xát. Nàng hỏi: “Ngươi là ai?”
Lưu mụ mụ bị nàng làm cho tức đến bật cười, gương mặt dữ tợn run lên, đôi môi méo mó. Bà ta phe phẩy cây quạt trong tay, giọng the thé: “Hừ, còn dám giả ngây giả dại trước mặt lão nương? Ta là mẫu thân của ngươi!”
Bà ta ném cây quạt xuống, bước tới, giơ tay nhéo mạnh vào lỗ tai nàng, hung tợn nói: “Thẩm Thiên Thiên, lão nương nói cho ngươi biết, ngươi phải vào cửa nhà người ta, dù muốn hay không cũng phải vào!”
Thẩm Thiên Thiên?
Nàng đâu phải họ Thẩm.
Đỗ Thiên Thiên vội vàng bò dậy từ mặt đất, bất chấp cơn đau nhức toàn thân, luống cuống chạy đến tìm một tấm gương trong phòng. Trong gương hiện lên một gương mặt cực kỳ xinh đẹp: làn da trắng như tuyết, mịn màng như ngọc, đôi mắt tựa dòng suối trong, lông mày như họa, vẻ ngoài nhu nhược mà động lòng người.
Ba phần thanh thuần, bảy phần mỹ lệ.
Ngay cả Đỗ Thiên Thiên kiếp trước cũng chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp đến vậy.
Nàng rốt cuộc hiểu ra, mình vẫn chưa được đầu thai.
Nghĩ đến đây, lông mày Đỗ Thiên Thiên giật giật. Sớm biết thế này, năm xưa nàng đã không tranh cãi với Trần Khuyết Dư. Biết đâu hắn động lòng từ bi mà làm cho nàng một tang lễ tử tế, dựng một tấm bia, lập một bài vị, còn hơn để nàng làm cô hồn dã quỷ phiêu bạt suốt tám năm.
Nàng hỏi: “Năm nay là năm nào thế?”
Lưu mụ mụ dùng ánh mắt nghi ngờ quét qua nàng: “Ngươi đừng giả điên trước mặt lão nương.”
Đỗ Thiên Thiên sốt ruột muốn biết đáp án, lúc này nàng trông có vài phần chật vật, tóc tai rối bù, y phục trên người bị xé rách không còn hình dạng. Nàng quát: “Mau nói cho ta biết!”
Dù sao nàng cũng từng là đại tiểu thư nhiều năm, khí thế nghiêm nghị, nhất thời khiến Lưu mụ mụ giật mình hoảng sợ.
“Hiếu Chu năm thứ hai mươi ba.”
Đỗ Thiên Thiên nhẩm tính, đó là năm thứ năm sau khi nàng qua đời.
Lưu mụ mụ thấy nàng thất hồn lạc phách, tưởng rằng nàng đã từ bỏ ý định chạy trốn, bèn nói tiếp: “Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây chờ người đến đón. Làm thiếp cho nhà người ta, chẳng phải vẫn tốt hơn đi Xuân Hương Lâu làm kỹ nữ sao? Cũng không nghĩ mình là cái dạng thanh danh gì.”
Lời này càng khó nghe, Lưu mụ mụ không muốn nói thêm, sợ ngày sau nàng sẽ ghi thù mà gây khó dễ cho bà.
Bà ta lắc lư bước ra ngoài, còn dặn dò gã sai vặt bên ngoài: “Canh chừng nàng cẩn thận cho ta.”
Đỗ Thiên Thiên ngồi dưới đất, chẳng còn tâm trí chỉnh trang bản thân, thở dài một tiếng, lòng nàng chìm vào mê man.
Thân thể này của nàng, xem ra nguyên chủ không phải người tốt lành gì.
Nàng đã tạo nghiệt gì đây, vừa tỉnh lại đã bị bán đi làm thiếp.
Đỗ Thiên Thiên chống tay đứng dậy, chậm rãi quan sát xung quanh. Căn phòng nhỏ này được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, có một chiếc bàn gỗ lê, gần cửa sổ đặt vài chậu hoa đang chớm nở, mép giường treo rèm đỏ rũ xuống.
Đỗ Thiên Thiên tìm trong tủ một bộ y phục mới, thay lên người. Bộ y phục này nàng chưa quen mặc, áo trên là thúy yên sam màu lam nhạt, phối với váy dài thêu hoa, vòng eo thon nhỏ được thắt chặt bằng đai lưng, làm nổi bật dáng người uyển chuyển. Trên búi tóc cắm một cây trâm vàng, mỗi cử động đều toát lên phong thái tao nhã. Sau khi chỉnh trang xong, nàng bước đến cửa, định mở ra, nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài, chắc để ngăn nàng bỏ trốn lần nữa.
Đỗ Thiên Thiên chẳng nghĩ đến chuyện chạy trốn. Biết đâu khế ước bán thân của nàng vẫn còn nằm trong tay bà tử kia! Không danh không phận, lại mang gương mặt này, nếu chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ rước lấy tai họa.
Nàng thử gọi: “Người đâu, ngoài kia có ai không?”
Bên ngoài vang lên giọng nói thô lỗ: “Kêu la gì chứ, ngoan ngoãn ở yên đó đi.”
Đỗ Thiên Thiên ôm bụng đói cồn cào, nói: “Ta đói rồi. Nếu ta đói chết, các ngươi sẽ ăn nói thế nào với Lưu mụ mụ.”
Đã tám năm nàng chưa ăn một hạt cơm, uống một giọt nước. Sống lại, việc đầu tiên nàng muốn làm nhất là ăn một bữa no.
Một lúc lâu sau, cửa phòng được mở, một bà tử bưng khay cơm canh đơn giản bước vào. Đôi mắt Đỗ Thiên Thiên sáng rực, cầm đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến. Mấy món ăn bị nàng vét sạch, ăn xong, nàng mới cảm thấy cơ thể mảnh mai này có chút sức lực.
Đỗ Thiên Thiên bị nhốt trong căn phòng này khoảng ba ngày. Trong thời gian đó, nàng đã dò hỏi và dần hiểu được tình cảnh của nguyên chủ.
Cô nương tên Thẩm Thiên Thiên này, tuổi vừa mười sáu, quê ở Từ Châu, bị phụ mẫu bán đến Dương Châu làm nha hoàn. Lưu mụ mụ thấy nàng ta dung mạo tú lệ, bèn giữ lại nuôi dưỡng trong biệt viện, chờ ngày hiến cho quan lớn quý nhân làm thiếp.
Thẩm Thiên Thiên ở Dương Châu có thanh danh không tốt. Người ta đồn rằng nàng ta tư thông với không ít thiếu niên tài tuấn. Hễ là nam nhân có dung mạo xuất chúng, gia thế khá giả, nàng ta đều tìm cách quyến rũ, mắt đi mày lại.
Tính tình phóng đãng đã đành, nhưng nàng ta còn cực kỳ ngoan độc. Vài tháng trước, nàng ta để ý một công tử, nhưng công tử ấy lại thích một cô nương khác trong biệt viện. Trong cơn giận dữ, Thẩm Thiên Thiên sai nha hoàn đẩy cô nương kia xuống sông. May mắn, cô nương ấy được cứu kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng.
Lưu mụ mụ luyến tiếc gương mặt khuynh thành của nàng ta, chỉ đánh vài roi rồi tha mạng. Nhưng thanh danh xấu xa của nàng ta đã lan khắp nơi.
Vài ngày trước, trong thành Dương Châu xuất hiện một vị công tử phong độ bất phàm, văn nhã nhẹ nhàng. Nghe nói người này từ kinh thành đến, gia thế hiển hách, có bối cảnh lớn. Những kẻ muốn nịnh bợ hắn ở Dương Châu đông như kiến. Thẩm Thiên Thiên gan lớn, trực tiếp hạ dược vào rượu của hắn, trèo lên giường hắn.
Vị công tử này vốn là chính nhân quân tử, bị nàng ta tính kế, thanh danh tốt đẹp cũng bị hủy hoại. Dù không thích Thẩm Thiên Thiên, hắn vẫn đồng ý đưa nàng ta về kinh thành làm thiếp.
Còn lý do Thẩm Thiên Thiên muốn chạy trốn, nàng nhất thời không nghĩ ra.
Bị nhốt nhiều ngày không ra ngoài, có một nha hoàn hầu hạ nàng, chắc là nha hoàn trước đây của Thẩm Thiên Thiên. Tiểu nha hoàn này trông rất sợ nàng, mỗi lần đưa cơm đều không dám ngẩng đầu, tay bưng khay run lẩy bẩy. Nghĩ đến thanh danh ngoan độc của Thẩm Thiên Thiên, có lẽ trước đây nàng ta không ít lần khắc nghiệt với nha hoàn này.
Đỗ Thiên Thiên nhìn mà xót xa. Tiểu cô nương chỉ mười mấy tuổi, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, chẳng dám cười, chẳng dám ngồi, sống thế này sao gọi là sống?
Nàng nhớ lại năm ấy, khi còn ở độ tuổi này, nàng cưỡi ngựa, vung roi, chẳng cần nhìn sắc mặt ai. Trước khi gả cho Trần Khuyết Dư, cuộc sống của Đỗ Thiên Thiên thật sự tự do tự tại. Phụ mẫu trong nhà yêu thương nàng, cữu cữu cũng nuông chiều, sống phóng khoáng, vui vẻ biết bao.
Nàng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Tiểu nha hoàn rõ ràng bị dọa không nhẹ, thân hình gầy yếu run lên bần bật: “Nô tỳ tên Lục Y, tiểu thư…”
Đỗ Thiên Thiên đoán được nàng ấy đang kinh ngạc điều gì. Một tiểu thư lại quên cả tên nha hoàn bên cạnh, muốn không khiến người khác nghi ngờ cũng khó. Nàng cười nhẹ: “Lưu mụ mụ xuống tay quá nặng, đánh trúng đầu ta, nhiều chuyện trước đây ta không nhớ rõ. Việc này ngươi không được nói ra ngoài.”
Lục Y vội che miệng, ánh mắt hoảng sợ: “Nô tỳ sẽ không nói.”
Đỗ Thiên Thiên thầm thở dài trong lòng. Xem ra Thẩm Thiên Thiên này không phải ngoan độc tầm thường, chỉ một câu nói đã khiến đứa nhỏ sợ hãi đến vậy.
Nàng vươn tay xoa đầu Lục Y, nói: “Ngươi đừng sợ.”
Hành động này không những không làm Lục Y bớt căng thẳng, mà khiến nàng ấy còn run rẩy dữ hơn, lí nhí đáp: “Nô… nô tỳ không sợ.”
Thôi được, chuyện lung lạc lòng người, nhất thời nàng chưa làm được.
Trong phòng thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, hương thơm nhè nhẹ tràn ngập. Cửa sổ mở hé, ánh nắng vàng rực chiếu nghiêng vào khuê phòng.
Đỗ Thiên Thiên chợt nhớ ra một việc quan trọng chưa hỏi: “Lục Y, ngươi có biết vị công tử mua ta tên gì không?”
Lục Y cúi đầu, như muốn vùi mình xuống đất, cắn môi, khẽ nói: “Họ Dung, hình như tên là Dung Tuyên.”
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Đỗ Thiên Thiên giật thót, ngón tay trắng xanh lạnh toát. Dung Tuyên, nàng từng gặp người này, nhưng hai người chỉ nói với nhau vài câu. Nam nhân ấy không hề để tâm đến nàng.
Nàng lớn hơn Dung Tuyên hai tuổi. Hồi đó, nàng đến Dung gia tìm Nhị tiểu thư chơi, lão phu nhân bảo Dung Tuyên gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. Trước mặt lão phu nhân, vị tiểu công tử này gật đầu đồng ý, nhưng khi không có ai, hắn chẳng chịu nhận, còn mỉa mai nàng đang mơ mộng.
Những chuyện xưa cũ, Đỗ Thiên Thiên vẫn nhớ rõ mồn một.
Lục Y thấy nàng thất thần, nói tiếp: “Nô tỳ chưa từng gặp vị công tử này, nhưng nghe nói công tử ấy rất tuấn tú lịch sự, dung mạo vô song, tính tình cũng tốt, ôn nhu thiện lương.”
Đỗ Thiên Thiên xoa xoa thái dương đau nhức. Điều khó quên nhất là tám năm sau khi qua đời, nàng tận mắt chứng kiến mọi thứ. Dung Tuyên tuyệt không phải là người thuần lương.
Ba năm sau, vị tiểu công tử nhà Dung gia thăng tiến vùn vụt, đùa giỡn quyền mưu chẳng phải chuyện đùa.
Nói ra cũng kỳ lạ, sau khi nàng qua đời, Dung Tuyên không ít lần lấy cớ thăm viếng đến Trần Quốc Công phủ, thỉnh thoảng còn chơi đùa với con trai bảy tám tuổi của nàng.
Con trai nàng càng lớn càng giống Trần Khuyết Dư, ít nói ít cười, khuôn mặt lạnh lùng, suốt ngày chỉ ở trong thư phòng, không chịu ra ngoài. Dù con trai không thân thiết với nàng, Đỗ Thiên Thiên vẫn luôn lo lắng, sợ tính tình này sau này khó cưới được nương tử.
Đỗ Thiên Thiên từ đáy lòng có chút sợ Dung Tuyên. Khi còn là cô hồn dã quỷ, nàng từng thấy hắn tự tay giết người, mà người bị giết lại là nha hoàn tâm phúc của di nương ở Tây viện nhà Trần Khuyết Dư.
Một người không liên quan gì, nàng nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Dung Tuyên lại ra tay giết nha hoàn ấy.
Nàng hỏi: “Lục Y, ngươi có biết vị Dung công tử này đến Dương Châu làm gì không?”
“Nô tỳ nghe nói hình như công tử ấy đến để buôn bán tơ lụa.” Thấy ánh mắt nàng mơ hồ, Lục Y lại bắt đầu lo lắng, sợ vị tiểu thư này lại làm loạn. Dù mấy ngày nay nàng đã an phận, nhưng Lục Y vẫn còn đôi chút nghi ngờ.
“Tiểu thư, ngài đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn. Nếu bị Lưu mụ mụ bắt lại, không tránh khỏi một trận đòn roi. Vị công tử này là nhân trung long phượng, là phú thương từ kinh thành đến. Dù ngài làm thiếp cho ngài ấy, sau này cũng không phải chịu khổ.”
Người ngoài không rõ, nhưng Đỗ Thiên Thiên biết, Dung Tuyên căn bản không phải phú thương. Hiện giờ hắn ít nhất cũng là quan viên triều đình. Nhưng Dung gia không ai thích Dung Tuyên.
Đỗ Thiên Thiên cũng không ưa hắn. Dù bên ngoài hắn tỏ ra hiền lành thế nào, nàng luôn biết rõ, hắn là kẻ thủ đoạn tàn nhẫn, chẳng hề nhân từ.