Tục ngữ nói: đứa nhỏ biết khóc mới có sữa uống. Đỗ Thiên Thiên không muốn tự ủy khuất bản thân. Đã chịu đựng cơn thịnh nộ của Dung Tuyên là đủ lắm rồi, hà cớ gì những người này, kẻ nào cũng muốn trèo lên đầu nàng mà sỉ nhục?
Nếu hôm nay nàng thật sự bị bán đi, e rằng chẳng có kết cục tốt.
Nàng càng nghĩ càng quyết tâm phải cáo trạng, hơn nữa còn muốn ngay trước mặt lão phu nhân mà tố cáo. Dù sao, nàng và Dung Tuyên đã chung chăn gối không ít lần, cũng coi như từng ấy phen “phu thê”. Hắn hẳn sẽ không để nàng chịu thiệt mà không ra mặt bênh vực.
Đỗ Thiên Thiên quỳ trên mặt đất, dáng vẻ có phần chật vật. Mái tóc nàng rối bù, vài sợi tóc vụn dính vào má, đôi mắt sưng đỏ, trên cổ tay hằn rõ những vết đỏ sâu hoắm. Cả người nàng trông thật đáng thương, thê thảm vô cùng.
Dung Tuyên đưa tay kéo nàng từ dưới đất đứng dậy. Lửa giận trong lòng hắn bùng lên hừng hực, dù cố gắng thế nào cũng không thể kìm nén.
Lão phu nhân từ khi nào để mắt đến đứa cháu trai này? Bà không vui nhìn hắn, giọng lạnh lùng: “Ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ta không có quyền xử trí nàng ta sao?!”
Dung Tuyên sắc mặt âm trầm, ánh mắt vốn nhu hòa dần trở nên sắc bén. Gương mặt hắn căng thẳng, ngữ khí không chút hòa nhã, từng chữ rõ ràng: “Người không có quyền.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT