Lời nói của Cẩn ca nhi tựa như một viên đá nhỏ ném vào lòng Trần Khuyết Dư, khơi dậy những gợn sóng lấp lánh. Tuy nhiên, hắn không nghĩ ngợi quá nhiều. Trong lòng một đứa nhỏ, có lẽ tất cả bánh thủy tinh trên đời này đều mang cùng một hương vị.
“Cẩn ca nhi thích nàng ấy chỉ vì điều đó sao?” Trần Khuyết Dư nhẹ giọng hỏi.
Trần Cẩn lắc đầu, cắn môi, không kìm được mà thốt lên: “Trên người tỷ ấy có mùi hương của mẫu thân.”
Thật ngọt ngào, thật ấm áp.
Trần Khuyết Dư siết chặt tay cậu bé, khẽ thở dài một tiếng: “Nàng ấy không giống mẫu thân con đâu.”
Đỗ Thiên Thiên dung mạo chỉ ở mức trung bình, ngũ quan thanh tú, nhưng khi kết hợp lại toát lên một nét linh động. Nàng cười rộ lên, cả người như bừng sáng thêm vài phần. Vừa nãy, Trần Khuyết Dư thoáng nhìn thấy nữ nhân kia, dung nhan rõ ràng vượt xa Đỗ Thiên Thiên.
Trần Cẩn cúi gằm đầu, ủ rũ nói: “Phụ thân, con đã không còn nhớ rõ mẫu thân trông như thế nào nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT