Sau đôi ba câu hàn huyên trò chuyện với Dung Tuyên, Trần Khuyết Dư bế Cẩn ca nhi rời đi, trở về Quốc công phủ.
Trong gian phòng, Đỗ Thiên Thiên vốn đang trốn sau bình phong chẳng hề ngoan ngoãn đứng yên bất động. Nàng lén nhìn qua khe hở, chăm chú quan sát Trần Khuyết Dư đôi lần. Móng tay nàng bấu chặt vào lòng bàn tay, suýt nữa rướm máu. Nàng chỉ muốn xông ra, nhổ nước bọt vào mặt hắn, rồi mắng chửi hắn là kẻ vô tình vô nghĩa. Nhưng nghĩ lại, hiện tại hai người chẳng còn liên quan gì đến nhau, hắn làm quan lớn nắm quyền thế, còn nàng chỉ sống những ngày tháng bình lặng của riêng mình. Vậy cũng tốt.
Dung Tuyên bước tới, tiến thẳng về phía bình phong. Hắn đưa tay kéo nàng ra, sắc mặt không mấy vui vẻ, hỏi: “Có gì hay mà nhìn?”
Đỗ Thiên Thiên vội vàng lắc đầu, đáp: “Không nhìn gì cả, thật mà, chẳng thấy gì hết.”
Dung Tuyên lười chẳng muốn truy cứu thêm, chỉ kéo nàng đến bên bàn sách, nói: “Lại đây, ta dạy nàng viết chữ.”
Đỗ Thiên Thiên lập tức xịu mặt. Nàng đâu phải thật sự không biết chữ! Nàng lo lắng, sợ mình sẽ để lộ sơ hở. Suy cho cùng, diễn kịch không phải sở trường của nàng.
Đỗ Thiên Thiên giả vờ thụ sủng nhược kinh, reo lên: “Gia, ngài thật tốt quá!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT