Sáng sớm hôm sau, Đỗ Thiên Thiên hiếm hoi dậy sớm một lần. Tối qua, nàng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, chỉ nhớ mang máng mình được Dung Tuyên bế về phòng, đặt lên một chiếc giường nhỏ.
Dung Tuyên vừa rời giường, y phục vẫn chưa chỉnh tề. Thấy nàng mở mắt, hắn không khỏi ngạc nhiên, hỏi: “Sao hôm nay dậy sớm thế?”
Hai ngày trước, nàng chẳng phải cứ dính chặt trên giường, gọi thế nào cũng không dậy nổi sao? Hôm nay trông nàng như thể biến thành một người khác vậy.
Đỗ Thiên Thiên giấu thân mình còn trần trụi dưới chăn, làn da nàng kiều diễm, chỉ cần dùng sức một chút là đã lưu lại dấu vết. Trên vai nàng, tối qua bị Dung Tuyên gặm cắn để lại không ít dấu đỏ. Nàng lặng lẽ kéo chăn lên cao hơn, che kín vai, rồi nở nụ cười lấy lòng với hắn, nói: “Gia, tối qua ngài đã hứa dạy chữ cho thiếp.”
Dung Tuyên làm như không nhớ, hỏi lại: “Ta có hứa sao?”
Đỗ Thiên Thiên thoáng sốt ruột, gương mặt ửng đỏ. Nàng muốn lớn tiếng khẳng định, nhưng lại không dám, chỉ đè thấp giọng, vội vàng nói: “Có ạ, chính miệng ngài đã hứa mà.”
Dung Tuyên gật đầu, ra vẻ miễn cưỡng đáp: “Được rồi, vậy đành ủy khuất bản thân ta một phen.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT