Nửa tháng sau, Tống Thanh Nhược nhận được thiệp mời của Vĩnh An Công chúa, mời đến phủ công chúa thưởng hoa.
Ngày xuất môn, vừa bước tới cổng phủ Tể tướng, nàng đã trông thấy Tiết thị cùng con gái là Tống Thanh Vận đứng đó. Tống Thanh Nhược chỉ thoáng nhìn qua, rồi chẳng buồn dừng lại, cùng Hồng Tụ và vài người hầu đi thẳng về phía xe ngựa.
Thấy vậy, sắc mặt Tiết thị sầm xuống, giọng quát khẽ mang đầy tức giận:
“Nhị tiểu thư, lễ nghi của ngươi học đi đâu hết rồi? Gặp trưởng bối cũng không hành lễ thăm hỏi?”
Nghe tiếng quát, Tống Thanh Nhược chậm rãi quay người lại. Ánh mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh nhạt, giọng điệu điềm đạm:
“Ngươi chỉ là một thê thiếp, phụ thân cũng chưa từng nâng ngươi lên làm chính thất, gia phả Tống gia vốn không có tên ngươi. Ta là đích nữ, theo quy củ, chính ngươi mới là người phải hành lễ với ta.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Tống Thanh Vận lập tức tái đi vì phẫn nộ. Vốn đã ghen tị với dung mạo dịu dàng của Tống Thanh Nhược, nay nghe những lời ấy, càng như bị xát muối vào lòng, nàng ta bật tiếng quát chói tai:
“Ngươi nói bậy gì đó? Nếu không phải nhờ thủ đoạn của tỷ tỷ ngươi, mẫu thân ta sớm đã được nâng lên làm chính thất rồi!”
Tống Thanh Nhược chỉ hơi liếc qua, đáy mắt không gợn sóng, sau đó nhẹ nhàng bước lên xe ngựa, chẳng buồn đáp lại.
Tống Thanh Vận định xông lên cãi tiếp nhưng bị Tiết thị kéo lại. Chạm phải ánh mắt mẫu thân, nàng ta đành nuốt cục tức vào lòng, dù trong đôi mắt vẫn bừng lên tia uất ức, không cam tâm.
Một lát sau, hai mẹ con cũng lên xe. Hiện tại quyền quản gia trong phủ nằm trong tay Tiết thị, ngay cả phu xe cũng là người của bà.
Trong xe, Tống Thanh Nhược tựa lưng vào thành, thần sắc lạnh nhạt, mệt mỏi nên nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng buồn mở lời.
Nhìn nàng an tĩnh như tuyết, nét đẹp càng thêm thanh tao kiêu hãnh, Tống Thanh Vận trong lòng vừa ghen vừa hận. Nàng ta nhếch môi, cố ý cất giọng chua chát:
“Ôi chao, nhị tỷ, muội nghe nói Tề thế tử phong lưu đa tình, thích nhất mỹ nhân. Tỷ xinh đẹp thế này, hẳn thế tử sẽ vui lòng cưới tỷ thôi, muội xin chúc mừng trước vậy.”
Tống Thanh Nhược vẫn không để tâm, hàng mi dài khẽ run dưới bờ mi khép hờ. Sự im lặng ấy càng khiến Tống Thanh Vận lửa ghen hừng hực.
Nỗi uất ức trong lòng nàng ta chưa bao giờ nguôi. Một năm trước, chỉ dụ ban hôn truyền xuống phủ Tể tướng, yêu cầu đích nữ gả cho Thái tử. Khi ấy, Tiết thị mưu tính, dồn ép phụ thân để nàng ta thay thế Tống Thanh Uyển xuất giá. Nhưng chẳng hiểu Tống Thanh Uyển đã làm gì, mà ngay khi Tống Thanh Nhược trở về, Thái tử lại đích thân đến phủ Tể tướng tuyên bố: Thái tử phi nhất định chỉ có thể là Tống Thanh Uyển.
Nỗi nhục năm ấy đến nay vẫn như kim châm vào tim. Ngày Tống Thanh Uyển về nhà mẹ đẻ, cả kinh thành đều chấn động: Thái tử cùng nàng ta – đứa em vợ bị bắt quả tang ngay tại chỗ. Cuối cùng, Thái tử đành chấp nhận cưới nàng làm trắc phi, nhưng Tống Thanh Uyển khi ấy đã đặt điều kiện với phụ thân: Tống Thanh Vận phải chờ đủ ba năm mới được bước vào cửa. Nay đã là năm thứ hai, từng ngày từng khắc nàng ta đều như ngồi trên đống lửa.
Cố nén sự ghen tỵ, Tống Thanh Vận nâng nhẹ trâm cài trên búi tóc, giọng điệu kiêu căng:
“Lần này đến phủ công chúa vốn là ý của Thái tử. Muội sau này gả vào hoàng gia, sớm thân cận với công chúa cũng là điều nên làm thôi.”
Trong xe thoáng chốc lại rơi vào tĩnh lặng. Tống Thanh Nhược nhắm mắt, gương mặt yên tĩnh, như chẳng nghe thấy gì, cũng chẳng muốn tranh cãi với nàng ta thêm một câu.
Nhìn Tống Thanh Nhược không để tâm đến mình, Tống Thanh Vận tức giận đến mức biểu cảm trở nên méo mó, nói: “Tống Thanh Nhược, tỷ tỷ ngươi dù là Thái tử phi thì có ích gì, Thái tử căn bản không yêu nàng.”
Tống Thanh Nhược nhìn nàng, không vội không chậm đáp lại: “Tống Thanh Vận, chỉ cần tỷ tỷ ta là Thái tử phi là đủ, nàng là chính thất. Còn ngươi thì sao? Ngươi có được Thái tử yêu mến không? Không những không có, mà ngươi và mẫu thân ngươi chỉ là thϊếp.”
“Ngươi… ngươi thật quá đáng…”
Nhìn nàng, Tống Thanh Nhược thực sự không hiểu sao Tiết thị, một người đầy mưu mô, lại có thể sinh ra đứa con gái ngu ngốc và ngông cuồng thế này. Tống Thanh Nhược nhắc nhở: “Thôi đi, đừng nói gì thêm nữa.”
“Ngươi… Hừ, cứ để ngươi đắc ý, phủ công chúa cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì cho ngươi đến đâu. Tỷ tỷ ngươi chỉ đang lợi dụng ngươi thôi, Tống Thanh Nhược, ngươi có biết không? Chính nhờ việc liên hôn với ngươi mà nàng ta mới có được cơ hội gả vào phủ Thái tử, ngươi không biết thật sao?”
Tuy không để tâm, nhưng lời của Tống Thanh Vận cứ quanh quẩn bên tai, khiến nàng không muốn tin cũng phải tin. Một năm trước, khi trở về kinh, Tống Thanh Uyển không tuyệt vọng như trong thư, khi nhìn thấy nàng, trong mắt Tống Thanh Uyển ánh lên sự thỏa mãn điên cuồng. Sau đó, nàng được Tống Thanh Nhược đưa đến gặp phụ thân và Thái tử, tuy không rõ ba người đã nói gì nhưng nàng cũng đoán được phần nào. Tống Thanh Nhược chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát.
Nhìn khuôn mặt nàng tái đi, Tống Thanh Vận lại càng thêm đắc ý.
Đột nhiên, xe ngựa dừng lại, Tống Thanh Vận suýt nữa ngã nhào, giọng điệu khó chịu hét ra bên ngoài: “Chuyện gì thế?”
Phu xe cẩn thận đáp: “Nhị vị tiểu thư, đến phủ công chúa rồi.”
Sau khi Tống Thanh Nhược và Tống Thanh Vận bước xuống, ánh mắt của quản gia lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu lại thái độ, vội vàng chắp tay thi lễ: “Chẳng hay, đây có phải là Tống tiểu thư Tống Thanh Nhược của Tống phủ?”
Tống Thanh Nhược phong thái đoan trang khẽ cúi đầu: “Đúng vậy.”
“Ra mắt Tống tiểu thư, lão nô là quản gia Tôn bá ở phủ công chúa.” Sau đó ông nhìn sang Tống Thanh Vận, hỏi: “Còn đây là?”
Tống Thanh Nhược chưa kịp mở miệng, Tống Thanh Vận đã nhanh chóng nói: “Ta là Tam tiểu thư của Tống phủ, tương lai cũng là của…”
Chưa nói hết câu, Tống Thanh Nhược đã cắt lời: “Tôn bá, đây là tam muội của ta.”
Tống Thanh Vận không vui trừng mắt nhìn nàng, nhưng cũng đành nén lại.
Tôn bá mỉm cười đáp: “Hóa ra là Tam tiểu thư Tống gia, xin mời theo ta.”
Hai người được dẫn vào phủ công chúa, băng qua hành lang và nhiều khu vườn, cuối cùng đến một khu hoa viên tinh tế. Họ được đưa vào một gian phòng trang nhã, bên ngoài cửa sổ là một biển hoa rực rỡ.
Một nữ tỳ cung kính dâng trà cùng điểm tâm tinh xảo rồi lặng lẽ lui ra, để lại không gian riêng cho hai người.
Tôn bá khách khí nói: “Nhị vị tiểu thư, xin hãy đợi chốc lát, công chúa sẽ đến ngay.” Nói rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tống Thanh Nhược và Tống Thanh Vận.
Tống Thanh Vận nhìn Tống Thanh Nhược, trong mắt lóe lên sự khinh miệt, khóe môi nhếch lên, giọng điệu khıêυ khí©h: “Tống Thanh Nhược, ngươi ở Giang Nam chắc chưa từng thấy phủ nào sang trọng thế này phải không?” Giọng nàng không quá to, nhưng cũng đủ để cả phòng đều nghe rõ.
Tống Thanh Nhược khẽ nhíu mày, đặt tách trà xuống, từ tốn đứng dậy, chậm rãi bước đến gần Tống Thanh Vận.
Nàng hạ giọng nói nhẹ nhàng: “Tống Thanh Vận, nếu ta là muội, ta sẽ không dám quá phô trương trong hoàn cảnh này. Rốt cuộc, chúng ta đang ở phủ công chúa, ai mà biết công chúa có đang ở gần đây hay không? Nếu không may người nghe thấy…”
Câu nói bỏ lửng, nhưng sắc mặt của Tống Thanh Vận lập tức biến đổi, vội vàng nhìn quanh, rồi chỉnh lại tư thế, ngồi yên lặng không dám lỗ mãng.
Tống Thanh Nhược đứng dậy, không ngồi xuống nữa, nàng bước tới bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn. Trong mắt nàng hiện lên ánh nhìn xa xăm. Nàng không biết nên oán trách ai, vì mỗi người đều có nỗi khổ riêng. Tình nghĩa tỷ muội giữa hai người sâu đậm, nàng hiểu rõ Thanh Uyển, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng ấy cũng sẽ không bước đi nước cờ như vậy.
Lúc này, công chúa Vĩnh An bước vào nhã thất, ánh mắt nàng liền bị cuốn hút bởi người thiếu nữ đứng bên cửa sổ. Công chúa trầm trồ ngạc nhiên, khen ngợi: “Trời ơi, Tống tướng thật là có phúc. Bản cung đã nghĩ thái tử phi là nhan sắc nghiêng thành, nhưng không ngờ, còn có một tuyệt sắc nhân tài như thế này nữa. Nhìn lướt qua, cứ ngỡ như thấy tiên nữ vậy.”
Nữ quan phía sau công chúa cũng gật đầu đồng tình.
Nghe tiếng công chúa, Tống Thanh Nhược xoay người lại hành lễ: “Thần nữ Tống Thanh Nhược bái kiến công chúa.”
“Thần nữ Tống Thanh Vận bái kiến công chúa.”
“Được rồi, đứng lên đi. Để xem nào, sao lại có dung mạo xinh đẹp đến thế này?” Công chúa nhìn nữ quan bên cạnh nói.
Nữ quan cũng gật đầu, nói thêm: “Đúng vậy, nô tỳ chưa từng gặp ai thuần khiết như tiểu thư này.”
Hiện nay, thái tử phi Tống Thanh Uyển được gọi là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành với vẻ đẹp đằm thắm như mẫu đơn cao quý, còn Tống Thanh Nhược lại mang nét trong trẻo lạnh lùng của tuyết liên nơi thiên giới.
Dù biết mình xinh đẹp, nhưng được khen ngợi thẳng thắn như vậy vẫn khiến nàng hơi ngượng ngùng. Mặt nàng ửng đỏ, sắc đẹp lại càng thêm rực rỡ, khiến công chúa càng ngạc nhiên hơn.
“Công chúa quá khen rồi.”
Công chúa Vĩnh An sau đó quay sang Tống Thanh Vận, ánh mắt chứa đựng vẻ dịu dàng. Vị tam tiểu thư này, công chúa cũng từng nghe qua danh tiếng, nên cũng không quên khen ngợi: “Đây là tam tiểu thư, Tống tướng thật có phúc, con gái đều là mỹ nhân cả.”
Tống Thanh Vận tự mãn liếc nhìn Tống Thanh Nhược, đứng lên hành lễ tạ ơn công chúa.
“Ngồi xuống đi.” Công chúa mỉm cười nói.
Sau khi cả ba ngồi xuống và thưởng thức trà, công chúa nói với Tống Thanh Nhược: “Đúng rồi, lần trước tiểu thư tặng lan hoa, bản cung rất thích, nhưng chỉ được vài ngày, lá đã bắt đầu úa vàng, là sao vậy?”
“Có thể cho thần nữ xem qua một chút không ạ?” Tống Thanh Nhược nhẹ giọng hỏi.
Công chúa khẽ gật đầu, ra hiệu cho nữ tỳ. Ngay lập tức, nữ tỳ mang chậu lan hoa tới trước mặt nàng.
Tống Thanh Nhược quan sát kỹ lưỡng, rồi ngẩng lên nhìn công chúa: “Công chúa, hai ngày nay có phải người đã tưới nước cho lan hoa không?”
“Đúng vậy, nô tỳ chăm hoa có tưới nước, chẳng lẽ do vậy mà lá úa sao?” Công chúa hơi thắc mắc hỏi.
“Vâng, loài lan này không cần tưới thường xuyên. Hiện tại, chỉ cần thay đất là có thể khôi phục. Chờ một lát nữa, thần nữ sẽ ghi cách chăm sóc loài hoa này để tiện cho việc chăm sóc sau này.”
“Ôi trời, thật chu đáo quá.” Công chúa Vĩnh An ánh mắt thoáng sáng lên. Trước đây nàng đã hiểu ý của thái tử phi, nhưng khi xảy ra chuyện của tam tiểu thư Tống gia, công chúa không còn muốn thông gia với họ. Tuy nhiên, sau khi thấy Tống Thanh Nhược, ý nghĩ của nàng thay đổi. Nàng thân thiết hỏi: “Sau này, bản cung gọi ngươi là Thanh Nhược có được không?”
“Công chúa ưu ái, thần nữ rất sẵn lòng.”
Nữ quan bên cạnh cười gợi ý: “Điện hạ, người không phải mời tiểu thư đến đây để ngắm hoa sao? Hay là chúng ta cùng đi hậu hoa viên nhé?”
Công chúa chợt nhớ ra, “Nhờ ngươi nhắc, đi thôi,” đứng lên rồi lại nghĩ đến gì đó, nàng quay sang Tống Thanh Nhược nói: “Thanh Nhược, bản cung sẽ không đi nữa. Ta nghe nói tam tiểu thư rất giỏi thêu thùa, ta có một tấm thêu muốn nhờ muội ấy xem qua. Còn chỗ ta có một thiếu niên mười tám tuổi, tuổi tác hợp với muội, để cậu ấy dẫn muội đi nhé?”
Tống Thanh Nhược thoáng do dự, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Công chúa liền phân phó nữ tỳ dẫn nàng đến hoa viên, đồng thời cho người mời thế tử đến.
Ở phía khác, thế tử Tề Hành trở về phòng. Tiêu Bắc Hoài đang nghiêng mình trên ghế tựa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cánh cửa mở lớn khiến Tiêu Bắc Hoài khẽ cau mày, mặc dù không nói gì nhưng cũng lộ rõ vẻ không vui.
Tề Hành thấy vậy cười gượng, “Biểu ca, sao huynh không tới chỗ khác mà nghỉ? Đệ cũng không thể ra ngoài khi có huynh ở đây, nếu không được thì đi nói rõ với Thái quân đi.”
Gần đây, Thái quân nhà họ Tiêu thường xuyên mời khách về phủ, mà vị khách ấy lại thường xuyên trùng hợp gặp Tiêu Bắc Hoài, nên ý đồ của bà đã rõ ràng. Hôm nay, Tiêu Bắc Hoài nghỉ phép mới đến đây tránh mặt.
Lúc này, nữ tỳ gõ cửa. Tề Hành không mở cửa mà chỉ cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Thế tử, tiểu thư Tống gia đến, công chúa mời ngài tới hậu hoa viên.”
“Không đi.”
Nữ tỳ khó xử nói: “Đây là ý của công chúa.”
Tề Hành hiếu thảo, nghe nữ tỳ nói vậy, đành phải gật đầu đồng ý, “Ngươi đi trước đi, ta sẽ đến ngay.”
Ngồi xuống một lúc, hắn than thở: “Biểu ca à, huynh lớn tuổi bị thúc giục cưới vợ thì còn hiểu được, nhưng sao đệ cũng phải chịu cảnh này chứ?”
Nói rồi, hắn ngã mình lên giường, chợt mắt sáng lên, ngồi bật dậy: “Biểu ca, huynh thay đệ đi đi.”
Tiêu Bắc Hoài lạnh lùng liếc hắn một cái, không chút do dự mà từ chối: “Không đi.”
Tề Hành vội vã nói: “Biểu ca, huynh nghĩ kỹ lại xem! Lão hồ ly kia chẳng phải vẫn thường gây khó dễ cho huynh ở triều đình sao? Con gái ông ta cũng không phải dạng vừa đâu, ưa nịnh hót chẳng khác gì ông ta. Huynh đi làm cô ta sợ một trận đi.”
Tiêu Bắc Hoài nhướng mày, hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết nàng ấy nịnh hót? Tiểu thư phủ Thừa tướng còn chưa xứng với ngươi sao? Hơn nữa, chẳng lẽ ta đáng sợ đến vậy?”
Tề Hành cười gượng hai tiếng, vội vàng xua tay giải thích: “Ha ha, không phải đâu. Đệ nghe nói trước đây, con trai của Thượng thư Bộ Công từng gặp nàng ấy, sau đó nhiều lần xin gặp nhưng đều bị từ chối. Lần này đến đây, chắc chắn là vì nhắm vào thân phận của đệ, chẳng phải là kẻ nịnh hót sao?”
Nghe đến đây, đôi mắt đen láy của Tiêu Bắc Hoài ánh lên nét cười khẽ, nhìn chằm chằm vào Tề Hành.
Trong đình giữa khu vườn, nữ tỳ bưng lên rượu và thức ăn.
Tiêu Bắc Hoài ngồi xuống chưa bao lâu đã muốn rời đi, nhưng nhớ lại lời Tề Hành, hắn thầm tự trách bản thân nông nổi mà đồng ý với ý tưởng hoang đường này. Nhìn quanh các lớp rèm treo khắp đình, hắn nhớ lại câu nói của Tề Hành: “Biểu ca, chẳng phải tiểu thư nhà họ Tống là kẻ nịnh hót hay sao? Nàng ta còn mơ lấy ta, ta đây chẳng cần. Huynh cứ làm nàng ta khó chịu đi, để nàng ta tự động mà rút lui.”
“Không đi.”
“Nếu huynh không đi, đệ sẽ mách bà ngoại, để bà xin chỉ dụ ban hôn cho huynh…”
Nhưng khi bị ánh mắt như cười mà chẳng cười của Tiêu Bắc Hoài nhìn đến, Tề Hành lập tức đổi giọng, dịu dàng năn nỉ: “Xin huynh đấy, biểu ca, huynh thương đệ nhất mà, làm ơn giúp đệ lần này.”
Chịu không nổi giọng điệu làm nũng của Tề Hành, Tiêu Bắc Hoài đành đồng ý. Vốn dĩ hắn cũng đang rảnh rỗi, mà ở nhà có Thái quân, không dám làm bà phiền lòng. Thế nên, lần này hắn xem như đi giải khuây.