Tống Thanh Nhược thong thả dạo một vòng trong hoa viên. Thế tử vẫn không xuất hiện. Thân thể nàng mới hồi phục chưa lâu, bèn tìm một chiếc ghế đá trong vườn để ngồi nghỉ, lẳng lặng chờ đợi.

Trong lòng nàng thầm nhẹ nhõm, thầm nghĩ Tề Hành không đến, cũng hợp ý nàng.

Đúng lúc ấy, một tỳ nữ vội vàng bước tới, khom mình hành lễ:
“Bẩm Tống tiểu thư, thế tử đang đợi ngài tại đình hóng gió. Xin tiểu thư theo nô tỳ tới đó.”

Hồng Tụ vốn định theo sát tiểu thư nhà mình, nhưng lập tức bị tỳ nữ kia ngăn lại:
“Muội muội không cần đi theo. Có nô tỳ hầu hạ bên cạnh Tống tiểu thư, chẳng lẽ còn chưa yên tâm sao?”

Tống Thanh Nhược vốn ít giao tiếp cùng người ngoài, nghe tỳ nữ không cho Hồng Tụ theo cùng thì hơi lúng túng. Nhưng nàng cũng không tiện làm khó, đành bảo Hồng Tụ ở lại.

Dọc đường đi, tỳ nữ kia vẫn một mực im lặng. Trong lòng Tống Thanh Nhược dần dâng lên một tia nghi hoặc.

Hai người đi vòng qua con đường nhỏ ngoắt ngoéo, băng qua một cây cầu đá nhỏ, cuối cùng tiến vào một khu rừng trúc yên ắng.

Cảnh trí nơi đây càng thêm tĩnh mịch, khiến lòng người bất giác run rẩy.

Tống Thanh Nhược khẽ dừng bước, cảnh giác nhìn quanh, nhẹ giọng hỏi:
“Tỷ tỷ, chúng ta rốt cuộc định đi đâu vậy? Sao ta lại thấy như càng lúc càng đi lệch đường chính thế này?”

Tỳ nữ hơi cúi người, mỉm cười đáp:
“Tống tiểu thư không cần lo lắng. Đây đều là an bài của thế tử. Dù sao nơi này cũng là trong phủ công chúa, tuyệt đối không có gì nguy hiểm. Xin tiểu thư yên tâm đi theo nô tỳ.”

Nghe vậy, trong lòng Tống Thanh Nhược vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ bước tiếp.

Chẳng mấy chốc, phía trước hiện ra một tòa đình hóng gió với dáng vẻ thanh nhã. Tỳ nữ dừng lại, chỉ tay vào đình:
“Tống tiểu thư, thế tử đang ở trong kia, mời ngài tự mình vào.”

Dứt lời, nàng xoay người bỏ đi thật nhanh.

“Chờ đã…” Tống Thanh Nhược vừa gọi với theo, bóng dáng tỳ nữ đã biến mất trong rừng trúc rậm rạp.

Nàng đứng lặng một thoáng, ngước nhìn đình hóng gió phía trước, lòng do dự. Cuối cùng, Tống Thanh Nhược khẽ nâng làn váy, chậm rãi bước đến gần.

Đình hóng gió được che kín bởi từng lớp trướng trắng mỏng manh, theo gió bay phấp phới. Bên trong trướng, có một nam nhân khoác áo đen đang ngồi yên lặng. Không nhìn rõ dung mạo, nhưng chỉ từ dáng người đã thấy hắn cao lớn, thẳng tắp, như chứa đầy khí thế.

Tống Thanh Nhược bất giác sinh ra một cảm giác bất an. Trực giác mách bảo nàng rằng người kia vô cùng nguy hiểm. Nàng định quay người rời đi.

Nhưng vừa mới xoay lưng đi được hai bước, một giọng nói trầm thấp, vang vọng như đến từ đáy vực cất lên phía sau:
“Tống tiểu thư, định đi đâu vậy? Chẳng phải đến gặp ta sao?”

Giọng nói ấy khiến Tống Thanh Nhược toàn thân khựng lại. Nàng chậm rãi quay lại, đành cắn môi bước về phía đình hóng gió.

Từng lớp trướng trắng được nàng khẽ vén lên, bước vào trong đình. Vừa chạm mắt người kia, cả hai đều sững lại.

Tiêu Bắc Hoài thu lại ánh nhìn lạnh lẽo, đôi mắt bỗng lóe lên một tia kinh diễm.

Nữ tử trước mặt khoác trên người bộ váy lụa màu lam nhạt, dung nhan như hoa tuyết, khí chất lại thanh nhã thoát tục. Từng bước đi uyển chuyển, dáng vẻ như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.

Còn Tống Thanh Nhược, khi vừa thấy rõ dung mạo người kia, trái tim bỗng chấn động. Hắn khoác trên người áo gấm đen thêu văn ẩn hiện sắc kim, dung nhan tuấn mỹ tựa đao khắc, đôi mày kiếm sắc lạnh. Cái nhìn thẳng tắp kia khiến nàng như bị áp chế, tim thắt lại.

Ánh mắt hắn lạnh nhạt, kiêu ngạo, nhìn nàng như thể nhìn một con mồi chẳng còn đường thoát.

“Tống tiểu thư, mời ngồi.”

Giọng hắn trầm thấp vang lên, tựa như một mệnh lệnh không thể chối từ.

Tống Thanh Nhược mím môi, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi… là ai?”

Tống Thanh Nhược càng nhìn nam nhân kia, càng cảm thấy hắn không giống thế tử chút nào. Khí thế lạnh lẽo, uy nghiêm kia, tuyệt đối không phải một vị công tử sống trong nhung lụa có thể có được.

“Tống tiểu thư, chẳng phải tới gặp thế tử sao? Sao còn hỏi ta là ai?”

Hắn nói, ngữ khí vừa như trêu chọc vừa đầy áp bách, khiến người ta chẳng dám nghi ngờ.

“Thế… thế tử…” – giọng nàng run rẩy khẽ gọi.

Tiêu Bắc Hoài nghe giọng nói mềm mại ấy, lại nhìn dung nhan thanh khiết như tiên tư, yết hầu khẽ lăn, trong mắt dâng lên một tia xao động. Hắn chỉ lạnh nhạt ra lệnh:
“Ngồi xuống.”

Tống Thanh Nhược có chút câu nệ ngồi đối diện hắn. Nam nhân kia không chút kiêng dè mà đánh giá nàng từ đầu đến chân, ánh mắt giống như dã thú đang nhìn con mồi, khiến nàng không biết trốn đi đâu.

“Ngươi có biết uống rượu không?” – hắn hỏi, giọng trầm thấp nghe như nửa thật nửa trêu ghẹo.

Tống Thanh Nhược trong lòng khẽ nhíu, thầm cho rằng quá mức vô lễ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhẹ giọng đáp:
“Thần nữ không biết.”

Tiêu Bắc Hoài nhướng mày, ánh mắt thoáng qua ý cười. Hắn cầm lấy bầu rượu, tự tay rót ra một chén.

Thấy vậy, Tống Thanh Nhược vội vàng đứng dậy, lùi về phía sau một chút, lễ độ nói:
“Đa tạ thế tử hảo ý, thần nữ không uống rượu.”

Hắn nhìn rõ sự xa cách trong ánh mắt nàng, sắc mặt hơi lạnh, mạnh tay đặt bầu rượu xuống bàn.
“Khải Triều ta trọng võ, nhiều tiểu thư kinh thành không chỉ biết uống rượu, còn cưỡi ngựa, đánh cầu… Tống tiểu thư cái gì cũng không biết, ngươi nghĩ bản thân có tư cách gì để làm dâu công chúa phủ?”

Nghe vậy, Tống Thanh Nhược nhíu chặt đôi mày thanh tú, đáp giọng bình tĩnh:
“Thần nữ từ nhỏ thân thể yếu ớt, những việc thế tử vừa nói, quả thật đều không thể học.”

Tiêu Bắc Hoài nhìn nàng vừa tức giận vừa cố giữ bình tĩnh, khóe môi khẽ nhếch, giọng lạnh như dao:
“Nếu không biết uống rượu, vậy chọn một điệu nhạc, múa cho ta xem đi!”

Tống Thanh Nhược hiểu rõ hắn đang cố ý làm khó mình, nàng chậm rãi hít một hơi, đáp:
“Ta cái gì cũng không biết.”

“Tống tiểu thư, đây chẳng phải là thẹn quá hóa giận sao?” – hắn cong môi cười nhạt – “Ngươi cái này không biết, cái kia cũng không biết, sau này lấy gì mà được phu quân yêu thích? À, hay là ngươi nghĩ chỉ cần dựa vào gương mặt này sao? Đúng là đẹp đấy, nhưng xem mãi rồi cũng sẽ nhàm chán mà thôi.”

Những lời này tuy sắc lạnh, nhưng Tống Thanh Nhược lại chẳng thấy khổ sở. Trong lòng nàng thậm chí còn có chút nhẹ nhõm – Tề Hành không cần nàng, càng tốt.

“Thế tử nói rất đúng. Một khi đã vậy, thần nữ xin cáo lui.”

Nàng khẽ cúi người, định rời đi.

Tiêu Bắc Hoài thấy nàng bình thản, càng nổi lên ham muốn chinh phục. Đôi mắt hắn thoáng lóe sáng, giọng bỡn cợt:
“Khoan đã, Tống tiểu thư. Ngươi chẳng phải rất coi trọng quy củ sao? Vậy trước khi đi, phải uống chén rượu này đã.”

Tống Thanh Nhược dừng bước, quay đầu nhìn hắn, rồi nhìn chén rượu trên bàn, giọng điềm đạm:
“Chỉ cần uống, liền có thể đi sao?”

“Đương nhiên.”

Nàng bưng chén rượu lên, do dự chốc lát, rồi nhắm mắt uống cạn. Rượu mạnh như lửa, nàng khẽ ho sặc, khuôn mặt ửng đỏ.

“Bây giờ thần nữ có thể đi rồi chứ?” – nàng khẽ hỏi, giọng vẫn bình tĩnh.

Tiêu Bắc Hoài nhìn dung nhan phảng phất như đóa hoa ướt sương trước mặt, càng thêm mị người. Hắn siết chặt chiếc chén trong tay, đôi mắt chợt tối lại, trong lòng khẽ dấy lên những tính toán mà nàng không hề hay biết.

Tống Thanh Nhược vừa bình ổn lại, lập tức quay người rời đi. Nhưng đúng lúc ấy, một cánh tay rắn chắc bất ngờ kéo nàng ngã xuống.

“Ngươi… buông ta ra!” – nàng kinh hoảng, giãy giụa trong vòng tay hắn, giọng lạc đi như sắp khóc.

Tiêu Bắc Hoài giam chặt nàng trong ngực, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, trắng muốt của nàng mà ngắm nghía. Đôi tay ấy đẹp đến mức hắn không muốn buông, mềm mại như ngọc, từng ngón thon dài hoàn hảo.

Tống Thanh Nhược vừa sợ vừa xấu hổ. Ở ngay trong phủ công chúa mà bị một nam nhân xa lạ cưỡng bức giữ lấy, nàng thấy nhục nhã đến run rẩy.

“Thế tử… cầu ngài buông ra trước có được không?” – nàng khẩn cầu, giọng nghẹn ngào.

Tiêu Bắc Hoài nhìn dung nhan thanh lệ sắp rơi nước mắt trong ngực, lòng thoáng lay động nhưng hắn vẫn cười tà:
“Hà tất phải như vậy? Ngươi tuy không biết múa, nhưng dung nhan này… kinh thành còn ai sánh kịp?”

Ngón tay hắn chậm rãi chạm lên má nàng.

“Ngươi… ngươi không phải thế tử! Ngươi rốt cuộc là ai?” – Tống Thanh Nhược bật thốt lên, giọng chắc nịch.

Tiêu Bắc Hoài khẽ cười, mắt ánh lên một tia tán thưởng:
“Ồ? Sao ngươi biết?”

Nàng hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Ngươi tuổi tác không đúng. Và… bàn tay ngươi…” – ánh mắt nàng lạnh lùng – “Trên tay ngươi đầy vết chai dày. Thế tử dù tập võ, cũng không thể chai sạn như vậy. Chỉ người cầm binh khí quanh năm mới có đôi tay như thế. Ngươi không phải là kẻ sống trong nhung lụa.”

Tiêu Bắc Hoài bật cười khẽ, cúi xuống thì thầm bên tai nàng:
“Tống tiểu thư thật thông minh. Không bằng đoán thử xem ta là ai?”

“Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta!” – nàng nghiến răng, đôi mắt trong trẻo ngấn lệ – “Ta đường đường là đích nữ Tống gia, không phải hạng người thấp hèn để ngươi tùy ý làm nhục. Mau thả ta ra!”

Khóe môi Tiêu Bắc Hoài cong lên một nụ cười tà:
“Nếu ta không buông thì sao?”

Đột nhiên, sắc mặt hắn thoáng biến đổi. Với võ công của mình, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa.

“Ta có thể thả ngươi, nhưng ngươi không được chạy. Đồng ý không?” – giọng hắn thấp, đầy uy hiếp.

Tống Thanh Nhược hơi ngập ngừng, nhưng rồi vẫn gật đầu.

“Nếu ngươi chạy, ta sẽ trừng phạt.” – hắn nói thêm.

Nàng tiếp tục gật đầu.

Tiêu Bắc Hoài buông nàng ra. Tống Thanh Nhược quả thật không chạy. Không phải vì nàng không muốn, mà vì thân thể suy yếu, vừa rồi giãy giụa đã hao hết sức lực. Nàng chỉ đứng đó, chỉnh lại dung nhan, đưa tay vén sợi tóc lòa xòa ra sau tai, lộ ra đường nét nghiêng mặt tinh xảo.

Hắn nhìn nàng chăm chú, trong mắt thoáng hiện một tia tiếc nuối. Hắn vốn nghĩ nàng sẽ nhân cơ hội bỏ chạy, hắn thậm chí đã nghĩ sẵn cách trừng phạt. Vậy mà nàng lại đứng yên.

“Tại sao ngươi không chạy?” – hắn không nhịn được hỏi.

Tống Thanh Nhược quay lưng lại với hắn, giọng thản nhiên:
“Ngươi chẳng phải đã nói không được chạy sao?”

Tiêu Bắc Hoài nghe vậy thì ngẩn ra, rồi chậm rãi nở nụ cười. Nụ cười ấy khác hẳn với vẻ âm lãnh trước đó, mang vài phần sang sảng, thoáng nhẹ như gió xuân.

Đúng lúc ấy, từ xa vọng đến tiếng người hốt hoảng:

“Mẫu thân, xin người thả ta ra! Con biết sai rồi! Mẫu thân… mẫu thân!”

“Câm miệng! Nếu Thanh Nhược có mệnh hệ nào, ta nhất định không tha cho ngươi!”

“Biểu huynh ở đó thì có thể thế nào… Mẫu thân, buông tay…”

Tiếng bước chân dồn dập mỗi lúc một gần, ngay sau đó, một nhóm người do công chúa dẫn đầu vội vàng lao đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play