Sau khi Tiêu Bắc Hoài đăng cơ xưng đế, khí thế quân lâm thiên hạ của hắn lại càng hiển lộ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hắn giữ nguyên quốc hiệu trước kia, chỉ đổi niên hiệu thành Vĩnh Nguyên, tự xưng là Thánh Thiên Võ Đế.
Đối với những con cháu hoàng thất Triệu gia, hắn đều ban đất phong, để bọn họ có nơi an cư lạc nghiệp. Nhưng, những phần đất phong ấy chỉ trao cho bọn họ quyền sử dụng chứ tuyệt nhiên không giao quyền thống trị. Sắp đặt tưởng chừng mâu thuẫn ấy kỳ thực lại vô cùng sâu xa: một mặt thỏa mãn nhu cầu hưởng thụ của hoàng tộc, khiến đất phong đủ để nuôi dưỡng cuộc sống xa hoa của bọn họ; mặt khác, triệt để bóp nghẹt dã tâm quyền lực, phòng ngừa nội loạn và tranh chấp trong dòng tộc. Võ Đế lại còn hạ lệnh nghiêm khắc: từ nay về sau, hoàng thất Triệu gia vĩnh viễn không được rời khỏi Khai Phong nửa bước, chẳng khác nào bị giam cầm trong một thiên địa chật hẹp, mất đi tự do tung bay.
Triệu Hoài An đã nhiều lần dâng sớ, khẩn thiết cầu xin được đưa phần mộ của Tống Thanh Uyển về đất phong của mình. Nhưng hắn chỉ đổi lại sự im lặng lạnh lùng từ triều đình.
Một ngày, hắn lại bước chân vào chốn cung cấm, chỉ để biết được nơi an táng của nàng. Người đón hắn lại chính là Niệm Thu – cung nữ từng hầu hạ Thanh Uyển.
Tống Thanh Uyển đã qua đời, Niệm Thu lại không chọn tuẫn chủ theo nàng. Tiêu Bắc Hoài từng giận dữ vì nàng chủ tớ năm xưa che giấu âm mưu, chính là Tống Thanh Nhược đã mở lời xin, mới giữ được mạng cho Niệm Thu.
Giờ phút này, Triệu Hoài An đã không còn phong thái ngạo khí của một hoàng tôn cao quý. Toàn thân hắn chỉ còn lại nét tiêu điều thê lương, ánh mắt chất chứa cô đơn tuyệt vọng, tựa như cả thế giới đã sụp đổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT