Niệm Thu lạnh lùng quét mắt nhìn Triệu Hoài An đang đứng nơi đại điện. Ánh mắt nàng như lưỡi băng, trong đáy mắt chỉ còn một tia khinh miệt và dửng dưng, tựa như bộ dạng thê thảm của hắn lúc này chẳng khác gì hạt bụi nhỏ bé, không đáng để nàng bận tâm.
Nàng không nói thêm một lời, chỉ dứt khoát xoay người bỏ đi, để lại Triệu Hoài An đứng yên trong khoảng không vắng lặng, thở dài trong hối hận mà chẳng ai nghe thấy.
Cách đó không xa, nơi một khúc rẽ u tối, Trình Việt lẳng lặng đứng tựa tường. Sắc mặt hắn tái nhợt, như phủ một tầng đau đớn khắc cốt, đôi mắt mờ mịt đầy hối hận khiến người nhìn cũng thấy xót xa.
Niệm Thu vốn định lặng lẽ bước qua, không hề nhìn hắn lấy một cái. Nhưng ngay khi ngang qua, giọng Trình Việt vang lên khàn khàn, run rẩy:
“Cho nên… nàng là vì yêu hắn mới chọn con đường ấy… phải không?”
Ánh mắt hắn lóe lên tia bất lực như một đứa trẻ khát khao một lời đáp.
Niệm Thu dừng lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy tàn nhẫn, châm chọc như lưỡi dao cứa thẳng vào lòng Trình Việt. Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, từng chữ một như băng giá:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT