“……”

“……”

Một người một chó trợn mắt nhìn nhau.

Lâm Mộc hoàn toàn sững sờ.

Cậu nhìn đám lửa cháy đằng kia, rồi lại nhìn con chó bị thương nặng nằm dưới chân, nhất thời không biết nên làm gì.

May mà ngọn lửa không lan vào bên trong sân.

Trong tiếng mưa rơi và sấm sét, từ bên ngoài truyền đến vài tiếng hét thảm thiết xé toạc màn mưa, đâm thẳng vào tai, đi kèm với khí lạnh thấu xương là gió lạnh như băng và mưa khiến cho sống lưng người ta lạnh toát.

Lâm Mộc rụt cổ lại, ngơ ngác đứng giữa màn mưa một lúc, rồi chợt nhớ đến lời Đại Hắc nói trước đó “Phòng yêu, phòng ma, phòng lệ quỷ”, bất giác cậu rùng mình một cái, không dám nhìn kỹ về phía vòng lửa xanh đang cháy ngoài kia nữa, đành chuyển ánh mắt trở lại con chó không bị ngọn lửa thiêu đốt này.

Không bị lửa đốt, chứng tỏ nó không phải tà vật hay yêu ma gì đó.

Điều này ít nhiều khiến Lâm Mộc thở phào.

Cũng không biết có phải do lông bị ướt nên xẹp xuống không, con chó này trông nhỏ hơn chó trưởng thành một chút, mưa rơi xuống hoà cùng máu khiến lông nó bết lại, nhìn cực kỳ thảm thương.

Nhưng kỳ lạ là nó không hề có chút biểu hiện cầu cứu hay yếu đuối nào cả.

Con chó chỉ lạnh nhạt dời tầm mắt, dưới ánh mắt của Lâm Mộc cố gắng giật giật mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn không thể đứng dậy.

Lâm Mộc liếc qua, phát hiện chân trước của nó sưng tấy nghiêm trọng, khiến cho nó không có lực để đứng.

Cậu nhìn con chó tơi tả đó, hơi cúi người xuống, vừa mới duỗi tay ra thì con chó lập tức ngẩng đầu lên, trong màn mưa nheo nheo đôi mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cậu.

Lâm Mộc hơi khựng lại, dưới ánh nhìn ấy, cậu chậm rãi ngồi xuống, chìa hai bàn tay trống rỗng ra, biểu thị rằng mình không có ác ý gì.

“Để tao giúp mày được không?” Cậu lên tiếng, nhưng âm thanh vừa phát ra đã bị màn mưa át đi, khiến Lâm Mộc không khỏi nhíu mày khổ não.

Ngoài hàng rào, lửa vẫn đang cháy phừng phừng, cậu không dám đi ra, ai mà biết khi đi ra sẽ gặp phải thứ gì. Còn con chó này, có vẻ như cũng không thể rời khỏi đây được.

Lâm Mộc thử tiến lại gần thêm chút, nhận thấy càng tiến lại thì con chó càng có vẻ đề phòng và muốn cắn người bèn bỏ luôn ý nghĩ này. Cậu vào nhà cầm ô ra, che mưa cho nó rồi tiếp tục dựng bạt chắn mưa cho mấy chậu cây cảnh của mình.

Dù sao thứ ngoài kia không vào được, người bên trong cũng không ra được, chi bằng cố cứu nốt đám chậu cây cảnh đang bị mưa đập cho tan tác này.

Dù không phải đơn đặt hàng, nhưng trồng tốt vẫn có thể bán được chút tiền.

May mà mấy chậu cây còn để ngoài đều là loại chịu nước tốt, Lâm Mộc căng xong mái che, quay đầu liếc về phía cái ô bên kia, phát hiện con chó đang yên tĩnh liếm vết thương trên người.

Lâm Mộc suy nghĩ một chút, lại một lần nữa bước đến chỗ nó…

Con chó ngừng liếm vết thương, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Lâm Mộc lại một lần nữa đưa hai tay ra trước mặt nó, hỏi:

“Vào nhà nhé?”

Con chó quan sát cậu từ trên xuống dưới, như thể hiểu được lời cậu nói, rồi không còn kháng cự khi cậu tiến lại gần.

Lâm Mộc khẽ thở phào, cẩn thận tránh những chỗ bị thương trên người nó, bế nó vào trong nhà.

Cậu tiện tay gỡ áo mưa vứt sang một bên, lấy điện thoại ra tra cách xử lý vết thương cho chó.

Con chó bị thương không nhẹ, chân trước bên phải sưng vù lên, móng bên trái cũng trầy xước, thịt lòi ra, hai chân sau và mạn sườn còn có nhiều vết rách dài.

Lâm Mộc liếc nhìn những vết cào đó, càng nhìn càng thấy rất giống vết xước do cào phải hàng rào trúc quanh sân nhà mình.

Có lẽ lúc nó chạy chui vào đây thì đã bị đâm phải.

Lâm Mộc nhìn những vết thương rợn người, khẽ chặc lưỡi, quay đầu nhìn màn mưa ngoài kia vẫn ánh lên lửa xanh, kèm theo tiếng gào thét rải rác không dứt, cậu bèn bỏ ý định đưa chó đến viện thú y, nhìn theo hướng dẫn sơ cứu chó bị thương trên điện thoại rồi lôi hẳn hộp y tế trong nhà ra.

Cậu trải một tấm khăn tắm sạch đã khử trùng, dùng nước muối rửa vết thương, trước khi bôi thuốc thì phải cạo bớt lông, sau đó dùng…

“Thuốc mỡ erythromycin, thuốc mỡ erythromycin…” Lâm Mộc vừa lẩm bẩm vừa lục trong hộp thuốc, mãi mới moi ra được một tuýp thuốc, rồi lấy thêm bông băng, gạc dán, loay hoay mãi mới xử lý xong một vết thương.

Lâm Mộc nhìn vết thương to đùng này đã được mình xử lý, thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục với vết khác. 

Cậu hơi cúi đầu, tóc vẫn nhỏ nước tong tỏng nhưng không hề để ý, chỉ nghiêm túc cắt bỏ phần lông quanh miệng vết thương, rồi bôi thuốc sát trùng.

Con chó ngay khi cậu đến gần thì lập tức nằm im không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh quan sát cậu từ trên xuống dưới.

Sự tình là như thế này:

Yến Huyền Cảnh là một con hồ ly, Cửu Vĩ Hồ, sinh ra và lớn lên tại một thế giới yêu quái được gọi là Đại Hoang.

Nhưng dạo gần đây, Đại Hoang gặp biến cố. Trong lúc truy kích kẻ địch, hắn bị thương nặng, sau đó bị bố ruột đích thân đá văng ra khỏi chiến tuyến, điều hắn đến trấn giữ cổng kết giới giữa Đại Hoang và Trung Nguyên.

Trung Nguyên là cái tên mà yêu quái bọn họ dùng để gọi thế giới loài người.

Yến Huyền Cảnh bị buộc phải hạ phàm trong tình trạng không một xu dính túi, hiểu biết về Trung Nguyên thì cũng chỉ có hạn. Lúc đến nơi, hắn vừa mới vội vàng giấu chín cái đuôi lộ liễu của mình đi thì đã bị một bầy yêu quái bị hấp dẫn bởi huyết khí của Cửu Vĩ Hồ bám theo.

Những con yêu quái nhỏ này không tạo thành ảnh hưởng với hắn, một cái búng tay là có thể xử hết, nhưng nếu muốn dưỡng thương thì hắn cần một nơi ở yên bình, không bị quấy rầy.

Vì thế, hắn cứ để mấy con yêu quái kia theo dõi mình rồi lang thang khắp nơi tìm một chỗ trú ẩn thích hợp.

Tìm mãi, tìm mãi… hắn liền ngửi thấy một mùi hương không thuộc về cõi trần.

Sau đó, hắn trông thấy sân nhỏ được vây quanh bởi hoa Triều Mộ kia.

Yến Huyền Cảnh tất nhiên biết hoa Triều Mộ là gì, thế nên hắn vô cùng kinh ngạc.

Ở Trung Nguyên mà có thể nhìn thấy Triều Mộ, nhất định là có người trồng.

Mà có thể khiến hoa Triều Mộ sống được ở dương gian thì linh hồn của người trồng phải thuần túy đến mức được đất trời công nhận.

Linh hồn được đất trời công nhận là gì?

Cơ bản chính là loại người đại thiện, lòng dạ thuần khiết, không nhiễm chút uế tạp, đến khi dương thọ kết thúc thì thoát xác phi thăng thành tiên!

Mà cái sân kia, từ xa nhìn lại đã thấy sức sống dồi dào, sinh khí bừng bừng, đúng là một nơi tuyệt vời để dưỡng thương.

Chủ nhân của cái sân chắc chắn là người tốt, vừa hiền lành lại vừa thân thiện. 

Thế là Yến Huyền Cảnh thẳng tiến đến sân nhỏ này, định kết một mối thiện duyên với người trần định sẵn sẽ thành tiên ấy.

Và khi hắn đến, đoàn yêu quái đuổi theo khí tức của Cửu Vĩ Hồ tất nhiên cũng theo đến nơi.

Gặp đúng lúc mây đen che trời, âm khí nặng nề, mấy thứ tà ma ngoại đạo cũng thi nhau chui ra quấy phá.

Hoa Triều Mộ cháy rực một trận thỏa thích, còn Yến Huyền Cảnh không bị đốt cháy thì đang định nhảy lên tường sân, lịch sự gõ cửa hoặc lên tiếng chào hỏi, ai ngờ lại bị đinh sắt nhọn giấu trong hàng rào đâm cho một cú, lăn một vòng vào trong sân nhà người ta, nằm gọn dưới chân chủ nhà. ( app TYT - tytnovel )

“……”

Trong hàng rào nhà mình mà giấu đinh sắt là kiểu tâm lý gì vậy???

Coi như không làm người bị thương, nhưng nhỡ làm động vật nhỏ vô tội bị thương thì sao?!

Động vật nhỏ vô tội Yến Huyền Cảnh nghĩ mãi không ra.

Nhưng là một Cửu Vĩ Hồ tôn quý, hắn vẫn kiên cường duy trì hình tượng kiêu ngạo thanh cao và rất có lễ nghi đồng ý lời mời liên tục của chủ nhà, chấp thuận ở lại nơi này.

Chỉ là mùi của chủ nhà này thực sự có gì đó không đúng lắm.

Yến Huyền Cảnh ngập ngừng hít hít mùi hương của người đang chăm chú xử lý vết thương cho hắn.

Dù đã bị nước mưa gột rửa đến nhạt nhòa, nhưng ngoài mùi con người, quả thực còn vương lại một tia yêu khí nhẹ, mang theo mùi cỏ cây thanh mát trong lành, lại hơi ngọt, khiến hắn vừa ngửi thấy đã có xu hướng mất khống chế muốn lăn ra phơi bụng làm nũng.

Đây không phải con người thuần túy.

Cũng không phải kiểu vô tình nhiễm phải yêu khí.

Mà là bán yêu.

…Bán yêu.

Khi nhận ra điều đó, Yến Huyền Cảnh chau mày đầy cảnh giác, nhưng rồi rất nhanh lại bị luồng yêu khí nhè nhẹ, ngọt ngào kia xoa dịu, cảm giác vết thương cũng không còn đau nữa.

Khi không còn đau đớn, lúc này cái mệt và cơn buồn ngủ mới ùn ùn kéo đến, tinh thần được an ủi, dường như có thể quên đi tất thảy phiền não và ưu sầu. 

Cả người như đang ngâm mình trong nước ấm, thoải mái vô cùng.

Lâm Mộc nhìn thấy con chó đang được mình xử lý vết thương chầm chậm khép mắt lại, rồi lại đột ngột mở to ra, cố chống lại cơn buồn ngủ, rồi lại không kìm được mà nhắm lại lần nữa.

Cậu dừng tay, nhìn chú chó giãy giụa mấy lần, cuối cùng đầu gật gật một cái, cụng vào mặt bàn kêu “cộp” một tiếng, rồi chôn mặt vào khăn tắm mềm mại, lăn ra ngủ luôn.

Lâm Mộc không nhịn được phì cười.

Động tác của cậu từ trúc trắc đến thành thục xử lý mấy vết thương, cậu học gì cũng nhanh, nhưng còn mấy chỗ nặng quá không xử lý nổi, e là phải đưa nó đến chỗ bác sĩ thú y mới được.

Lâm Mộc nhìn hai chân trước thảm thương của con chó, thở dài rồi lấy máy sấy tóc ra sấy khô lớp lông ướt sũng trên người nó. Lông khô rồi trở nên phồng phồng mềm mềm, nhìn kỹ một chút thì đây chẳng phải rất giống Samoyed mà cậu từng muốn nuôi sao.

Con chó đang nằm ngủ say sưa trên chiếc khăn tắm đã ướt đẫm, lông trên người bị Lâm Mộc cắt tỉa loang lổ chỗ cao chỗ thấp, nhưng cuối cùng thì các vết thương cần xử lý đều đã được xử lý xong. Nhìn sơ qua không còn dáng vẻ thê thảm đáng sợ như lúc đầu nữa.

Lâm Mộc cũng khá hài lòng với kết quả này. Cậu nhìn con chó đang ngủ say đến mức phát ra tiếng ngáy khe khẽ, thầm nghĩ nếu nó chịu ở lại thì cái tên “Kẹo Sữa” cũng có thể truyền lại cho nó.

“Nếu mày đồng ý ở đây với tao…” Lâm Mộc vừa thu dọn hộp y tế vừa lẩm bẩm, trong đầu trăn trở rất lâu về vấn đề thứ bậc trong nhà, cuối cùng cũng ra quyết định:

“Vậy thì tao chính là bố của mày rồi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Huyền Cảnh: ????

Lâm Mộc: ? Nuôi chó như nuôi con có gì sai à?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play