Trời tháng Sáu sáng rất sớm.
Khi ánh sáng ban mai vừa lờ mờ ló rạng, một chiếc xe tải nhỏ chạy vào thôn Thanh Yếu nằm ở vùng ngoại ô thành phố A, rồi dừng lại trước cổng một ngôi nhà nhỏ.
Ngôi nhà này được xây khá đẹp, trong sân trồng rất nhiều chậu cây xanh, được chăm sóc kỹ lưỡng, tươi tốt rực rỡ.
Sân không có tường bao, chỉ có một hàng rào bằng trúc cho có lệ, cao đến khoảng thắt lưng của người trưởng thành, dây đằng quấn quanh hàng rào khiến cho mọi thứ nhìn rất có sức sống.
Tài xế xe tải là một người đàn ông trung niên, tóc đã lấm tấm bạc, gương mặt đầy nếp nhăn sương gió.
Ông xuống xe, liếc nhìn hàng rào trúc đang nở đầy hoa kia, nhưng lại đứng cách một khoảng xa, chẳng có chút hứng thú đến gần.
Ông biết rất rõ ở dưới hàng rào nhìn có vẻ vừa đẹp vừa vô hại kia là những cái đinh sắt và giáo trúc nhọn hoắt. Ai mà dám leo vào mà không xin phép, thì từ tay đến đùi thế nào cũng bị rạch mất một lớp da.
Trong sân cũng lắp đầy camera, không có góc chết nào, chẳng sợ trộm cắp gì cả.
Tài xế đi đến cổng, ấn chuông cửa rất quy củ.
Lâm Mộc nghe thấy tiếng chuông, liền mở cửa sổ đáp lời, vội vàng lau sạch vết dầu trên tay rồi chạy xuống lầu.
Lâm Mộc mở cửa, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ như cây cối trong sân, hai bên miệng còn hiện lên lúm đồng tiền duyên dáng:
“Chú Đức, buổi sáng tốt lành ạ!”
“Chào buổi sáng, Tiểu Lâm!” Chú Đức gật đầu, bước vào sân.
“Bữa sáng cháu có để trong xửng hấp đấy, là bánh bao thịt to đùng, chú vào ăn trước đi ạ.” Lâm Mộc vừa nói vừa lấy một viên gạch chặn cánh cổng trúc lại, sau đó quay vào sân để chuyển chậu cây.
Chú Đức đi vào bếp, mở nắp xửng hấp trên bếp lò ra, thấy bên trong là sáu chiếc bánh bao trắng mềm căng phồng, to bằng bàn tay, bên cạnh còn có hai bát đậu hũ non nóng hổi.
Theo lệ cũ, sáu cái thì bốn cái là của chú Đức, hai cái là phần của Lâm Mộc, vì cậu ăn ít.
Chú Đức lấy bánh ra bát, bê theo bát đậu hũ ra ngồi trên bậu cửa, vừa ăn vừa ngó Lâm Mộc đang loay hoay chuyển chậu cây trong sân.
Lâm Mộc rất khéo chăm cây. Mấy chậu bonsai được sắp xếp ngay ngắn đẹp đẽ trong sân đều do cậu tự tay chăm bón, chuẩn bị để cung ứng cho các khách sạn lớn và cơ quan nhà nước ở thành phố A.
Còn chú Đức là người phụ trách việc vận chuyển, ông đã hợp tác với Lâm Mộc lắt nhắt vài năm nay rồi.
Ông luôn thấy tiếc cho Lâm Mộc vì cậu chỉ làm tư nhân nhỏ lẻ, sản lượng và giá bán thế nào cũng chẳng nâng cao nổi.
Chú Đức vốn thật thà, nghĩ nếu có thể kiếm được nhiều tiền hơn, dẫn cả làng làm cùng thì chẳng phải tốt hơn à, sản lượng cao hơn, tiền cũng nhiều hơn.
Nhưng những suy nghĩ đó thường chỉ lướt qua một cái rồi thôi, xoa đầu là quên.
Đừng thấy Lâm Mộc trông ôn hòa thư sinh, nụ cười còn có thể làm say lòng bao cô gái, thực ra cậu là ác bá nổi danh của thôn Thanh Yếu.
Gọi là “ác bá” thì cũng không hẳn, nhưng đúng là chẳng ai dám đụng tới.
Lâm Mộc và người mẹ mất sớm của cậu từ bên ngoài chuyển tới đây.
Nông thôn mà, không ít người có tư tưởng bài xích người ngoài. Hai mẹ con đơn độc, ai cũng có thể bắt nạt.
Lúc mới đến, Lâm Mộc chỉ là một đứa bé còn bú sữa. Mẹ cậu có tính cách dịu dàng hiền lành, phải chịu thua thiệt rất nhiều trước đám người địa phương.
Mấy năm sau Lâm Mộc bắt đầu đi học, hiểu chuyện hơn. Ban đầu cũng giống mẹ, tính tình hiền hòa nhút nhát. Không hiểu sao sau này lại học được cái thói chửi rủa om sòm, cầm chổi với gạch, vừa mắng vừa quát, đuổi sạch một lão già vô lại đến nhà quấy rối, suýt nữa còn bổ cho ông ta vỡ đầu.
Một gã đàn ông hơn ba mươi lại thua một đứa nhóc tám tuổi, chuyện kể ra ai mà tin nổi?
Sau đó chẳng bao lâu, cả làng phát hiện ra Lâm Mộc đúng là thần lực trời sinh.
Thằng nhóc đó thù rất dai, đuổi được một tên là có tự tin ngay, thế là lần lượt truy lùng những ai từng bắt nạt mẹ mình, không phân biệt nam nữ, đuổi khắp làng mà đánh cho một trận nên thân.
Từ đó không ai dám bắt nạt hai mẹ con họ nữa. Ngược lại còn có vài người biết điều, đối xử với họ khá tốt.
Chú Đức chính là một trong số đó.
Đáng tiếc là sức khỏe mẹ của Lâm Mộc không tốt, dường như lúc sinh cậu đã để lại di chứng gì đó. Đến năm cậu mười tám tuổi, vừa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học thì bà qua đời.
Trước khi đi, bà chỉ dặn Lâm Mộc gọi ông ngoại đến lo hậu sự.
Lúc đó Lâm Mộc mới biết ông ngoại mình là chủ tịch một doanh nghiệp khá có tiếng ở thành phố A.
Lâm Mộc nghĩ mẹ mình dịu dàng hiền lành như thế, sống bao năm rồi mà cũng chưa từng đến nhà ngoại xin giúp đỡ, hơn phân nửa là có vấn đề. Thế nên cậu cũng không đến nhận họ hàng, một mình lặng lẽ lo hết hậu sự.
Tuy nhiên, thôn Thanh Yếu chẳng phải nơi nào rộng lớn. Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp nơi, còn bị mấy kẻ rảnh rỗi đăng lên mạng, làm ông ngoại cậu tìm đến tận nơi.
Ông ngoại của Lâm Mộc ăn nói độc mồm độc miệng, khinh thường cậu, nhưng nghĩ dù sao cũng là đứa cháu trai, liền bày ra vẻ rộng lượng cho phép cậu theo ông về nhà. Ai ngờ bị Lâm Mộc mỉa mai mấy câu, liền giận dữ bỏ đi.
Lâm Mộc là người thù rất dai. Khi đó, cậu oán hận tất cả, ngay trong ngày đã đóng đầy đinh sắt vào hàng rào quanh sân, trong sân rải la liệt mảnh thủy tinh và vụn gỗ, khiến mấy tay phóng viên và dân làng tò mò cố trèo vào đều lần lượt nhập viện.
Lúc đó làm loạn như vậy nên giờ dù có cơ hội kiếm tiền thì cậu cũng chẳng muốn chia sẻ với ai.
Chú Đức thật lòng thích thằng nhóc Lâm Mộc này. Ông luôn cảm thấy ở cạnh Lâm Mộc một lúc là tâm trạng sẽ bình ổn lại, mọi phiền não đều tan biến.
Có lẽ là vì nụ cười của Lâm Mộc thật sự rất đẹp, mỗi khi nhếch môi cười, hai lúm đồng tiền nhỏ trên má hiện ra, trông ngọt ngào vô cùng.
Chú Đức đang nhai bánh bao, ngắm nhìn cậu thanh niên bế cả chậu hoa to mà nhẹ như không, lại nhớ đến chuyện đã tán gẫu hôm trước, liền hỏi:
“Tiểu Lâm này, trước cháu nói là định thi công chức à?”
“Vâng, thi đậu rồi ạ.” Lâm Mộc đặt chậu cây lên xe, cười đáp, “Hôm nay cháu đi nhận việc, cơ quan cũng không cách thôn mình quá xa, đi tàu điện ngầm là tới.”
“Ồ ồ.” Chú Đức gật đầu. Gần đây ở đầu thôn có xây một ga tàu điện ngầm mới, chuyện này ông biết rõ.
“Làm cơ quan nhà nước thì không giống ở thôn mình đâu đấy, đừng có hở tí là động tay động chân.” Chú Đức nói xong còn liếc nhìn hàng rào trúc, “Mang mấy thứ như kia lên văn phòng cũng không được đâu.” ( truyện trên app T•Y•T )
Lâm Mộc bật cười khổ: “Cháu đâu có thế thật đâu ạ. Với lại cũng chẳng phải cơ quan gì ghê gớm, chỉ là bên khu phố thôi mà.”
Chú Đức dặn dò: “Thì cũng là đơn vị chính quy, cơm nhà nước đấy, cháu đừng có đắc tội với ai.”
Lâm Mộc gật đầu lia lịa, sau khi chuyển hết chậu cây cần giao hôm nay thì phủi bụi trên tay: “Xong rồi ạ. Chú đi đường cẩn thận, đừng để va chạm gì nhé.”
Chú Đức nhét nốt miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, nói: “Chú đi ngoài đường là người khác sợ chú cơ.”
“Chú đi nhé.” Lâm Mộc gật đầu, tiễn chú Đức ra về, rồi quay người vào nhà ăn sáng.
Lâm Mộc mới tốt nghiệp được một năm, thuận lợi nhận được giấy báo trúng tuyển công chức, giờ sắp đến hạn nhập chức nên chuẩn bị đi làm.
Cậu không có lý tưởng gì to tát, cũng không hứng thú với gia sản của nhà ngoại, chỉ muốn sống yên ổn, tích góp chút tiền, rồi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng mở một tiệm hoa của mẹ.
Cậu cũng không định đi tìm bố ruột, chỉ muốn sống cuộc đời bình dị của riêng mình.
Mẹ của Lâm Mộc không có sở thích gì đặc biệt, chỉ mê trồng cây chăm hoa.
Nhà mẹ của Lâm Mộc thì trên có anh, dưới có em, bà là người không được yêu quý trong gia đình. Bà ngoại mất sớm, chẳng ai nói lời dịu dàng với bà, mà bà thì lại không chịu nghe lời bố mình, không chịu ngoan ngoãn đi học tài chính, cũng không chịu đi xem mắt.
Không những vậy, khi đăng ký đại học, bà còn chọn chuyên ngành thực vật học, rồi thường xuyên cho các đối tượng xem mắt leo cây để theo nhóm nghiên cứu ra ngoài dã ngoại, vùi đầu vào cây cối hoa cỏ.
Như vậy đã đành, có một lần bà ra ngoài tận nửa năm, đến khi về thì đã mang thai.
Càng quá đáng hơn là bà nhất quyết không chịu nói bố đứa bé là ai, cũng không chịu phá thai. Ông ngoại cảm thấy mất mặt vô cùng, liền đuổi bà ra khỏi nhà.
Vì thế, xuất phát từ mối thù của mình, Lâm Mộc muốn mở một cửa hàng hoa đối diện cao ốc tài chính của thành phố A, để đám ông ngoại và các cậu của cậu mỗi ngày đi làm đi về đều phải nhìn thấy cậu, để cậu tồn tại lồ lộ ngay trước mắt bọn họ.
Không ưa cậu mà giết không nổi, ngày nào cũng tức ói máu, lại còn phải thấp thỏm lo cậu sẽ lên báo lên mạng đòi chia gia sản, thế chẳng phải là quá đã à?
Lâm Mộc rửa xong bát rồi lên lầu, từ ngăn kéo lấy ra hồ sơ và giấy báo đi làm được niêm phong kỹ lưỡng, xác nhận toàn bộ camera trong nhà vẫn hoạt động bình thường rồi mới xuống lầu khóa cửa, lái chiếc xe điện nhỏ của mình rồ ga rời khỏi nhà.
Văn phòng khu phố Thanh Yếu, số 404, đường Thanh Yếu, khu Trung Nguyên, thành phố A.
Đây chính là nơi mà Lâm Mộc sắp tới nhận công tác.
Vị trí cực kỳ hẻo lánh, đến nỗi người đi đường còn ít hơn cả chim chóc.
Lâm Mộc men theo chỉ đường trong bản đồ một hồi lâu, cuối cùng mới đứng yên trước một cánh cửa.
Cậu cầm điện thoại, xác nhận lại số nhà, rồi cúi đầu so địa chỉ ghi trong email.
Cuối cùng, với vẻ mặt khó tin tột độ, Lâm Mộc ngước nhìn tòa nhà cũ nát trước mắt.
Tòa nhà này cũ đến mức nào?
Một căn nhà cấp bốn bình thường, tường ngoài đã bong tróc để lộ ra lớp gạch đỏ bên trong, cửa sổ thì rách, được dán giấy báo cho đỡ gió.
Cánh cửa là kiểu cửa gỗ sơn xanh thời xưa, chỉ đủ cho một người đi qua. Bên ngoài là cửa sắt kiểu cũ, cũng chỉ một người đi lọt. Ổ khóa cửa sắt đã hỏng, không biết nó đã ở đây từ khi nào mà rỉ sét đến mức không nhìn rõ hình dáng.
Ngay cả dòng chữ “Văn phòng khu phố Thanh Yếu” cũng không phải bảng biển gì, mà là chữ viết bằng phấn trắng lên cửa, qua mưa gió dập vùi, giờ chỉ còn lờ mờ đọc được hai chữ “Thanh Yếu” và một chữ “Văn”.
Thứ duy nhất chứng minh Lâm Mộc không đến nhầm chỗ là bảng hiệu số 403 ở căn nhà sắp sập bên tay trái và bảng hiệu số 405 của quán ăn bé xíu bẩn bẩn phía bên phải.
Lâm Mộc: “…”
Nhưng mà cũ quá rồi.
Sao có thể cũ đến mức này?
Sao lại nát đến mức này chứ?
Lâm Mộc cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Cậu trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn kéo cánh cửa sắt gỉ sét ra, giơ tay gõ cửa gỗ.
“Cốc cốc.”
Vừa gõ xong, cánh cửa gỗ xanh loang lổ, bạc màu vì sương gió “rầm” một tiếng đổ xuống ngay tại chỗ.
Toàn thân Lâm Mộc run lên: “???”
Gì vậy!!!
Chuyện quái gì đang xảy ra đây!!!
Cậu đứng ngơ ngác ở cửa một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong lại sáng sủa và gọn gàng đến bất ngờ. Vài chiếc bàn làm việc được sắp xếp ngay ngắn, trên bàn còn có dụng cụ văn phòng, chỉ là không có ai cả.
Cảnh tượng trong văn phòng khiến Lâm Mộc phần nào thở phào nhẹ nhõm. Cậu liếc đồng hồ, phát hiện mới chỉ 8 giờ 30.
Làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới giờ làm, không có ai cũng là bình thường.
Lâm Mộc đứng ở cửa suy nghĩ mất 5 phút, cảm thấy để cái cửa nằm chỏng chơ như vậy cũng không ổn, bèn quyết định bước vào trong, tận dụng sức mình, gắn lại cái cửa vào khung, giả vờ như nó chưa từng đổ.
Lâm Mộc lùi lại mấy bước, chiêm ngưỡng thành quả lao động của mình, cảm thấy rất ổn, rất OK.
Rất hoàn hảo.
Ngay lúc cậu đang định tìm cái ghế ngồi xuống ngoan ngoãn đợi người tới làm thì cánh cửa vừa được cậu gắn lại đã bị người ta đạp tung ra.
Người mới tới vừa bước vào vừa cúi đầu cởi cúc áo sơ mi, miệng còn lầm bầm không ngừng:
“Lão Rùa chết tiệt, đã hơn nửa năm rồi người tôi cần tìm ông đã tìm ra chưa hả! Chờ bao lâu rồi, tôi gấp chết được đấy ông biết không!”
Lâm Mộc kinh ngạc nhìn người đàn ông vừa vào cửa đã bắt đầu cởi đồ, chấn động đến mức không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ phát ra một chuỗi dấu ba chấm đầy lịch sự mà không ai nghe thấy:
“……”
Người kia không nhận được phản hồi gì, càng cởi cúc áo càng bực bội, bèn giật phắt tay áo, cau có mắng:
“Má, đồ của loài người mặc khó chịu vãi cả chưởng!”
Lâm Mộc trừng to mắt, nhìn người đàn ông sống sờ sờ trước mặt mình chửi mấy câu thô tục rồi biến thành một con chó màu đen to đùng. Người cậu run lên, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa mờ mịt, cậu há miệng rồi nuốt nước bọt một cái.
Con chó đen hoàn toàn không nhìn đến người đang đứng trong văn phòng, nó đang điên cuồng lắc đầu và lắc mông, cố thoát ra khỏi bộ đồ loài người đang trói chặt lấy nó.
Nó giãy dụa một hồi lâu, cuối cùng vung móng ra xé toạc chiếc áo sơ mi đang căng chật, con chó ngẩng đầu thở phì phò, đối diện với tầm mắt chăm chú của Lâm Mộc.
Một người một chó cùng lúc chết sững.
Lâm Mộc: “……”
Chó đen: “……”
…Mẹ nó!
Cái gì vậy?!
Chuyện gì thế này!!
Lâm Mộc hoảng hốt siết chặt tập hồ sơ, nghi ngờ bản thân sắp bị diệt khẩu.
Chó đen hoảng loạn cụp đuôi, nghi ngờ mình sắp bị diệt khẩu.
Một người một chó nhìn nhau chằm chằm, trong lòng hoảng loạn cực độ.
Lời tác giả:
Ngọt ngào, hài hước, chữa lành, nhẹ nhàng, không ngược.