Bên ngoài, lửa và mưa cùng lúc dừng lại.

Cơn mưa này kéo dài, đến khi tạnh hẳn thì trời cũng đã hoàn toàn tối đen.

Lâm Mộc liếc nhìn con chó vẫn đang ngủ ngon lành trên chiếc chăn len cũ gấp nhiều lớp, rồi cậu mở cửa lớn, định ra ngoài xem tình hình một chút.

Mây tan sương tản, giữa màn đêm hiện lên một dải ngân hà lấp lánh, cả bầu trời bị gột rửa trở nên trong vắt dị thường.

Những đóa Triều Mộ đã cháy suốt một thời gian dài giờ đã hóa thành tro bụi, rơi rải rác trong ngoài sân. Nhưng chẳng bao lâu sau, chúng lại mọc lên từ đất, những bông hoa trắng nhỏ li ti lần lượt nở rộ trong màn đêm, phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ, tạo ra thứ ánh sáng huỳnh quang lạnh lẽo màu trắng bạc.

Lâm Mộc bật đèn trong sân, đi ra sát mép sân, cẩn thận thò đầu nhìn quanh một vòng.

Hoa cỏ bình thường thì hoàn toàn không có dấu vết bị cháy, nhưng ở những nơi hoa Triều Mộ mọc dày đặc lại có thêm không ít tro đen, chỉ cần gió thổi qua liền tung bay lả tả.

Đám tro bụi này có lẽ là những thứ mà Đại Hắc nói, yêu ma quỷ quái đã từng làm việc ác.

Số tro bụi còn sót lại có vẻ khá nhiều, Lâm Mộc không dám tưởng tượng rốt cuộc đã thiêu rụi bao nhiêu sinh vật tà ác, cũng không hiểu tại sao đột nhiên lại có nhiều yêu ma quỷ quái xuất hiện đến thế.

Hai mươi năm sống trên đời, cậu vẫn luôn yên ổn bình lặng, chưa từng gặp qua thứ gì như vậy.

Lâm Mộc nhìn đám tro bay nhè nhẹ đến trước mặt mình, vô thức cảm thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ mới phát hiện hình như trông rất giống túi hạt giống mà Đại Hắc đưa cho cậu trước đó.

Lâm Mộc: “……”

Rõ là cậu nên gom hết đống tro này rồi chôn trong sân nhà mình.

Lâm Mộc rít một hơi, trừng mắt nhìn đống tro ngoài sân, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không nên lãng phí.

Thấy vẫn còn sớm, cậu dứt khoát quay vào nhà lấy ra một cái chổi nhỏ cùng với cái hốt rác cầm tay, quay lại mép sân, xắn tay áo lên rồi bắt đầu quét tro cốt.

Lâm Mộc không định thu gom đống tro này, cậu quét xung quanh rồi lấy hót rác xúc đám tro lên, rắc bên ngoài nhà mình một vòng, vẽ được một cái hình xiêu vẹo, miễn cưỡng có thể nhận ra đó là hình mặt trời.

Vẽ xong mặt trời, nhìn đám hoa trắng nhỏ mới mọc lên, Lâm Mộc hài lòng quay về nhà, sau đó nhẹ nhàng bế con chó đang ngủ say như chết dậy:

“Đi thôi! Dắt mày đi bệnh viện!”

Yến Huyền Cảnh lập tức choàng tỉnh, phản xạ theo bản năng đưa một cái chân đè lên mặt Lâm Mộc, sau khi cảm nhận được bán yêu này không hề có ác ý, bèn vội vàng rút móng vuốt sắc bén lại, đổi thành dùng đệm thịt dưới chân ấn lên mặt cậu, vùng vẫy ra khỏi vòng tay.

Lâm Mộc hoàn toàn không biết được mình suýt nữa thì bị hủy dung, bị ấn một chân lên mặt thì vội vàng ngửa đầu ra đằng sau để tránh. Cậu buông con chó đang giãy giụa xuống đất, nhìn móng vuốt của nó rồi chậc một tiếng.

Chân trước bên phải từng bị sưng phồng lên giờ đã tiêu sưng, màu tím bầm do tụ máu cũng tan đi không ít.

Bàn chân trái vốn bị trầy xước đến rách da rách thịt sau khi được cậu cẩn thận rửa sạch giờ đã kết vảy, nhìn chung có vẻ đã khá hơn nhiều.

Thấy tình trạng như vậy, Lâm Mộc khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Miễn không vì cậu xử lý lung tung mà khiến vết thương nặng thêm là tốt rồi.

“Nhưng vẫn phải đi bệnh viện,” Lâm Mộc nói.

Dù cậu có chữa giỏi đến mấy thì cũng không bằng bác sĩ thú y, huống hồ còn phải làm đủ các thủ tục khám tổng quát, tẩy giun trong ngoài, tiêm ngừa các kiểu nữa. Người ta hay nói rằng nuôi chó ở nông thôn thì không cần chú ý nhiều như thế, nhưng con chó này không giống chó bản địa chút nào.

Trông nó giống như một con Samoyed còn chưa trưởng thành , tai hơi nhọn, mắt đen láy đầy linh tính, chỉ có lông bị Lâm Mộc cắt tỉa nham nhở, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ đẹp vốn có của nó.

Đây rõ ràng là chó cảnh thuần chủng có ngoại hình đẹp, mà chó kiểu này thường rất mảnh mai yếu ớt, hoàn toàn không giống loại chó săn hay chó giữ nhà như Đại Hắc, chịu được va chạm lại còn biết trông nhà.

Lâm Mộc đã từng đọc được tin tức “Kẻ trộm vào nhà, chó của chủ nhà ngậm dép lê mừng rỡ chào đón” liên quan đến chó cảnh ngoan ngoãn kiểu này, biết là không thể nhờ cậy nó trông nhà cho mình, chỉ có thể nuôi theo kiểu cưng chiều như con đẻ thôi.

Lâm Mộc cúi người, kiểm tra lại các vết thương lộ ra trên người con chó, nhấn mạnh thêm lần nữa:

“Phải đi bệnh viện.”

Yến Huyền Cảnh không quá rành về Trung Nguyên, nhưng từ “bệnh viện” thì hắn hiểu.

Hắn giơ chân lên, lại lần nữa đè lên mặt Lâm Mộc, biểu thị không đi.

Hắn đường đường là một cửu vĩ hồ, yêu quái đại năng, chút vết thương ngoài da này nghỉ ngơi hai ngày là khỏi, cần gì đi cái nơi gọi là “bệnh viện” đó.

Còn những chỗ bị thương bên trong thì cũng chỉ có thể tự tĩnh dưỡng, đi bệnh viện loài người cũng chẳng ích gì.

Lâm Mộc cảm thấy má mình mát lạnh, liền đưa tay cẩn thận nắm lấy chân con chó, đối diện với ánh mắt của nó, chớp chớp mắt hỏi dò:

“Không đi à?”

Yến Huyền Cảnh rút chân ra khỏi tay Lâm Mộc, lại đè lên mặt cậu lần nữa.

Lâm Mộc khựng lại mấy giây, lại hỏi:

“Đi nhé?”

Con chó rút chân về.

Lâm Mộc im lặng một hồi, không khỏi thốt lên trong lòng: Mịa nó chứ, sao mà tà môn vậy?

Cậu lại cứ có cảm giác con chó này đang giao lưu với mình.

Không đúng, hôm qua mới nhặt được nó về cậu đã thấy nó có linh tính rồi.

Lâm Mộc cau mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

Cậu nhìn con chó một hồi, quyết định sẽ tạm thời làm theo ý nó, không đi bệnh viện. Chuyện của nó thì ngày mai cậu sẽ đi hỏi Đại Hắc.

“Vậy thôi.” Lâm Mộc đứng dậy, nhìn đồng hồ, cũng khá muộn rồi, “Hôm nay ngủ trước đã.”

Yến Huyền Cảnh dõi mắt nhìn theo Lâm Mộc đi ra đóng cổng, rồi mới quay đầu lại, bế cả người hắn lẫn tấm chăn đang quấn trên người lên, khí thế hừng hực đi lên tầng.

Lâm Mộc dứt khoát mang con chó vào luôn phòng ngủ của mình.

Phòng Lâm Mộc cũng không nhỏ, thêm một con chó nữa thì vẫn còn rộng rãi.

Cậu nhìn con chó sau khi được mang lên phòng thì cứ nhìn quanh quất đánh giá mọi thứ, nghĩ một lúc rồi cậu vẫn quyết định giải thích:

“Tao ngủ không sâu, buổi tối có việc gì thì gọi tao một chút là tao dậy.”

Nói thế nào thì nó vẫn đang bị thương, cũng nên quan tâm nhiều một chút.

Huống hồ con chó này cũng không bị lửa Triều Mộ đốt trúng, Lâm Mộc cảm thấy chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

Sắp xếp cho con chó xong xuôi, cậu đi tắm, sấy khô tóc, rồi leo lên giường nằm xuống. Trước khi ngủ còn quay sang con chó nói một câu:

“Ngủ ngon nha.”

Nói xong cậu ngẩn người một lúc, nghiêng đầu nhìn cục bông trắng đang nằm cuộn tròn trên tấm thảm lông kia thật lâu, rồi bất chợt bật cười. Khi con chó ngẩng đầu nhìn qua, cậu liền tắt đèn.

Lâm Mộc cảm thấy niềm vui của mình thật sự rất đơn giản.

Chỉ cần có một người để nói "ngủ ngon" trước khi ngủ cũng đủ khiến cậu hạnh phúc rồi.

Sau khi mẹ cậu mất, không còn ai đến chúc cậu ngủ ngon trước khi đi ngủ nữa. Lên đại học, ở ký túc xá, ngay học kỳ đầu tiên mấy đứa bạn cùng phòng đã gãi gãi tay rồi bảo “đàn ông con trai mà tối nào cũng chúc ngủ ngon nghe nó gay gay sao ấy”, thế là Lâm Mộc đành im luôn.

Kết quả là giờ sống một mình lâu quá, nhìn con chó cũng thấy mặt mũi ưa nhìn, nói một câu ngủ ngon với nó mà cũng khiến cậu cảm thấy cả thể xác lẫn tâm hồn được thư giãn.

Lâm Mộc nằm trên giường, nhìn cái thân chó trắng nổi bật trong căn phòng tối om, cậu nhắm mắt lại trong tâm trạng vui vẻ, rồi dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng côn trùng và ếch nhái rả rích ngoài cửa sổ.

Chẳng bao lâu sau khi Lâm Mộc ngủ say, Yến Huyền Cảnh cũng đang nằm nghỉ trên tấm thảm bỗng vểnh tai lên, lập tức ngẩng đầu, trong bóng tối mơ hồ, đôi mắt đen lấp lánh phát ra ánh sáng xanh lục u ám.

Giường của Lâm Mộc đặt sát cửa sổ, lúc này bên ngoài bệ cửa sổ có một bàn tay nhỏ mũm mĩm từ từ thò lên, vài điểm sáng màu đỏ lắc lư lấp lóe trong ánh sáng lờ mờ, chưa được bao lâu thì một bàn tay nhỏ khác cũng bám lên theo.

Ngay sau đó là một cái đầu nhỏ ló lên từ bệ cửa.

Đó là một đứa bé với chỏm tóc trên đầu được buộc bằng một chuỗi trái cây nhỏ màu đỏ rực, mặt mày bụ bẫm, dáng vẻ thanh thuần đáng yêu, miệng còn ngậm một nhành hoa xinh đẹp.

Lúc này, đứa nhỏ đang khó khăn bám vào mép bệ cửa sổ, rướn đầu nhìn vào trong, cố gắng xem rõ tình hình trong phòng.

Vừa mới ló đầu lên thì đã chạm mặt ánh mắt của Cửu Vĩ Hồ trong phòng.

Yến Huyền Cảnh lặng lẽ, nghiêm nghị nhìn đứa nhỏ trèo cửa sổ ấy, nhẹ nhàng thả ra một chút khí tức vốn được thu liễm kỹ càng.

Đứa nhỏ lập tức run lẩy bẩy, hai bàn tay nhỏ không bám vững, trượt ngã từ cửa sổ tầng hai, rơi lên mái che mưa mà Lâm Mộc đã dựng từ trước, rồi lại lăn xuống đất, phát ra một tiếng “bịch” trầm trầm.

Cái mùi này, Yến Huyền Cảnh nhận ra là mùi của nhân sâm đồng tử.

Ở đây có trồng hoa Triều Mộ, không ít tiểu yêu linh thông tin tức chạy đến tìm kiếm sự che chở cũng là điều bình thường.

Dù sao thì những yêu quái yếu ớt như vậy thường không có khả năng làm điều ác, lại thường bị những yêu quái tàn bạo xem là món đại bổ. Tìm đến vùng bảo hộ của hoa Triều Mộ đối với chúng mà nói đúng là trăm lợi không hại.

Yến Huyền Cảnh từ từ thu lại ánh nhìn đặt nơi bệ cửa sổ, nhìn Lâm Mộc một cái, bán yêu này bảo là ngủ không sâu, thế mà lúc nhân sâm đồng tử leo lên cửa sổ rồi ngã xuống, cậu vẫn nằm im bất động, đến nhịp thở cũng chẳng thay đổi, ngủ say như chết. ( app truyện T Y T )

Yến Huyền Cảnh: “…”

Hừ, bán yêu.

Hắn thu lại ánh mắt, lại ngoan ngoãn nằm xuống.

.

Sáng hôm sau, Lâm Mộc dậy sớm rửa mặt xong, hầm một nồi canh xương, hấp bánh bao và cơm, ngậm theo một cái bánh bao rồi bưng canh xương chan cơm lên lầu cho con chó, đồng thời cẩn thận kiểm tra lại vết thương trên người nó.

Chân trước bên phải đã hoàn toàn hết sưng, vết thương kết vảy ở chân trái nay đã tốt hơn nhiều, trông cũng không còn thảm như trước.

Tốc độ và mức độ hồi phục thật sự nhanh hơn dự đoán.

“Xem ra đúng là không cần đi bệnh viện thật.” Lâm Mộc lẩm bẩm, rút tay đang kiểm tra vết thương lại, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp,

“Hôm nay tao có việc phải ra ngoài, tao để lại cho mày một cửa nhỏ, nếu muốn đi thì ra bằng cửa ở cuối hành lang bên trái tầng một nhé.”

Nói xong, Lâm Mộc nhìn con chó, mím môi, bổ sung thêm:

“Nhưng tao vẫn mong mày ở lại.”

Yến Huyền Cảnh bắt chéo hai chân trước, điềm tĩnh nhìn Lâm Mộc đang vừa dặn dò vừa quay đầu thu dọn đồ đạc, tai hơi rung nhẹ.

Lâm Mộc đi ngang qua phòng làm việc của mẹ, liếc nhìn mấy cuốn sổ tay hôm qua mình để trên bàn mà vẫn chưa đụng đến, dừng lại một chút rồi yên lặng kéo cửa phòng, xoay người đi xuống tầng.

Hôm nay trời rất đẹp, Lâm Mộc mở cổng chính, dắt xe điện rời khỏi nhà.

Hôm nay cậu vẫn dự định đến văn phòng một chuyến, tuy chưa đến ngày chính thức đi làm, nhưng cậu thấy vẫn nên có mấy cái ân huệ nho nhỏ. 

 Ví dụ như hỗ trợ sửa sang các loại đồ đạc, những thứ không sửa được như tường bao thì trồng thêm một ít cây để che đi cũng được.

Ít ra nhìn từ ngoài vào cũng đỡ hoang tàn.

Sau khi ăn xong bát canh xương chan cơm mà Lâm Mộc để lại, Yến Huyền Cảnh chậm rãi đứng dậy, vung vẩy chân trái, hất bay lớp máu khô đã đóng vảy, rồi thong thả đi xuống tầng, ra ngoài từ đúng cánh cửa mà Lâm Mộc đã nói.

Khi đi ngang qua cổng chính trong sân, hắn nghiêng đầu nhìn thấy cành hoa được cắm ngay giữa cánh cổng gỗ, kèm theo đó là mấy cây nhân sâm trắng nõn mập mạp.

Đó là lễ vật kết nghĩa của nhân sâm đồng tử, Yến Huyền Cảnh hiểu rõ quy tắc của yêu quái nên nhìn một cái là biết ngay. 

Chỉ tiếc là Lâm Mộc đi quá vội, hoàn toàn không phát hiện ra trước cổng nhà mình đã có thêm vài thứ.

Yến Huyền Cảnh chỉ liếc qua cho có lệ, coi như chưa từng nhìn thấy, quay đầu bỏ đi.

Hắn cũng có việc phải làm.

— Liên quan đến lối thông giữa Trung Nguyên và Đại Hoang.

Phía Trung Nguyên cũng có yêu quái phụ trách trấn giữ thông đạo. Trước khi đến đây, Yến Huyền Cảnh đã lấy được một địa chỉ từ chỗ bố ruột của mình:

Văn phòng khu phố Thanh Yếu, số 404, đường Thanh Yếu, khu Trung Nguyên, thành phố A.

Đây là nơi yêu quái phụ trách trấn giữ thông đạo ở phía Trung Nguyên cư trú.

Một người một hồ ly cứ thế rời đi không hề ngoái lại. Gió lướt qua sân nhỏ trống trải, khẽ lay một chùm quả đỏ hồng trên đầu nhân sâm đang ẩn mình dưới lớp dây leo bên hàng rào, mang theo một tiếng thút thít oan ức buồn tủi bị cuốn đi xa.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân sâm đồng tử: “Mình bị ghét bỏ rồi phải không…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play