Đại Hắc trốn ở phía sau bức tường của viện dưỡng lão, nghe thấy giọng bà cụ vang trong gió, khẽ nấc một tiếng:

“Bà ấy vẫn còn nhớ tôi.”

Lâm Mộc liếc nhìn hắn ta, gật đầu:

“Ừ.”

“Bà ấy vẫn nhớ.” Đại Hắc lặp lại, tặc lưỡi:

“Bà ấy đúng là người tốt.”

Bà cụ là một người rất tốt.

Khi Đại Hắc còn là một con cún con, bị người ta vứt trong một cái hộp giấy ngoài hàng rào khu chung cư vào mùa đông. Mấy con cún khác trong ổ đều đã chết vì lạnh, bản thân hắn ta cũng gần tắt thở.

Nhưng may mắn thay, một cô gái đi ngang qua đã nhặt hắn ta về, cứu chữa cẩn thận, chăm bẵm kỹ lưỡng, giúp hắn ta lớn lên khỏe mạnh, còn vô tình khai mở linh trí.

Quãng thời gian đó là khoảng thời gian vô tư nhất trong ký ức của Đại Hắc.

Cô gái nhặt hắn ta về từ một học sinh trở thành cô giáo, rồi lập gia đình, sinh con. Còn hắn ta thì mơ mơ hồ hồ sống đến cái tuổi cao niên của chó.

Hắn ta không hề nhận ra mình đã khai mở linh trí, cũng chẳng nhận thức được sự đặc biệt của bản thân.

Những sinh linh khai linh mà không hay biết như hắn ta thật ra rất nhiều, nhưng phần lớn đều chết vì nghịch cảnh và số mệnh.

Đại Hắc không nhận ra, hắn ta chỉ nghĩ phải ở bên bà chủ lâu hơn chút nữa, thêm chút nữa, cứ như vậy rồi ngày qua ngày, hắn ta không nỡ rời đi.

Sau này, bà chủ gặp nạn, phải nhập viện cấp cứu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Đại Hắc vì muốn báo đáp ân cứu mạng mà bất chợt thức tỉnh hoàn toàn. Dựa vào thiên phú của giống chó đen, hắn ta lén theo mấy âm sai xuống địa phủ, giành lại hồn phách của bà chủ, còn bản thân thì bị bắt lại chịu tội thay.

Hắn ta bị giam dưới âm phủ suốt hơn 60 năm, nhờ một loạt trùng hợp mà tu thành tinh. Đến khi mãn hạn trở lại nhân gian thì bà cụ đã tóc bạc phơ, con cháu đầy đàn rồi.

Con cháu của bà cụ ai cũng thành đạt, sự nghiệp ổn định, cuối cùng đều quyết định lập nghiệp ở nước ngoài. Bà cụ không phản đối, nhưng cũng không chịu đi theo.

“Cậu biết không, bà ấy vẫn giữ lại cái áo ngày xưa từng may cho tôi, còn nghiêm túc dựng cả bài vị, lấy ngày bà ấy tỉnh lại trong viện làm ngày giỗ của tôi. Năm nào tới ngày đó cũng đặt trước bài vị một tô thịt hầm to đùng.” Đại Hắc nói rồi khựng lại, “Hồi đó tôi ăn vụng là bị bà ấy mắng, bị đập không thương tiếc.”

Lâm Mộc liếc nhìn con chó đen bên cạnh, không nói gì.

“Sau có người hỏi bà ấy sao lại dựng bài vị cho chó?” Đại Hắc tặc lưỡi,

“Bà ấy chỉ nói: ‘Năm đó là Đại Hắc cản họa thay tôi, tôi mới sống. Còn nó thì chết rồi.’”

Bà cụ thỉnh thoảng còn kể cho người ta nghe về chuyện đi một vòng Quỷ Môn Quan, đường Hoàng Tuyền, và lên cầu Nại Hà trên sông Vong Xuyên với người khác.

Bà cụ nói, bên cầu có rất nhiều hoa trắng nhỏ, tới đúng giờ Tý, những đóa hoa ấy sẽ “bùm” một tiếng mà bốc cháy, thiêu đốt những cô hồn dã quỷ có tội, tạo thành một biển lửa màu xanh lục âm u trải dài trên sông Vong Xuyên, sáng rực cả con đường Hoàng Tuyền tối tăm.

Hết giờ Tý, hoa cháy xong, tro rơi xuống bờ sông, cây hoa lại sinh trưởng lần nữa.

Mấy lời này không mấy ai tin, nhưng Đại Hắc vẫn luôn lặng lẽ theo dõi bà cụ thì lại mừng rỡ vô cùng.

Bà cụ vẫn còn nhớ hắn ta.

Tới tận bây giờ, vẫn chưa từng quên.

“Bà ấy vẫn nhớ tôi, nhớ cả chuyến đi qua Quỷ Môn Quan năm đó.”

Đại Hắc liếc nhìn chỗ họ vừa đứng khi nãy, chậu hoa Triều Mộ đã được mang vào trong viện rồi.

“Bà ấy sắp đến ngày rồi, tôi nghĩ bà ấy nên ra đi một cách náo nhiệt, giữa sự tiễn đưa của con cháu và học trò, đúng không?”

Lâm Mộc gật đầu:

“Cách nói của cậu cũng uyển chuyển phết.”

“Có thể uyển chuyển thì phải uyển chuyển.” Đại Hắc lẩm bẩm, “Nếu tôi mà nói thẳng với bà ấy là ‘bà sắp chết rồi, mau gọi con cháu về đi’, không khéo lại khiến bà ấy sốc mà đổ bệnh mất.”

“Thật ra vẫn còn nhiều cách khác.” Lâm Mộc nói.

“Nhưng đây là bí mật chỉ mình tôi và bà ấy biết thôi.” Đại Hắc hỏi lại, “Cậu không thấy rất tình cảm à?”

Lâm Mộc: “……”

Cậu cạn lời thật sự.

Không hiểu nổi cái gu thẩm mỹ của bọn yêu quái các người.

Nhưng Đại Hắc cũng không mong ai hiểu hắn ta. Hắn ta chỉ im lặng hồi lâu, rồi lại lẩm bẩm:

“Bà ấy sắp phải quên mất tôi rồi.”

“Đợi bà ấy chết rồi, chưa đến ba ngày là phải qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, rồi sẽ quên mất tôi thôi.” Đại Hắc vừa lẩm bẩm, vừa than thở, “Hầy, cậu nói xem sao mạng người lại ngắn đến thế…”

Nói đến đây, hắn ta dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Mộc.

Lâm Mộc cũng cúi đầu nhìn hắn ta.

Đại Hắc há miệng, nhận ra mình lại lỡ lời nữa rồi.

“Ấy…” Hắn ta phát ra một âm tiết ngắn ngủi, sau đó lặng lẽ ngậm lấy dây dắt chó của mình, đưa vào tay Lâm Mộc.

Lâm Mộc nhận lấy dây, cùng Đại Hắc quay về văn phòng.

Thật ra cậu không quá để tâm đến những gì Đại Hắc vừa nói, vì đó đều là sự thật. Mẹ cậu mất đã nhiều năm, chuyện đó cũng không còn là một vết thương không thể chạm đến nữa.

Chỉ là hôm nay nghe quá nhiều chuyện, trong lòng Lâm Mộc lại bắt đầu có đôi chút tò mò về người bố mà mẹ cậu chưa từng nhắc đến. Nếu yêu quái không thích ở gần con người thì năm xưa bố mẹ cậu là vì lý do gì lại đến với nhau?

À mà, tất nhiên cũng có thể là tình một đêm rồi “trúng thưởng”, hoặc mẹ cậu lừa được ông ấy, hoặc ngược lại là bị ông ấy gài bẫy.

Nhưng với lòng kính trọng tối thiểu dành cho huyết thống, Lâm Mộc vẫn chọn tin rằng bố mẹ cậu đã yêu nhau thật lòng và sinh ra cậu.

Lâm Mộc khẽ kéo nhẹ dây dắt trong tay, hỏi:

“Đại Hắc, yêu quái có cách nào để kiểm tra huyết thống không?”

“Hả?” Đại Hắc quay đầu nhìn lại, nhỏ giọng đáp: “Có đó, nhưng phải là yêu quái được nhận truyền thừa viễn cổ mới có, đám yêu hoang dã như tôi thì không biết đâu.”

Lâm Mộc hơi thất vọng gật đầu.

Đại Hắc nghe ra được ý của cậu, chắc là muốn biết rốt cuộc mình là loại yêu quái gì.

Nhưng hắn ta cũng chẳng giúp gì được, chỉ có thể lải nhải an ủi Lâm Mộc, rồi lúc Lâm Mộc sắp rời khỏi văn phòng thì hắn ta bèn dúi cho cậu một túi hạt giống Triều Mộ to đùng.

“Dù sao thì trong tất cả người và yêu mà tôi biết, chỉ có cậu trồng được nó. Cậu là người được chọn đấy.” Đại Hắc nhét túi hạt vào tay Lâm Mộc rồi dặn, “Cậu trồng một vòng quanh nhà đi, chống yêu, chống quỷ, chống tà ma. Chỉ cần là yêu ma quỷ quái từng làm chuyện ác mà dám bén mảng tới gần thì sẽ bị Triều Mộ thiêu sạch không chừa mống nào. Hiệu quả mạnh nhất là vào giờ Tý, lúc tụi kia mạnh nhất.”

Lâm Mộc vốn định từ chối, nhưng nghe xong lại gật đầu nhận lấy.

Trước kia cậu không biết có yêu ma quỷ quái, những thứ nho nhỏ kia đủ để đối phó với con người, nay biết đến mấy thế lực ngầm đó rồi thì những thứ kia chỉ là mấy món đồ chơi.

Suy xét đến an nguy của bản thân, cậu muốn sở hữu những thứ có thể bảo vệ mình.

Lâm Mộc ăn trưa ở ngoài rồi ôm túi hạt giống Triều Mộ trở về nhà.

Vừa về đến nơi, cậu rải đều hạt giống quanh chân hàng rào trúc nhà mình. Không bao lâu, từ đất mọc lên những đóa hoa nhỏ trắng muốt, mong manh và tinh khiết, ẩn trong lớp dây leo, thỉnh thoảng lại rụt rè thò đầu ra đung đưa trong gió.

Lâm Mộc dời mấy chậu cây ưa nắng ra ngoài, lại chuyển mấy cái cây ưa bóng vào nhà. Sau khi ngồi đờ người trong căn nhà trống trải một lúc, cậu quay người đi lên gác xép.

Gác xép là nơi mẹ cậu dùng để chứa đồ linh tinh, sau này cậu cũng dùng để chứa đồ linh tinh nốt.

Giờ muốn dọn dẹp thì đúng là phiền phức.

Đặc biệt là hồi lo hậu sự cho mẹ, Lâm Mộc đau lòng đến mức không nỡ động vào bất cứ thứ gì. Tới giờ cậu vẫn giữ nguyên như cũ, phòng ngủ và phòng làm việc của mẹ trên tầng hai vẫn được dọn dẹp thường xuyên, chẳng thay đổi gì.

Chỉ có mấy thứ đồ làm bằng giấy thì khó bảo tồn, giờ đã bắt đầu ngả vàng và phai màu theo thời gian.

Lâm Mộc mất cả buổi chiều để dọn gác xép, tìm được ba quyển sổ ghi chép và một tập hồ sơ có vẻ là tài liệu quan trọng.

Cậu phủi sạch lớp bụi trên đó, đứng yên ở hành lang tầng hai một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng quay người bước vào phòng làm việc của mẹ.

Ánh sáng trong phòng rất tốt, cửa kính sạch bong, ánh chiều tà chiếu xuyên qua tạo thành một cột sáng, hắt lên từng hạt bụi lơ lửng lặng lẽ trôi nổi giữa không gian yên ắng mờ mờ tối, một sự yên bình đầy hoài niệm giữa ban ngày rực rỡ.

Trên bàn có một hộp bút, vài chồng tài liệu. Tủ sách bên cạnh đầy ắp những cuốn sách dày cộp, còn trên tường là bản đồ thế giới được ghim đầy giấy nhớ và ảnh chụp rửa ra từ lâu.

Lâm Mộc bật đèn, lập tức nhìn thấy một tấm ảnh ép dưới mặt kính bàn làm việc.

Đó là ảnh mẹ cậu đang cầm vòi nước, cố gắng tắm cho một con chó Samoyed toàn thân lấm lem bụi đất.

Lâm Mộc biết chú chó này là do giảng viên hướng dẫn của mẹ cậu nuôi, tên Kẹo Sữa. 

Năm ngoái nó đã qua đời vì tuổi già.

Giảng viên của mẹ cậu vẫn luôn giúp đỡ công việc của Lâm Mộc, là khách hàng lâu năm, cũng giới thiệu không ít khách quen cho cậu.

Lâm Mộc ngắm tấm ảnh thật lâu, đột nhiên cảm thấy sống một mình trong ngôi nhà hai tầng, có sân vườn và cả gác xép thế này thật quá cô đơn. Ánh mắt cậu lướt qua người mẹ đang cười rạng rỡ trong ảnh, thầm nghĩ vài hôm nữa sẽ ghé tiệm thú cưng xem có chú chó con nào hợp ý không.

Tốt nhất là giống Samoyed.

Lâm Mộc nghĩ vậy, vừa ngồi xuống mở quyển sổ tay vừa tìm được thì chiếc điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên hiển thị thông báo: Cảnh báo tối nay có mưa lớn.

Lâm Mộc khựng lại, vội mở cửa sổ. Lúc này mới nhận ra dưới bầu trời xám xịt mù mịt đang dần lan tỏa một mùi đất ẩm nồng nặc, trong không trung còn có vài tia sét lấp lóe nơi tầng mây.

Mưa to sắp đến.

Lâm Mộc cúi đầu nhìn đám chậu cây trong sân được chăm sóc kỹ càng, cậu lập tức cất điện thoại, chạy nhanh xuống nhà, vội vàng chuyển những chậu cây không chịu được nước mưa vào trong. Sau đó lại ôm thêm mấy thanh gỗ và tấm bạt dày từ trong nhà ra, bắt đầu dựng mái che cho mấy chậu còn lại.

Nhưng tốc độ của cậu vẫn chậm một bước.

Cơn mưa đổ ập xuống, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, đập vào người phát ra âm thanh rào rào dữ dội.

Lâm Mộc chạy vào nhà mặc thêm áo mưa, rồi lại đội mưa quay ra, kiên cường dựng lên mái che cho những chậu cây trong sân. Nhưng không được.

Áo mưa không cản nổi màn mưa dày đặc, quần áo mặc trên người của cậu ướt sũng nước, toàn thân toàn mặt Lâm Mộc đều dính đầy nước mưa.

Cậu hít sâu một hơi, quay vào nhà ôm thêm vài cây cọc gỗ ra. Vừa mới cắm được hai cây, quấn tấm bạt lên thì hàng hoa trắng nho nhỏ trồng quanh hàng rào bên ngoài sân đột nhiên đồng loạt phát ra một tiếng “vù” như có ai bật lửa đốt cháy, rồi không thèm để ý đến cơn mưa mà hừng hực bốc cháy lên.

Lâm Mộc bị dọa giật nảy mình, nhìn qua màn mưa mù mịt, cậu chỉ lờ mờ thấy vòng lửa xanh bên ngoài đang rực cháy. Cậu vội vàng lùi lại hai bước thì vấp phải thứ gì đó mềm mềm dưới chân.

Cậu cúi đầu xuống, chạm phải ánh mắt của một con chó toàn thân bê bết máu, nằm thoi thóp trên mặt đất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play