“……”
Lâm Mộc sững người trong chốc lát, quay đầu liếc nhìn viện dưỡng lão kia một cái, hạ giọng hỏi:
“Bà cụ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chín mươi ba.” Đại Hắc vừa nhai táo rôm rốp, vừa chầm chậm đi bộ cùng Lâm Mộc trở về.
Lâm Mộc nghiêng đầu nhìn Đại Hắc, đối phương vừa nhai táo rôm rốp vừa rũ mắt nhìn mặt đường, vẻ mặt hết sức bình thản.
Có lẽ hắn ta đã sớm chấp nhận hiện thực này rồi.
Lâm Mộc ngẫm nghĩ rồi nói:
“Quả thật cũng đến tuổi rồi.”
“Đúng thế.” Đại Hắc gật đầu, “Con cái thành tài, sự nghiệp viên mãn, học trò khắp nơi. Cả đời này cũng được coi là sung túc vui vẻ…”
Đại Hắc nói đến đây thì dừng lại.
Lâm Mộc quay đầu nhìn, thấy gương mặt hắn ta đầy vẻ trống rỗng và tiếc nuối.
“Như vậy là tốt rồi.” Lâm Mộc nói, cũng chẳng biết nên an ủi thế nào, đành lặp lại một câu, “Đối với con người mà nói thì đã rất tốt rồi.”
“Ừ, tôi biết chứ.” Đại Hắc lầm bầm, nhưng vừa nói thì lại nhớ tới thân phận bán yêu của Lâm Mộc, rồi nghĩ đến hai ô trống trơn trong lý lịch của cậu, lập tức nhận ra có lẽ mình đã vô tình động vào vết thương lòng của người ta, bèn trở nên lúng túng.
“Tôi…”
Lâm Mộc đang nhai táo, quay sang nhìn hắn ta:
“Hửm?”
Đại Hắc vừa định nói gì đó thì bất chợt ngửi thấy một mùi hương.
Một luồng hương thanh mát, thuần khiết của cỏ cây, hơi ngọt nhẹ, xen lẫn một chút yêu khí nhàn nhạt tỏa ra từ phía Lâm Mộc.
Khuyển yêu có khứu giác nhạy bén, ngay lập tức, vẻ mặt của hắn ta trở nên hoảng hốt, bước chân loạng choạng suýt nữa ngã.
Lâm Mộc giật mình, vội đưa tay đỡ lấy người đồng nghiệp đang thần hồn đi đâu mất:
“Sao thế?”
Đại Hắc lắc lắc đầu, ngơ ngẩn cười ngây ngô hai tiếng, mang theo vẻ nghi hoặc:
“Sao là sao cơ?”
Lâm Mộc thấy hắn ta có vẻ thực sự không sao, bèn từ từ buông tay ra, không nhắc lại chuyện buồn ban nãy nữa, chỉ trò chuyện dăm câu ba điều, vừa đi vừa tán gẫu, cùng nhau trở về văn phòng.
Lâm Mộc đặt đồ lên chiếc bàn gần cửa ra vào nhất, cầm lấy dụng cụ bắt đầu tháo mảnh cố định trên khung cửa.
Việc đầu tiên Đại Hắc làm khi quay lại văn phòng là cởi phăng bộ đồ bó người, thay vào chiếc áo khoác rộng thùng thình, rồi ngồi khoanh chân trên ghế, nhìn Lâm Mộc lạch cạch sửa cánh cửa đã hỏng từ đời nào.
Lâm Mộc cố định lại khung cửa, quay đầu lại thì thấy Đại Hắc đang ngồi một cách chẳng ra thể thống gì, lông mày hắn ta hơi nhíu lại, lâu lâu lại lắc đầu mấy cái.
“Khó chịu à?”
“…Không.” Đại Hắc nhăn mặt, “Chỉ là cứ cảm thấy hình như vừa quên cái gì đó.”
“Vừa nãy?” Lâm Mộc nhớ lại, “Lúc suýt té?”
“Ừ.” Đại Hắc trầm ngâm hồi lâu mà vẫn không nhớ ra, dứt khoát xua tay, xắn tay áo lên,
“Thôi, đã là chuyện quên được thì chắc cũng không quan trọng. Làm chuyện quan trọng trước đã!”
Lâm Mộc gật đầu, dựng cánh cửa lên, cạy ổ khóa cũ ra, lúc ngẩng lên thì thấy Đại Hắc đang làm tay hoa lan chỉ như đang vân vê cái gì rồi vừa dè dặt vừa thành kính bỏ vào cái chậu hoa nhỏ bằng bàn tay.
Sau đó hắn ta bỗng nhiên bật dậy, đứng trước bàn làm việc và bắt đầu múa loạn xạ như lên đồng.
Lâm Mộc: “……”
Làm cái gì vậy trời!!
Lâm Mộc ngơ ngác:
“…Cậu đang làm gì vậy?”
Đại Hắc làm động tác “suỵt” với cậu, nghiêm túc nói:
“Tôi đang giục cái hạt giống này nảy mầm.”
Lâm Mộc: “……”
Làm cái gì vậy trời!!
Là sao cơ chứ!!
Yêu quái các người muốn trồng hoa cũng phải nhảy múa làm phép à?!
Lâm Mộc chấn động.
Đại Hắc múa loạn lên một hồi, thấy chậu hoa nhỏ vẫn chẳng có động tĩnh gì, liền dừng lại, thở dài:
“Vẫn không mọc được.”
“Mọc cái gì?” Lâm Mộc lấy lõi khóa mới ra gắn lên cánh cửa, “cạch” một tiếng là khớp ngay, rồi cố định lại, hỏi, “Là hoa gì vậy?” ( truyện trên app t.y.t )
“Hoa này tên là Triều Mộ, vốn mọc ở cạnh cầu Nại Hà.” Đại Hắc nhìn chậu hoa nhỏ rồi nằm ườn ra ghế, “Nại Hà đó, cậu biết chưa, bắc qua Vong Xuyên đó.”
Cái này Lâm Mộc biết, trong truyền thuyết thần thoại luôn nhắc tới, Vong Xuyên là một dòng sông của âm phủ. Dưới sông toàn là cô hồn dã quỷ, trên sông có cầu Nại Hà, muốn qua thì phải uống một bát canh Mạnh Bà.
Tóm lại là nơi người thường không thể chạm tới.
“Hay là cậu thử xem? Loài Triều Mộ này không kén môi trường sinh trưởng, chỉ kén người gieo trồng thôi.” Đại Hắc quay đầu nhìn Lâm Mộc, “Tôi nhờ lão rùa đen đi tìm người phù hợp từ lâu rồi mà đến giờ vẫn chưa tìm được.”
Lâm Mộc nhớ lại lúc Đại Hắc vừa bước vào còn lẩm bẩm cái gì đó, vừa gật đầu, vừa hỏi:
“Lão rùa là ai?”
“Đồng nghiệp của chúng ta, hôm nay nghỉ không phép.” Đại Hắc nói xong thì mở ngăn kéo, lấy ra một túi đựng hạt giống, cẩn thận chọn ra một hạt.
Hạt giống đó đen thui, nhỏ và khô quắt, trông như một con côn trùng đen bị đập bẹp, đặt lên tay thì nhẹ hều, giống như tro đen sau khi bị thiêu cháy.
“Chỉ cần bỏ vào chậu là được.” Đại Hắc nói, rồi ngăn Lâm Mộc lại ngay khi cậu định bỏ vào, “Đợi tôi đi xa rồi hãy trồng. Nếu mọc được thì từ nay cậu là bố tôi!”
Lâm Mộc nhìn theo bóng Đại Hắc vừa dứt lời liền biến lại thành chó lớn rồi phóng ra ngoài mất dạng, miệng cậu há ra mà không nói nổi một chữ:
“……”
Cậu nhìn chấm đen trong lòng bàn tay, do dự trong hai giây giữa việc “có thể có một đứa con là chó” và “giúp đỡ đồng nghiệp chó”, cuối cùng cậu vẫn thả hạt giống vào chậu hoa.
Hạt giống đó lắc lư nhẹ nhàng rơi xuống, trượt qua kẽ đất tơi xốp mà chui sâu vào trong.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Mộc liền thấy một nhánh lá non xanh thẫm đội đất nhú lên, cành lá vươn ra bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hoa mầm màu trắng nhú ra rồi từ từ phát triển thành nụ hoa nho nhỏ, sau đó thì dừng lại, không lớn thêm nữa.
Nó trông mảnh mai yếu ớt, vô cùng mong manh, ngay cả khi dí sát lại gần, hơi thở của Lâm Mộc cũng khiến nó rung rung, lay động không ngừng.
Lâm Mộc nhìn đóa hoa không thuộc về nhân gian này, cậu thử vươn tay định chạm vào thì Đại Hắc dạng chó “rầm” một phát đâm thẳng vào, vừa liếc mắt đã thấy được bông hoa, khàn giọng hét:
“Bố ơi!!! Tha cho hoa!!!”
Lâm Mộc bị dọa cho giật bắn mình, vội rụt tay lại, quay đầu nhìn con chó đang lao tới, cuối cùng cũng nhớ ra hắn ta vừa gọi gì, nghẹn lời:
“Tôi không có đứa con nào như cậu.”
“Tôi cứ nhận cậu là bố đấy!!” Đại Hắc nói xong liền dựng người lên, hai chân trước gác lên bàn, cẩn thận nhìn hoa thật lâu, đuôi thì vẫy loạn như cái quạt máy.
“Nó mọc rồi thật này.” Hắn ta lẩm bẩm, như thể vẫn chưa dám tin, “Thật sự mọc rồi!”
“Ừ, thật sự mọc rồi.” Lâm Mộc nhìn vẻ mặt sung sướng đến ngốc nghếch của Đại Hắc, không nhịn được mà cũng mỉm cười.
“Ha… mọc rồi thật.” Đại Hắc đi vòng quanh ghế của Lâm Mộc mấy vòng, vẻ mặt rụt rè ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi, thôi rồi lại muốn nói.
Lâm Mộc nhìn cái đuôi đang nôn nóng quét qua quét lại của hắn ta:
“Còn chuyện gì à?”
Đại Hắc lúng túng vẫy đuôi:
“Ờ, đúng là có một chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
Lâm Mộc vốn không ngại chuyện giúp đỡ người khác.
Giữa người với người mà nói, vừa mới gặp cứ thể hiện thiện ý trước thì chẳng bao giờ sai, nếu chẳng may gặp phải loại vô ơn hay tham lam không đáy, thì lúc đó ghim hận rồi trả đũa cũng chưa muộn.
Đại Hắc dùng miệng tha một cái dây dắt chó từ tủ bên cạnh ra:
“Cậu có thể dắt tôi đến viện dưỡng lão một chuyến không? Nhớ mang theo cả chậu hoa đó.”
Lâm Mộc sững lại, đưa tay đón lấy dây dắt chó, vừa làm vừa hỏi:
“Cậu không thể tự đi ư?”
“Trong thành phố, chó không đeo dây dắt là sẽ bị đánh chết đấy, nhất là những nơi như viện dưỡng lão, nhà trẻ, trường học.”
Đại Hắc ngoan ngoãn đeo dây dắt lên người:
“Lão rùa đen đó chưa bao giờ chịu đi với tôi cả.”
Lâm Mộc khựng tay lại:
“Sao vậy?”
“Vì phần lớn yêu quái không thích tiếp xúc với loài người.” Đại Hắc nói,
“Thực ra số lượng bán yêu rất ít, vì tuổi thọ con người ngắn quá, không công bằng với yêu quái. Người ta vẫn nói mà, người ở lại mới là người đau khổ nhất...”
“…” Lâm Mộc ngẩn người vài giây, rồi gật đầu:
“Cũng đúng.”
Đại Hắc chợt nhận ra mình lại lỡ lời.
Hắn ta quay đầu nhìn Lâm Mộc đang im lặng giúp mình buộc dây dắt, ngượng ngùng không nói gì thêm.
Lâm Mộc dắt Đại Hắc quay lại trước cổng viện dưỡng lão.
Bà cụ vẫn đang ngồi tránh nắng ở chỗ cũ, trông rất bình thản và yên ổn. Trên bàn bên cạnh bà cụ là một chiếc laptop, màn hình hiển thị cuộc gọi video với gia đình của cô con gái.
Lâm Mộc ôm chậu hoa, dắt theo Đại Hắc, đứng bên ngoài hàng rào sắt nhìn vào.
Đại Hắc ngồi xổm bên chân Lâm Mộc, nhìn bà cụ đang mỉm cười, vừa nói chuyện vui vẻ với con gái, vừa khe khẽ vuốt tấm áo thú cưng cũ kỹ trên tay. Nhưng bên cạnh bà cụ lại chẳng có ai.
Hắn ta nhìn một lúc, rồi ngẩng đầu khẽ kêu một tiếng.
Dường như bà cụ nghe thấy gì đó, quay đầu nhìn sang bên này. Ánh mắt bà cụ lướt qua chàng trai trẻ đứng bên ngoài rào, trong ngực cậu ôm một chậu hoa, tay dắt một con chó lớn màu đen.
Nắng chói chang đến mức khiến người ta khó mở mắt nổi.
Bà cụ ngẩn ra trong giây lát. Khi nhìn lại thì ngoài cổng không còn bóng người hay chó nữa, chỉ còn bông hoa lẻ loi trong cái chậu bé bằng bàn tay đang khẽ lay động dưới nắng.
Bà cụ nhìn chậu hoa ấy thật lâu, rồi giữa lúc con gái cùng cả nhà liên tục gọi tên bà cụ qua màn hình, bà cụ bỗng rơi nước mắt.
“Con ơi, về gặp mẹ lần cuối đi…”
Bà cụ siết chặt tấm vải trên tay, thở dài:
“Đại Hắc đến đón mẹ rồi.”