Cảnh tượng rơi vào một sự ngượng ngùng đến mức nghẹt thở.

Một người một chó toàn thân cứng đờ, không ai dám động đậy trước, cũng không ai dám mở lời.

Chó đen ngửi thấy mùi người, trong đầu nó toàn là: “Xong rồi, xong rồi, xong rồi, xong rồi!”

Con người mà thấy yêu quái thì kiểu gì cũng muốn giết!

Lâm Mộc nhìn con chó đen to lớn, oai phong, lông lá bóng bẩy trước mặt, trong đầu cũng chỉ toàn là: “Xong rồi, xong rồi, xong rồi!”

Nghe nói yêu quái thích ăn thịt người!!!

Một người một chó cứ thế nhìn nhau chằm chằm, cảnh giác cực độ, như thể chỉ cần một người nhào tới là người còn lại sẽ bị chém rồi băm nhỏ.

Hai bên giằng co hồi lâu, cho đến khi ánh nắng bên ngoài gắt lên, chiếc đồng hồ trên tường bắt đầu điểm giờ.

“Hiện tại là chín giờ đúng theo giờ Bắc Kinh.”

Con chó đen bị tiếng thông báo dọa giật mình, “gâu uuu” một tiếng rồi chui tọt vào gầm bàn, cả thân thể to lớn cuộn tròn lại thành một cục lông khổng lồ, run lẩy bẩy.

Lâm Mộc bị hành động của nó dọa sợ, lùi lại ba bước, khẩn trương nhìn quả bóng lông to lớn dưới gầm bàn, hô hấp cũng nhẹ đi không ít. Cậu nhìn chằm chằm con chó, định nhấc chân rời khỏi đây, nhưng vừa nâng chân lên thì con chó đột nhiên run một cái, phát ra tiếng nấc nhỏ bé nghẹn ngào.

“……”

Cái thứ này sao lại giống như là…

Lâm Mộc thử hạ chân xuống.

Khối lông xù kia run lên.

Lâm Mộc nhìn con chó đen, cảm thấy xét theo biểu hiện bên ngoài, có vẻ con chó này còn sợ cậu hơn cậu sợ nó.

Ôm suy nghĩ đó trong đầu, cậu dứt khoát nhấc chân, chạy vọt tới cửa, nhìn thấy mấy người đi đường ở gần đó, lá gan cũng lớn hơn một chút.

Cậu đứng ở cửa, hít sâu một hơi, lớn tiếng hỏi:

“Cho hỏi… đây có phải là văn phòng khu phố Thanh Yếu không ạ?”

Con chó đen lập tức ngừng run, ló đầu ra khỏi gầm bàn, yếu ớt đáp lại một tiếng:

“...Phải.”

“……” Lâm Mộc há miệng, não chưa kịp phản ứng thì miệng đã nói:

“...Tôi là Lâm Mộc, người đến nhận việc hôm nay.”

Con chó đen cũng sững người, bật dậy từ dưới đất, nhảy lên bàn nhìn Lâm Mộc một lúc lâu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm:

“Mẹ ơi suýt nữa làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn tưởng mình sắp bị giết rồi cơ!”

Mẹ ơi!!!

Nó biết nói!!!

Con chó này biết nói!!!

Con chó này thật sự biết nói!!!

Nó còn biết thở phào nữa!!!

Đầu óc Lâm Mộc vang lên ong ong.

Con chó đen ngồi chồm hỗm trên bàn, thở phì phò:

“Thật sự dọa chết tôi rồi, mùi trên người cậu như vậy mà tôi còn nghĩ cậu là con người!”

Lâm Mộc: …

Lâm Mộc: ???

Đầu óc Lâm Mộc trống rỗng trong giây lát, giữa những dòng suy nghĩ loạn xạ kiểu “chó biết nói chuyện”, “hình như nó còn sợ mình hơn mình sợ nó” và “nó vừa nói gì mình chẳng hiểu lắm”, cuối cùng vớ được một ý, run rẩy hỏi:

“Tôi… tôi không phải người à??”

Con chó đen lắc lắc bộ lông: “Một nửa thôi. Chào cậu, tôi là Đại Hắc.”

Toàn thân Lâm Mộc giật nảy: “Ý cậu là gì? Gì mà một nửa thôi??”

Cậu sống hơn hai mươi năm rồi sao cậu không biết mình không hoàn toàn là người hả!!!

“À?” Đại Hắc bị hỏi đến mơ màng, nghĩ một lúc, cảm thấy có lẽ là Lâm Mộc sợ bị bắt nạt, bèn an ủi:

“Dù tôi không biết một nửa yêu quái của cậu là giống gì, nhưng cậu là bán yêu thì tôi ngửi ra được, cậu yên tâm đi, chúng tôi không kì thị bán yêu, đã là thời đại nào rồi mà còn như thế.”

Lâm Mộc: “……”

Không phải!!

Cái quái gì đang xảy ra thế!!

Sao tự dưng cậu lại bị tước quốc tịch loài người rồi!!

Đại Hắc nhún vai:

“Thì bởi, con người thật sự sẽ không bị phân đến chỗ này đâu.”

Nói xong, Đại Hắc bĩu môi vài cái, sau đó biến lại thành người, trưng nguyên cái mông trần đi đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy một cái áo khoác bừa lên người.

Mắt Lâm Mộc như muốn nổ tung, cảm thấy thị lực của mình sắp tiêu tan rồi.

Đại Hắc cảm thấy bộ dạng nhát cáy của mình lúc nãy thật mất mặt, quyết định phải gỡ gạc lại chút hình tượng. Đại Hắc quấn áo khoác quanh người, quay sang nói với Lâm Mộc:

“Cậu đến làm thủ tục nhậm chức đúng không? Lão Rùa tầm này còn chưa đến thì chắc là sẽ không đi làm đâu, để tôi giúp cậu.”

Lâm Mộc cúi đầu nhìn tập hồ sơ trong tay, ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy thôi bỏ đi, không làm nữa thì hơn.

Nếu biết đi thi công chức lại dẫn đến bị khai trừ khỏi loài người, có đánh chết cậu cũng chẳng đi thi!

Bảo sao mẹ cậu năm xưa nhất quyết không cho cậu đi tìm bố, thì ra là vì bố cậu là yêu quái.

Lâm Mộc cụp mắt nhìn tay mình, cuối cùng cũng hiểu ra lý do tại sao mình lại có thần lực trời sinh.

Cậu đưa tay sờ lên mặt mình.

Bảo sao mình trẻ lâu, vết thương nhỏ thì lành cực nhanh, không để lại sẹo, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, học cái gì cũng nhanh.

Thì ra là do mình là yêu quái.

Mặc dù chỉ là bán yêu.

“……”

Không được.

Không thể chấp nhận nổi.

Lâm Mộc thu hồ sơ lại, đứng ngoài cửa, mặt không cảm xúc:

“Không làm nữa được không?”

Đại Hắc sửng sốt:

“Bình thường là không được, cậu có lý do chính đáng gì không?”

“Thế nào thì được tính là lý do chính đáng?”

“Thương tật, bệnh tật, chết đều phải có giấy chứng minh. Chỗ chúng tôi thiếu nhân viên nên tương đối nghiêm ngặt, cậu làm loạn thì sẽ loại bỏ hồ sơ của cậu. Tuy nhiên cấp bậc bị thương tật tính theo loài người, nếu như cậu không có giấy chứng minh thì tôi đánh cậu rồi cậu đi lấy một cái là được, dù sao chúng ta cũng hồi phục nhanh. Cậu chọn cấp bậc thương tật nào?”

Lâm Mộc: “……”

Chọn cái đầu ông.

Tôi chọn lẩu thịt chó được không.

Cái đơn vị gì vậy trời.

Không muốn nhận việc mà cũng phải bị đánh một trận???

Đại Hắc nhìn Lâm Mộc nhíu mày, Đại Hắc có vẻ khó hiểu:

“Sao cậu lại không muốn vào làm nữa thế? Bọn tôi thật sự không kỳ thị bán yêu đâu, mà đãi ngộ cũng tốt nữa, công việc lại nhẹ nhàng…”

Nói đến đây Đại Hắc ngừng lại, rồi sửa lại lời:

“À không đúng, dạo này có chút chuyện xảy ra, có thể sẽ hơi bận một chút.”

Lâm Mộc nghe đến chữ “đãi ngộ”, mí mắt khẽ giật:

“Đãi ngộ? Không phải là đãi ngộ kiểu công chức bình thường sao?”

“Đó là cho nhân loại chứ. Tuy là cùng thi chung, nhưng đãi ngộ của yêu quái thì khác.”

Đại Hắc kéo chặt áo khoác trên người, nhấn mạnh lần nữa:

“Thiếu người mà. Ít yêu quái nào chịu làm mấy công việc thế này lắm. Phải đọc sách, phỏng vấn, xét lý lịch, toàn là quy trình bên nhân loại, ai cũng thấy phiền phức.”

Lâm Mộc ngừng lại một lúc:

“Đãi ngộ gì?”

Đại Hắc mồm mép nhanh như súng liên thanh:

“Lương cơ bản 2 nghìn, thưởng 2 vạn, tăng theo thâm niên, mỗi năm nhận 16 tháng lương có kèm thưởng, lục hiểm nhất kim, tiền ăn tiền ở, tiền đi lại đều được trợ cấp, đi làm hay tan tầm không cần quẹt thẻ, cuối tuần nghỉ hai ngày, không có chế độ cạnh tranh công chức, ngày lễ ngày tết thì được phát thêm phúc lợi, nghỉ đông được đi du lịch, quỹ sẽ thanh toán.” ( app TYT - tytnovel )

“……”

Má ơi!!!

Lâm Mộc đưa tay sờ ngực trái mình.

Tiêu rồi, là cảm giác rung động rồi.

Cậu hít sâu một hơi, đè nén con nai nhỏ đang nhảy loạn trong lòng, thận trọng hỏi:

“Công việc cụ thể là gì vậy?”

“Điều tra sự thay đổi yêu khẩu, nhập hộ khẩu, kiểm tra kế hoạch hóa gia đình, đảm bảo an toàn đô thị, hòa giải mâu thuẫn giữa người và yêu…” Đại Hắc thao thao bất tuyệt,

“Nói trắng ra là làm việc vặt đó, gặp mấy yêu quái không nghe lời thì cứ đánh một trận là xong, đơn giản lắm.”

“Làm.”

Lâm Mộc lập tức bước vào cửa, lưu loát đặt hồ sơ và giấy báo danh xuống.

Đánh nhau à? Cái đó thì cậu quá quen thuộc rồi.

“Rồi luôn! Cậu ngồi chỗ bên cạnh tôi nhé.” Đại Hắc nhận lấy hồ sơ của cậu, quay lại mở máy tính.

Vừa gõ thông tin, Đại Hắc vừa hỏi:

“Cậu là loại bán yêu gì vậy? Tôi mới thành tinh không lâu, chưa gặp nhiều yêu quái lắm nên không nhận ra được.”

Trùng hợp ghê, cậu cũng mới thành tinh, còn chưa tới mười phút.

Lâm Mộc kéo ghế ngồi xuống, tựa lưng vào thành ghế, nói:

“…Tôi cũng không biết.”

“À?” Đại Hắc sửng sốt, liếc qua lý lịch của Lâm Mộc, thấy hai mục “bố mẹ” đều trống trơn.

Trống trơn, tức là không có hoặc từng có nhưng giờ không còn nữa.

Dù sao thì, hiện tại là không có.

“…Hầy.”

Đại Hắc gãi đầu, nhận ra rằng có thể chính Lâm Mộc cũng không biết mình là gì, bảo sao lúc nãy cậu sốc đến thế.

Đại Hắc lầm bầm vài tiếng, tế nhị không hỏi thêm về bố mẹ, chuyển sang chủ đề khác:

“Thế cậu phát hiện ra mình có gì đặc biệt không?”

Lâm Mộc suy nghĩ một chút, đáp:

“Sức mạnh lớn.”

Đại Hắc gật đầu:

“Ừm ừm, là yêu quái thì sức khỏe đều vượt trội.”

“Học cái gì cũng nhanh.”

“Bán yêu trưởng thành sớm, cái này bình thường.”

“Vết thương lành nhanh, không để lại sẹo.”

“Ừ ừ, yêu quái tự hồi phục cực kỳ tốt.”

“Ừm…” Lâm Mộc suy nghĩ kỹ một chút, ngập ngừng nói:

“Tôi khá đẹp trai?”

“……” Đại Hắc im lặng hai giây, quay sang nhìn kỹ Lâm Mộc một lượt, gật đầu nghiêm túc:

“Đẹp thật. Tôi nghe nói con lai thường rất đẹp, mà yêu quái với người cũng là con lai đó.”

Thực ra Lâm Mộc chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai ngờ lại được xác nhận, khiến cậu hơi xấu hổ.

Cậu cười với Đại Hắc một tiếng, để lộ hai cái lúm đồng tiền xinh xinh. 

Đẹp thật đấy.

Đại Hắc tặc lưỡi vài cái, gõ phím lạch cạch, sau đó in giấy tờ nhậm chức cho Lâm Mộc ký:

“Xong rồi nhé!”

Thời gian bắt đầu làm việc là từ tuần sau.

Lâm Mộc cất kỹ tài liệu, nhưng không rời đi ngay.  Cậu muốn làm chút gì đó để tạo ấn tượng tốt với đồng nghiệp, cậu quay đầu nhìn cửa phòng làm việc, chủ động hỏi: 

“Có cần tôi sửa lại cái cửa không?”

Đại Hắc làm xong thủ tục thì lười biếng ngả người ra ghế, nghe thấy lời Lâm Mộc thì quay đầu hỏi:

“Cậu biết sửa à?”

Lâm Mộc gật đầu: “Biết.”

Lâm Mộc biết làm khá nhiều thứ.

Nhà cậu từ nhỏ chỉ có mỗi cậu là con trai, lại khỏe mạnh không sợ đau, nên việc nặng việc bẩn trong nhà đều là cậu xắn tay áo làm.

Mở khóa, sửa ống nước, thay bóng đèn, làm mộc… mấy việc lặt vặt trong nhà tuy không tinh thông, nhưng cậu đều biết chút ít.

Đại Hắc gật đầu: “Được đó, sửa một chút cũng tốt.”

Lâm Mộc đứng dậy: “Khu này có tiệm vật liệu xây dựng nào không?”

Đại Hắc cũng đứng dậy theo: “Có, nhưng hơi xa một chút, tôi dẫn cậu đi.”

Lâm Mộc liếc qua cái “chim” thi thoảng lại lộ ra khi Đại Hắc bước đi, cậu trầm mặc hai giây rồi yếu ớt mở miệng.

“…Cậu mặc đồ tử tế chút trước đã.”

Văn phòng khu phố Thanh Yếu nằm ở khu phố cũ của thành phố A, hơi gần vùng ven, cách làng Thanh Yếu ba trạm tàu, tương đương với bốn dặm đường. Nơi đây có mấy khu dân cư nhìn hẻo lánh cũ kỹ nhưng không ít nhà ở.

Dù sao thành phố A cũng là thành phố tuyến đầu, rất nhiều người trẻ đi làm đã thuê nhà ở ngoại ô giá rẻ, rồi hằng ngày vào trung tâm làm việc.

Cho nên ban ngày trong tuần, nơi này trở nên rất vắng vẻ.

Đại Hắc và Lâm Mộc mua xong lõi khóa mới và dụng cụ sửa chữa ở tiệm vật liệu, trong suốt quãng đường, Đại Hắc luôn tỏ vẻ hơi cáu kỉnh, cứ kéo kéo áo sơ mi và quần jeans bó sát trên người.

Lâm Mộc xách túi, quay đầu hỏi:

“Cậu khó chịu à?”

Đại Hắc tặc lưỡi: “Bó quá, khó chịu.”

“Thế sao không mặc đồ thể thao rộng rãi cho thoải mái?” Lâm Mộc hỏi.

Đại Hắc khựng lại một chút, trả lời:

“Vì mặc thế này trông ngoan hơn.”

Lâm Mộc không nói gì thêm.

Cậu còn đang nghĩ:

Thằng cha này ngoan cho ai xem chứ? Chẳng lẽ muốn đi gặp chó cái hay sao?

Kết quả quay đầu lại thì thấy Đại Hắc sải bước đến một cửa hàng tiện lợi, mua mấy hộp kẹo râu rồng và vài quả táo, rồi tiếp tục đi thêm mấy bước, sau đó dừng lại.

Bọn họ dừng trước cửa một viện dưỡng lão.

Lâm Mộc nhận ra viện này, được xem là một trong những viện tốt nhất khu này, môi trường ổn, nhiều tiện ích giải trí, nhân viên chuyên nghiệp, coi như là điều kiện tương đối khá thì người ta mới ở nổi.

Lâm Mộc nhìn theo ánh mắt Đại Hắc, thấy hắn ta đang nhìn một bà cụ đang ngồi tránh nắng dưới mái hiên sân viện.

Bà cụ ngồi trên xe lăn, đeo kính lão, tóc bạc trắng, tay chậm rãi và tỉ mỉ vá một chiếc áo sơ mi cũ kỹ, bên dưới áo còn lộ ra vài miếng vải bò.

Chiếc áo đó nhìn khá cũ, hai ống tay rất ngắn và nhỏ, có vẻ không phải cho người mặc.

Lâm Mộc nhìn kỹ một hồi, chợt hiểu ra:

“Áo thú cưng à?”

“Ừ.” Đại Hắc gật đầu, cúi nhìn hộp kẹo râu rồng trong tay, quay sang nói với Lâm Mộc:

“Chờ tôi chút nhé, mất không bao lâu đâu. Nếu cậu không muốn đợi thì cứ về trước cũng được.”

Lâm Mộc cảm thấy đợi chút cũng chẳng sao, liền ngồi đợi trong phòng bảo vệ cho mát.

Cậu ngồi trong phòng, liếc nhìn bộ kim chỉ và chiếc áo thú cưng bằng vải bò bên cạnh bà cụ, rồi lại nhìn áo sơ mi và quần jeans trên người Đại Hắc đang nói chuyện với bà.

Một khả năng nào đó lóe lên trong đầu.

Lâm Mộc thu lại ánh mắt, ngẩng đầu cảm ơn chú bảo vệ vừa rót nước cho mình.

Hơn nửa tiếng sau, Đại Hắc cầm trong tay hai quả táo đã được rửa sạch sẽ, những thứ còn lại đều để hết bên trong.

Lâm Mộc xách túi đi ra theo, tiện miệng hỏi:

“Người quen của cậu à?”

“Chủ nhân cũ của tôi.” Đại Hắc nhét một quả táo vào tay Lâm Mộc, “Lúc tôi còn nhỏ, chưa hóa tinh, suýt thì bị bỏ rơi mà chết cóng ngoài đường, chính bà ấy đã nhặt tôi về.”

“À.” Lâm Mộc khẽ đáp, trước đó cậu cũng đoán được đôi chút nên không thấy quá bất ngờ, chỉ nói:

“Nghe có vẻ là người tốt.”

“Ừ, là một người rất tốt.” Đại Hắc nói xong, cắn một miếng táo, miệng nhồm nhoàm, “Nhưng bà ấy sắp chết rồi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play