Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Kiếm minh vang lên từng trận, đứt quãng, lại càng mỏng manh.

Trong tầng tầng hàn băng, thân kiếm đã loang lổ, trường kiếm tàn phá không chịu nổi khẽ rung lên như đang muốn vươn tới phương nào đó, nhưng lại chẳng thể nhúc nhích.

 Cuối cùng, nó lặng im bất động, trở lại dáng vẻ như đã trải qua trăm năm tang thương. Mọi thứ yên tĩnh, không một tiếng động, tựa như biến hóa khi nãy chỉ là ảo giác vụt qua.

Người bên cạnh thanh kiếm cúi người xuống, đầu ngón tay cách một khoảng, chậm rãi trượt qua mặt kiếm tàn tạ, cuối cùng dừng lại ở phần mũi kiếm lệch về một phương hướng…

Ngày mai đã phải lên đường, Phương Du đứng bên ngoài cũng không chờ lâu được nữa. Nhìn mưa vẫn rơi không dứt trong sân, hắn đứng lên, lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ bằng bạch ngọc đưa qua.

Đây là thuốc trị thương ngoại dùng mà đệ tử Kiếm Tông tặng hắn trong ngày hôm nay.

Hắn nói:

“Thuốc này trị ngoại thương có hiệu quả rất tốt. Ngươi cầm lấy đi, ta bên này không có thì lại đến Kiếm Tông xin thêm là được.”

Trần Bất Nhiễm rũ mắt nhìn chiếc bình không lớn kia, khóe môi khẽ cong lên, cố nén ý cười.

Đã lâu như vậy, mà thẩm mỹ của những người đó vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Phương Du nói tiếp:

“Ngươi nhớ giữ gìn sức khỏe. Đợi sau này ta đưa ngươi đến Dược Tông khám bệnh.”

Trần Bất Nhiễm không nói thêm, cũng không đáp lời, chỉ khẽ cười.

Hắn vốn định cầm lấy bầu rượu, nhưng dường như lại chợt nhớ đến điều gì, liền đứng dậy quay vào trong phòng.

Lúc trở ra, trong tay y cầm thêm một vật nhỏ hình vòng ngọc.

Thứ này hẳn không phải ngọc thật, bởi vì Trần Bất Nhiễm nhìn qua chẳng hề quý trọng, vừa đến gần liền tiện tay ném cho Phương Du, nói:

“Một món đồ chơi nhỏ, nếu không chê thì mang theo bên mình cũng được.”

Phương Du đón lấy, cẩn thận cất vào túi, ngẩng đầu cười tươi:

“Đa tạ.”

Khi hắn cười như vậy, trông mới giống một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi thực sự.

Trần Bất Nhiễm xoa mái tóc bạc, ngáp một cái.

Ngày hôm sau, Phương Du rời đi. Là đệ tử Kiếm Tông tới đón người.

Để tránh lại gây chú ý cho người trong trấn, hắn chọn rời đi từ sáng sớm.

Đến khi trấn nhỏ dần náo nhiệt vào buổi sớm, mọi người mới phát hiện thiếu chủ của tửu lâu đã đi rồi.

Tối hôm qua uống hơi nhiều rượu, Trần Bất Nhiễm ngủ một mạch đến sáng. Trời vẫn chưa sáng hẳn, y đốt đèn, nằm trên giường xem thoại bản tử.

Xem được nửa cuốn, sắc trời mới sáng rõ.

Mưa rơi suốt hai ngày cuối cùng cũng ngừng lại trong hôm nay. Bầu trời u ám hé ra chút ánh sáng. Nắng rọi qua tán lá ngoài cửa sổ, vẩy lên vách gỗ trong nhà những vệt sáng loang lổ.

Tính ra cũng đã một thời gian dài không ghé qua tiệm thuốc, nhân lúc trời quang mây tạnh, Trần Bất Nhiễm thay quần áo, quyết định mang theo thoại bản tử đến Dược Quán ngồi nửa ngày.

Phần lớn thời gian của y đều trôi qua trong tiệm thuốc, vừa đọc thoại bản tử vừa tiện tay bốc thuốc. Khi rảnh rỗi thì đến cây liễu già đầu trấn chơi cờ cùng mấy vị lão nhân.

Tuổi tác tạm chưa bàn tới, nhưng nhờ có mái tóc bạc, y đã thành công trà trộn vào hàng ngũ các lão nhân. Mỗi khi hẹn đánh cờ, quá nửa trong số họ đều gọi thêm y.

Đến khi y đọc thoại bản đến đau mắt, thì số ván cờ cũng không ít. Quan trọng nhất là — chưa từng thua. Mà càng thua, người khác càng muốn gỡ, mấy lão nhân gần đây cứ nhân lúc thời tiết đẹp là hẹn y ra bàn cờ.

Người tới tiệm thuốc mua dược không thấy y đâu, cũng đã quen tự đến bên bờ sông, dưới tán cây liễu mà tìm.

Lại là một ngày nắng đẹp, không ngoài dự đoán, Trần Bất Nhiễm lại bị gọi ra dưới gốc cây liễu đánh cờ.

Sau cơn mưa là những ngày nắng liên tiếp, đất trời dần ấm áp trở lại. Liễu đã bắt đầu đâm chồi, lá non xanh mướt, trông đẹp hơn hẳn mùa đông.

Dù trời ấm hay lạnh, y vẫn luôn mặc vài món xiêm y cũ kỹ, đổi tới đổi lui cũng không mấy thay đổi.

Trần Bất Nhiễm hạ một quân cờ, đối thủ cúi đầu trầm tư. Những người đứng xung quanh thì bàn tán sôi nổi, ý đồ chỉ huy từ xa.

Khi đối phương đang suy nghĩ, y lại tự giác nhấc chén trà lên, thong thả uống một ngụm.

Đối phương càng nghĩ càng lâu, nhóm “quân sư” bên ngoài lại bàn luận càng lúc càng gay gắt.

Những người chỉ đứng xem đã phần nào đoán được kết cục, thế nên bắt đầu hẹn ván sau:

“Vài hôm nữa đến đánh tiếp nhé.”

“Vài hôm nữa thì không được.” Trần Bất Nhiễm nói, “Ta sắp đi Tô Châu.”

Tô Châu — chốn phồn hoa phương Nam, với dân Thanh Sơn trấn mà nói, cả đời có lẽ cũng chỉ đi một lần.

Có người tò mò hỏi:

“Ngươi đến Tô Châu làm gì?”

Trần Bất Nhiễm thong thả buông chén trà.

Chuyện này cũng hơi rắc rối, nói đơn giản thì là đi mua thoại bản tử, tiện thể lấy thêm ít dược liệu.

Có lẽ vì lần trước người ta đến tìm y lấy Thiên Tử Địa Liên hoàn, sau khi trở về tuyên truyền mạnh tay, gần đây người tìm đến nhờ lấy đủ loại dược liệu lạ cũng không ít. Cộng lại khoảng vài loại, mà những dược liệu ấy quanh đây không kiếm được, chỉ còn cách đến Tô Châu.

Còn một lý do quan trọng nữa — ở Tô Châu, thoại bản tử vừa nhiều lại vừa mới.

Không ngoài dự đoán, ván cờ hôm ấy kết thúc, Trần Bất Nhiễm lại thắng.

Y như thường lệ, tiện tay cuộn lại thoại bản tử, chậm rãi rời đi.

Y nói đi Tô Châu thì chính là thật sự muốn đi. Không mang theo gì nhiều, chỉ xách theo túi hành lý nhỏ, bầu rượu và thoại bản tử. Gần đây vì thức đêm đọc thoại bản tử nên y bị nhiễm phong hàn. Để tránh lây sang người khác, y còn đội thêm chiếc nón có rèm che mặt — như vậy coi như đã đầy đủ.

Từ Thanh Sơn trấn đến Tô Châu, dù đi nhanh hay chậm, cũng phải mất vài ngày.

Trần Bất Nhiễm vốn định một mình chậm rãi lên đường, nào ngờ giữa đường lại gặp một đoàn thương nhân.

Đoàn thương nhân ấy rất tốt bụng. Thấy có một kẻ đầu tóc bạc trắng, dáng vẻ như già yếu, lại còn mang theo bệnh mà đi một mình trên đường, liền không nỡ. Vừa hay bọn họ cũng đang trên đường tới Tô Châu, nên thuận tiện đón y lên xe.

Đi tới đi lui, chẳng mấy chốc y đã ngồi yên trong xe ngựa. Tuy không rõ lý do sao lại được mời lên, nhưng Trần Bất Nhiễm vẫn lễ phép cảm tạ. Còn hào phóng chia sẻ thoại bản tử của mình cho mọi người trong đoàn cùng đọc, tặng thêm hai túi quả khô.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play