Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Tin tức một người từ phủ Thành chủ trúng cử làm đệ tử Kiếm Tông nhanh chóng lan truyền.

Khi truyền đến phố xá, Trần Bất Nhiễm đang cùng lão y sư thảo luận nội dung thoại bản thì lập tức thu lại cuốn sách trong tay, xắn tay áo, áp tay lên bàn, nói:

“Không kịp giải thích, phiền ngươi bắt mạch ngay!”

Lão y sư tuy không rõ nguyên do nhưng vẫn phối hợp. Ông vội thu dọn đậu phộng, mứt quả trên bàn, đưa tay đặt lên cổ tay đối diện với tốc độ như gió lướt mây tan.

Ngay lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Một thiếu niên người ướt sũng toàn thân bước vào cửa.

Trần Bất Nhiễm liếc nhìn y sư.

Y sư ho nhẹ hai tiếng, nhắm mắt tập trung bắt mạch. Gương mặt già nua còn chưa tan hết đỏ ửng vì xúc động khi bàn luận thoại bản vừa rồi. Nhưng sau một hồi bắt mạch, mí mắt ông cụp xuống, nụ cười phai nhạt dần, ngay cả vẻ đỏ ửng trên mặt cũng biến mất hơn nửa.

Sắc mặt Phương Du cũng trầm xuống theo.

Tiếng mưa rơi và âm thanh hỗn tạp bên ngoài vẫn không ngừng vang lên, nhưng trong y quán lại như bị tách biệt, không gì có thể phá vỡ sự tĩnh lặng nặng nề này.

Một lúc lâu sau, lão y sư nhìn nam nhân đầu bạc, thân hình gầy yếu, trên người chỉ mặc áo vải thô, sắc mặt dần trở nên phức tạp.

Đón lấy ánh mắt của y sư, Trần Bất Nhiễm vẫn không đổi sắc.

Lão y sư mấp máy môi, cuối cùng chỉ ngắn gọn thốt ra:

“Phàm dược vô cứu, tiên dược còn có thể thử.”

Ông thu tay lại:

“Bệnh này, phải mời tiên nhân ra tay, kéo cũng không được, cứu cũng không xong.”

Dân gian thường gọi các vị dược tông là “tiên nhân”.

Chân mày Phương Du càng nhíu chặt.

Dược tông là những người vừa khó gặp, vừa khó mời. Nếu đã đến mức y sư phải thốt lên cần nhờ đến họ, vậy thì chứng bệnh này hẳn là không thể xem thường.

Hai chữ “kéo không được” nói ra hai lần, y sư không cần giải thích gì thêm, nhưng như thể mọi sự đã rõ ràng.

Bên cạnh, thiếu chủ nhân chìm trong suy nghĩ, lặng im không nói. Lão y sư nhìn không thấy cuốn thoại bản từng khiến ông vui vẻ đến tận giờ Tý. Còn Trần Bất Nhiễm, người vừa bị phán “kéo không được”, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ. Sau khi lão y sư run run thu tay, y đứng dậy chắp tay cảm tạ, thái độ từ đầu đến cuối không thay đổi.

Tựa như y đã sớm đoán được kết quả này, cũng dường như không đặt nặng trong lòng.

Phương Du từ đầu đến cuối không nói thêm một lời. Trần Bất Nhiễm lại đội nón cói của mình lên, trước khi đi còn thuận tay để lại cuốn thoại bản chưa đọc xong cho y sư tiếp tục thưởng thức.

Trên đường về, Phương Du tiện đường mua thêm một cái sọt ở chợ, chuyên dùng để mang cuốn thoại bản vừa mua về. Trong lòng vẫn văng vẳng lời lão y sư nói, đến mức quên cả việc chia sẻ chuyện mình trúng tuyển Kiếm Tông.

Một đường trầm mặc quay về trấn Thanh Sơn, hắn đem cuốn thoại bản đưa đến tận nhà dưới chân núi.

Dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, trước lúc chia tay, Trần Bất Nhiễm cười nói:

“Thân thể ta thế nào, ta tự biết. Còn sống thêm mấy năm nữa là chuyện nhỏ, không cần lo.”

Nhưng thiếu chủ nhân rõ ràng không được an ủi bởi lời ấy, sắc mặt không hề dịu đi, lặng lẽ quay người bước đi, theo lối cũ rời khỏi.

Dưới chân Thanh Sơn yên tĩnh, nhưng trên phố xá lại náo nhiệt vô cùng. Ngay cả tiếng mưa cũng không át được bầu không khí hân hoan.

Một nguyên nhân khác khiến trấn nhỏ trở nên náo nhiệt như thế, chính là việc Phương Du được tuyển vào Kiếm Tông.

Người dân trong trấn trước nghe tin có tu sĩ đại tông từ ngàn dặm đến Bạch Vân Thành, sau lại hay tin thiếu chủ nhân tửu lâu được chọn trúng Kiếm Tông, không ai tin nổi.

Cho đến khi có người kể rằng mấy vị tu sĩ ấy từng hỏi kỹ tên tuổi, sinh nhật, gia tộc của hắn, còn căn dặn đủ điều, lúc này dân trong trấn mới chịu tin.

Trăm năm nay, đây là lần đầu tiên trấn Thanh Sơn có một người bước chân lên con đường tu đạo.

Nghe được tin này, cha của Phương Du vỗ bàn cái rầm, mở tiệc lớn, chiêu đãi tứ phương, người trong trấn đổ xô đến, ai cũng muốn tận mắt nhìn thấy vị tương lai tu sĩ ấy.

Khi Phương Du trở lại tửu lâu, đập vào mắt là những lời chúc mừng dồn dập. Gương mặt phụ thân hắn rạng rỡ không thể giấu, dẫn hắn đi khắp nơi trong tửu lâu.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy cha cười đến như vậy, cũng là lần đầu tiên biết thì ra tửu lâu có thể chứa nhiều người đến thế.

Lễ tiết trong tiệc không thể thiếu, nhưng có lẽ vì hắn sắp thành tu sĩ, nên người trong trấn lại chẳng bận tâm gì. Không ai để ý đến lời nói hay hành xử của hắn ra sao, ai cũng tiến lên chúc mừng.

Có thể do trong lòng còn nghĩ ngợi, hoặc vì những lời châm chọc mập mờ ngày trước, hôm nay nhận được những lời chúc mừng từ quê nhà lại khiến hắn không thấy vui chút nào, cũng không thể nở nụ cười.

Sau khi tiệc lớn bắt đầu, hắn mượn cớ vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn, cầm ô rời khỏi tửu lâu.

Khi quay về tiểu viện thì trời đã tối đen. Trong tay hắn không có đèn, ánh sáng duy nhất trong sân là ánh nến lay động dưới hiên, sau cây đào.

Ngồi cạnh ánh nến là một người khoác áo ngoài, tay đặt bên hũ rượu đã được mở nắp, cúi đầu chăm chú đọc thoại bản.

Lại gần mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Hôm nay người này không đến tửu lâu uống rượu, nhưng hắn đoán được, có lẽ y đã len lén uống trong thành khi không ai để ý.

Thấy có người đến gần, Trần Bất Nhiễm vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, ra hiệu ngồi xuống.

Phương Du vừa ngồi xuống, việc đầu tiên là khuyên đối phương uống ít thôi. Nhưng nghe mùi rượu kia, thì có lẽ đã muộn để khuyên rồi.

Người ngồi dưới hiên cuối cùng cũng chịu đặt cuốn thoại bản xuống, hỏi:

“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

Phương Du đưa phần đồ ăn trong tay qua, nói:

“Ngày mai ta sẽ nhập Kiếm Tông.”

“Tu kiếm giả, cầm kiếm vì đạo.” Trần Bất Nhiễm khẽ cười. “Kiếm Tông không tệ.”

Y chỉ cười nhạt, thái độ không có chút gì hứng khởi, khác hẳn với những lời chúc mừng náo nhiệt ngoài kia. Dường như y đã biết trước mọi chuyện, như thể chẳng có gì đặc biệt.

Động tác của Phương Du khựng lại.

Trần Bất Nhiễm nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao?”

“Không có gì,” Phương Du nói. “Chỉ là hôm nay mấy đệ tử Kiếm Tông cũng nói một câu như thế.”

“Vậy à.”

Rượu đã uống quá nhiều, đến giờ y vẫn có thể nói chuyện coi như là kỳ tích. Chữ nghĩa trên thoại bản trước mắt đã không còn phân biệt được nữa, Trần Bất Nhiễm khẽ khép mắt.

Một lát yên lặng, như để chắc chắn đó chỉ là trùng hợp, Phương Du tiếp tục nói:

“Bọn họ nói, mỗi người vào Kiếm Tông đều phải có một thanh kiếm của riêng mình.”

Nói đến đây, rốt cuộc trên mặt hắn hiện lên vẻ hứng khởi mà suốt bữa tiệc vẫn chưa từng thấy.

“Ta cũng từng có một thanh kiếm.”

Ngồi lâu khiến thân thể mệt mỏi, Trần Bất Nhiễm tựa người vào vách gỗ sau lưng, đầu bạc rũ xuống.

Phương Du nhận ra giọng y đã nhẹ hơn ngày thường nhiều, có lẽ đã say đến mức sắp nói mê.

“Kiếm tên Tiểu Bảo, nhưng rất đẹp. Dù cách xa ngàn vạn dặm, vẫn có thể tùy triệu tùy đến.”

Trần Bất Nhiễm giơ tay lên, tay áo màu nâu lướt trong không khí như thể đang triệu kiếm về.

Trong bóng tối yên tĩnh, ngoài tiếng mưa rơi, không còn một âm thanh nào khác.

Phương Du nhắc nhở: “Ngươi xem thoại bản đi.”

Trần Bất Nhiễm hạ tay xuống, như nhớ ra điều gì, lại nhẹ giọng nói:

“Ta… không có kiếm.”

Thanh âm khàn khàn, mỏng như sợi tơ, dễ dàng bị tiếng mưa dày đặc bên ngoài nuốt mất. Phương Du lắng nghe nhưng không rõ lắm.

Ở nơi biên giới Hàn Lĩnh của Ma giới, băng tuyết đóng kín cả trời đất.

Chốn sâu nhất, tàn kiếm phủ tuyết, tiếng kiếm ngân khẽ.

Âm thanh mong manh đến cực độ, vậy mà giữa trời đất này lại vang vọng lạ thường.

Nam nhân canh giữ bên cạnh tàn kiếm, lông mày phủ đầy sương tuyết, bỗng nhiên mở mắt. Đôi mắt đỏ rực, điên cuồng nơi đáy mắt không thể che giấu.

“…… Trần Bất Nhiễm.”

Canh giữ kiếm đã 150 năm, tàn kiếm rền vang, cố nhân trở về.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play