Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
Từ nơi gặp nhau đến Tô Châu, đoàn thương đội phải băng qua một vùng núi hoang vốn có dã thú lui tới. Vì vậy, bọn họ đặc biệt mang theo vài hán tử thân hình vạm vỡ để hộ tống.
Những tráng hán ấy ban đầu ít nói cười, trông khá dữ tợn. Thế nhưng về sau, người trò chuyện sôi nổi nhất với Trần Bất Nhiễm về nội dung trong thoại bản lại chính là bọn họ.
Miền Nam khí hậu ẩm thấp, đặc biệt là dọc đường đi qua vùng núi bao quanh bốn phía như thế này, phong hàn của y cứ lặp đi lặp lại mãi. Dù đến gần vùng núi nghe đồn có dã thú xuất hiện, y vẫn chưa thấy khá hơn là bao.
Sau khi bước vào lộ trình xuyên núi, thương đội không thể dừng lại giữa chừng, nên trước đó đã dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chân núi. Đến lúc rảnh rỗi bàn chuyện bát quái, tinh thần những người đi đường mệt mỏi suốt cả ngày cũng phấn chấn hơn hẳn.
Có kẻ liếc nhìn con đường mòn kéo dài dẫn vào rừng sâu phía trước, nói:
“Nghe đâu trước kia có người bị sói hoang tấn công ở đây đấy.”
Người bên cạnh vẫy tay đáp:
“Chuyện bao năm về trước rồi, giờ trong núi này chẳng còn gì đáng lo nữa đâu.”
Lời đồn có dã thú nơi vùng núi này đã lưu truyền nhiều năm, những người trong đoàn từng nhiều lần đi qua đây cũng chỉ là phòng bị cẩn thận hơn, chứ thật ra bọn họ chưa từng thấy mãnh thú nào như lời đồn.
Trần Bất Nhiễm tựa má lên tay, ngước mắt nhìn về phía rừng sâu. Một lúc sau, y chậm rãi thu ánh nhìn về, trong đôi mắt dưới mái tóc bạc không gợn sóng cảm xúc.
Người dẫn đầu thương đội là một nam tử trẻ tuổi, ăn mặc như thư sinh, hoàn toàn không giống thương nhân, ngược lại giống học giả hơn. Hắn cầm quạt xếp, vỗ vai người vừa nói chuyện tán gẫu, nhắc:
“Đừng nói bậy nữa, thu xếp xong rồi thì chuẩn bị lên đường.”
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, đoàn người lại tiếp tục hành trình, thong thả tiến vào trong núi.
Trong núi vô cùng tĩnh mịch, đến cả tiếng chim hót ven đường cũng trở nên thưa thớt. Những cành cây rủ xuống đầu che khuất cả ánh mặt trời vốn đã không gay gắt, khiến nhiệt độ nơi đây thấp hơn không ít.
Không gian yên ắng đến mức, chỉ cần gió thổi lá cây cũng đủ khiến người ta rợn người.
Đoàn người lặng lẽ di chuyển, trên đường chỉ còn tiếng bánh xe nghiến qua mặt đất. Lúc đầu còn cho rằng lời đồn về dã thú là vô căn cứ, nhưng đến khi thực sự đặt chân vào nơi này, ai nấy đều bất giác căng thẳng.
Chưa được nửa canh giờ, mặt trời đã dịch chuyển thêm chút ít. Khi sắp ra khỏi khu rừng, đoàn người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy vẫn không ai dám mở lời, nhưng ít ra đã thư giãn phần nào.
Trần Bất Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía rừng sâu bên núi.
Ngay lúc đoàn người vừa thả lỏng, trong rừng truyền đến âm thanh cành lá lay động.
Biến cố xảy ra bất ngờ.
Giờ không có gió, tiếng động ấy tuyệt đối không thể là do gió thổi.
Liên tiếp có tiếng bước chân dồn dập từ trong rừng truyền đến. Đám người lập tức cảnh giác, vung roi thúc ngựa tăng tốc, nhưng con đường phía trước lúc này đã bị chặn không thể tiến lên.
Hai bên, những người cầm sẵn vũ khí trong tay.
Từng bóng đen tro xám âm thầm xuất hiện. Ban đầu chúng lặng lẽ tiếp cận, nhưng khi người bên cạnh xe ngựa cầm vũ khí, lũ sói liền hung hăng lao tới.
Không rõ vì sao thứ vốn chỉ hoạt động về đêm lại xuất hiện giữa ban ngày ban mặt. Trong đám người, có ai đó khẽ mắng, tiếng vó ngựa hỗn loạn cùng tiếng sói gầm vang lên, chỉ trong khoảnh khắc, toàn trường hỗn loạn.
Những tráng hán được thuê đi cùng vốn là thợ săn, nên đối mặt với tình cảnh này vẫn giữ vững bình tĩnh, còn đang lo bảo vệ hàng hóa trên xe.
Trần Bất Nhiễm bị phân loại chung với đám người yếu đuối, trên tay ngoài gói quả khô chưa ăn hết chỉ còn một quyển thoại bản, thoạt nhìn chẳng còn chút sức chiến đấu nào.
Bên cạnh y là người dẫn đầu thương đội — vị học giả thư sinh kia — thoạt nhìn cũng bị xếp chung với nhóm người không liên quan, đứng một bên chẳng biết phải làm gì.
Số lượng bầy sói có vẻ còn nhiều hơn cả người.
Trong lúc các tráng hán đang liều mạng cản những con sói đang áp sát xe ngựa, từ phía khuất tầm mắt, đã có hai con sói lặng lẽ men theo rìa xe ngựa tiến gần đến chỗ Trần Bất Nhiễm.
Lang sống lâu năm nơi rừng núi hành động vô cùng lanh lẹ. Khi chúng phi thân nhào đến, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mặt.
Trần Bất Nhiễm thu lại gói quả khô, tiện tay cuốn thoại bản lại.
Lúc chiếc nón có rèm lụa trắng của y được vén lên, một chiếc quạt xếp đã chắn ngang trước mặt, dễ dàng ngăn cản móng vuốt sắc nhọn đang vồ tới.
Vị học giả kia quay đầu, hỏi:
“Ngươi không sao chứ?”
Trần Bất Nhiễm chậm rãi mở lại thoại bản, nói:
“Không sao.”
Y lại khẽ gật đầu, nói thêm:
“Đa tạ.”
Người kia nói:
“Ngươi thể nhược, tốt nhất nên đứng yên tại chỗ.”
Trần Bất Nhiễm biết điều gật đầu:
“Được.”
Y kẹp đánh dấu vào sách.