Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Phủi phủi nước đọng trên chiếc dù, Phương Du quay đầu nhìn người phía sau, nói:

“Trận mưa này lớn thật, đợi một lát rồi hẵng đi.”

Trần Bất Nhiễm hơi ngẩng đầu, vành nón cói nhấc lên một chút, nhìn bầu trời đen kịt, cất giọng:

“Cơn mưa này hôm nay e là không ngớt đâu.”

Y kéo thấp vành nón, rồi cứ thế bước thẳng vào màn mưa.

Phương Du sững người một lúc, rồi cũng bung dù, bước theo vào mưa. Nước mưa tí tách rơi lên mặt dù, vang lên từng tràng đều đặn.

Hắn nhanh chân đuổi kịp bước chân đối phương, đưa dù che lên đầu y, nói:

“Dùng dù đi.”

Trần Bất Nhiễm từ chối, chỉ vào chiếc nón trên đầu, mỉm cười nói:

“Cái này dễ chịu hơn.”

Từ trấn Thanh Sơn đến Bạch Vân Thành đường tuy xa, nhưng có đại lộ bằng phẳng, so với đường núi đến Phục Yêu Sơn thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

Bạch Vân Thành là thành trì duy nhất ở vùng này, cũng là nơi tập trung tiểu thương, được xem như chốn phồn hoa nhất khu vực.

Lúc vừa rời trấn Thanh Sơn, trên đường hiếm khi thấy bóng người. Thanh Sơn dần bị bỏ lại phía sau, chỉ sau nửa ngày đường, đến gần Bạch Vân Thành thì người qua lại dọc đường đã đông hẳn lên.

Vào thành rồi, âm thanh ồn ào huyên náo lập tức ập đến bên tai.

Trời vẫn mưa, vậy mà trên đường vẫn tấp nập người qua lại. Nhìn khắp nơi, các loại dù chen chúc, rực rỡ như một biển màu.

Phương Du đi lấy giấy chứng nhận, không vội rời thành. Hắn đề nghị:

“Đã đến rồi thì nhân tiện đi dạo một vòng, biết đâu tìm được y quán.”

Nói đi là đi. Hắn len vào giữa dòng người tìm y quán, còn Trần Bất Nhiễm thì nâng nhẹ vành nón, tập trung tìm tiệm thoại bản.

Tiếng bước chân vang vọng trong tiếng mưa và ồn ào của phố xá.

Đám đông tản ra, cuối con đường có hai người đi tới.

Cả hai đều mặc áo choàng trắng-xanh đồng bộ, vạt áo bay nhẹ theo gió, bên hông đeo trường kiếm lộ rõ.

Họ bước đi giữa dòng người, nhưng lại dường như chẳng thuộc về nơi đó.

Phương Du liếc nhìn, ánh mắt dừng lại trên vỏ kiếm bên hông hai người kia.

Người cầm ô bên cạnh cũng nhìn theo, cảm thán:

“Là đệ tử Chân Khí phái.”

Trần Bất Nhiễm cũng nhìn qua, nhận ra đó chính là hai đệ tử Kiếm Tông từng gặp ở Phục Yêu Sơn.

Trước kia mấy người này còn túm tụm tán gẫu, ăn hạt dưa nói chuyện phiếm, giờ thì nét mặt nghiêm trang, ít nhiều cũng có dáng dấp đệ tử tông môn lớn.

Y nâng vành nón, hỏi người đứng bên:

“Bọn họ đến đây làm gì?”

“Là đệ tử Kiếm Tông,” người nọ nói, “Nghe nói lần này tới để thu nhận đệ tử mới.”

Trước nay chưa từng có môn phái nào tới vùng này để thu nhận đệ tử. Hôm nay không chỉ có người đến, lại còn là đệ tử Kiếm Tông. Tin vừa truyền ra, người đổ về Bạch Vân Thành phần lớn đều là để tận mắt nhìn thấy tu sĩ trong truyền thuyết, hóng chuyện một phen.

Ngón tay Phương Du khẽ động. Vết thương chưa lành ở sau lưng vẫn còn âm ỉ, nhưng hắn dường như chẳng cảm thấy gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng áo trắng-xanh dần khuất trong màn mưa.

Sau lưng, có ai đó đẩy nhẹ hắn một cái.

“Muốn đi thì đi.”

Hắn quay đầu, chỉ thấy một bóng người mơ hồ giữa màn mưa. Đối phương khẽ nghiêng đầu, chỉ tay về một hướng:

“Y quán ở bên kia, ta tự đi được.”

Giọng y vẫn khàn đặc như thường ngày:

“Ngươi chẳng phải vẫn luôn muốn trở thành kiếm tu sao?”

Một lực đạo nhẹ nhàng kéo hắn bước về phía trước.

Một khi đã bước ra bước đầu tiên, thì không thể quay lại được nữa.

“Ta sẽ tới y quán tìm ngươi sau.”

Để lại một câu như thế, Phương Du sải bước rời đi, bước chân mỗi lúc một nhanh hơn, cuối cùng thu dù, quay người, lao thẳng vào dòng người tấp nập.

Trần Bất Nhiễm đứng yên tại chỗ, nhẹ vẫy tay như tiễn biệt.

Người đứng bên nhìn theo, không khỏi kinh ngạc hỏi:

“Hắn thật sự định đi thử sao?”

Không để ý đến sự ngạc nhiên trong giọng nói của đối phương, Trần Bất Nhiễm chậm rãi phủi nước đọng trên tay áo, mỉm cười nói:

“Hắn sau này sẽ là một kiếm tu không tồi.”

Người kiếm tu không tồi kia giờ đã khuất sau rừng dù dày đặc. Trần Bất Nhiễm thu ánh mắt lại, xoay người, chậm rãi hoà mình vào biển người.

Y đến y quán tiệm thoại bản nằm ngay sát vách.

Lão y sư ở y quán đang lim dim ngủ gật, chỉ thiếu chút nữa là gục hẳn.

Hôm nay trong thành đông đúc, nhưng phần lớn đều là khách từ nơi khác tới. Thêm trời mưa dai dẳng, nên y quán cũng không có nhiều người đến khám bệnh.

Ngồi không quá chán, y vừa định đứng dậy sang tiệm bên cạnh mua vài cuốn thoại bản thì đúng lúc có một người bước vào cửa.

Là một người đội nón cói. Đối phương tháo nón xuống, để lộ mái tóc bạc rối bời.

Y mặc áo vải thô, trong lòng ôm đầy thoại bản.

Phương Du theo hai đệ tử Kiếm Tông đến phủ Thành chủ.

Ngày thường đại môn Thành chủ phủ luôn đóng chặt, hôm nay lại mở toang, người ra vào tấp nập.

Hắn lẫn trong đám người, cùng bước vào.

Giữa đại viện, vài đệ tử mặc áo trắng-xanh đứng ở trung tâm. Không ít người tụ tập vây quanh, nhưng chỉ để xem náo nhiệt, không ai dám tiến lên.

Vừa bước vào sân, ánh mắt một đệ tử ở giữa liền hướng về phía hắn.

Ánh mắt đối phương mang theo dò xét, như đang chờ xem hắn có tiến lên không.

Mái tóc vẫn còn ướt sũng, nhỏ từng giọt xuống. Tay hắn khẽ run, rồi nhấc chân tiến về phía trước.

Một đệ tử mặc thanh y đưa cho hắn một thanh kiếm.

Nội dung duy nhất của cuộc tuyển chọn là tỷ thí bằng kiếm. Người dự thi sẽ đấu với đệ tử tuyển sinh. Nếu muốn từ bỏ, chỉ cần buông kiếm là được.

Phương Du nắm chặt chuôi kiếm, nhìn về phía đệ tử đối diện.

Xung quanh náo động không ngớt, nhưng đệ tử kia thần sắc trầm tĩnh, trang nghiêm. Dù chỉ đối mặt với một phàm nhân, khí thế vẫn sẵn sàng nghênh chiến.

Ngay khi kiếm rút ra khỏi vỏ, Phương Du cảm nhận rõ rệt khí thế của đối phương lập tức thay đổi.

Khi kiếm tu rút kiếm, họ đã không còn là người thường.

Phương Du lập tức ý thức được chênh lệch giữa mình và đối phương.

Tựa như có ngọn núi lớn đè nặng, khiến hô hấp trở nên khó khăn, cả người không thể cử động.

Khi trường kiếm lao tới, tay Phương Du bị chấn động đến rạn nứt, mũi kiếm bị ép sát mặt đất, va chạm tóe ra tia lửa.

Dưới sức ép như ngàn cân, cánh tay cầm kiếm của hắn run rẩy không ngừng. Dù chỉ cách nhau chưa đến một tấc, thời gian trôi qua như kéo dài vô hạn.

Máu chảy ra từ hổ khẩu, hòa lẫn với mồ hôi.

Cả đám đông đang xem náo nhiệt cũng lặng đi, không khí như đông cứng.

Cuối cùng, khi Phương Du không thể chống đỡ thêm nữa, đệ tử mặc y phục trắng-xanh mới thu kiếm lại.

Áp lực trên tay biến mất, Phương Du gần như khuỵu xuống, lùi về sau hai bước, cố giữ vững thanh kiếm.

Khi hắn còn đang thở dốc, trước mắt xuất hiện một lọ thuốc. Là lọ ngọc bạch, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.

“Tu kiếm giả, chấp kiếm mà sống.”

Đệ tử hỏi:

“Ngươi có nguyện ý gia nhập Kiếm Tông không?”

Phương Du ngẩng đầu lên.

Đệ tử nói, trong buổi nạp tân hôm nay, chỉ có hắn là người duy nhất không buông kiếm giữa trận.

Tu kiếm giả, thứ không thể rời tay chính là thanh kiếm của mình. Tỷ thí này không chỉ là kiểm tra thực lực, mà còn là thử thách tâm tính. Nếu thiếu một trong hai, đều không thể trúng tuyển.

Tuy hình thức đơn giản, nhưng lại loại bỏ hàng trăm, hàng ngàn người — hiệu quả hơn bất cứ khảo nghiệm phức tạp nào.

Đệ tử đưa lọ thuốc cho Phương Du:

“Đây là thuốc trị thương. Đệ tử Kiếm Tông có thể tự do sử dụng.”

Không khí im ắng, rồi sau đó, cả sân vỡ òa tiếng reo hò.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play