Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
Phương Du khẽ trừng mắt, hơi kinh ngạc.
Hắn đâu phải chưa từng thấy cảnh hoa nở rộ chỉ sau một đêm, chỉ là không ngờ cây đào trước đây héo úa như sắp chết, lại có thể trong một đêm tái sinh, rực rỡ phồn hoa đến thế.
Trở lại sân quen thuộc, nơi này dường như chẳng có gì thay đổi, lại như thể có điều gì đó đã âm thầm khác đi.
Cả cây đào nở hoa rực rỡ, cánh hoa phủ dày trên bàn đá, ghế đá, và cả mặt đất.
Phẩy nhẹ lớp cánh hoa trên ghế đá, Trần Bất Nhiễm — người vừa ra ngoài cả ngày — cuối cùng cũng có thể ngồi xuống.
Phương Du không định nấn ná lâu. Hắn đặt bầu rượu lên bàn, vừa xoay người toan rời đi thì đã bị gọi lại.
Trần Bất Nhiễm đứng dậy, từ trong phòng lấy ra túi tiền.
Y vẫn còn nợ phần tiền thưởng lần trước. Lúc này nhớ ra, cũng vừa hay trả lại cho xong.
Cùng với túi tiền, y còn tiện tay mang ra một chiếc khăn vải bông, chưa kịp cầm chắc đã rơi xuống đất. Phương Du phản ứng rất nhanh, kịp thời đưa tay đỡ lấy.
Chiếc khăn vải bông mở ra, vết máu sẫm màu trên đó đã khô lại, vẫn còn thấy rõ ràng.
Trần Bất Nhiễm, đang định lấy bạc ra từ trong túi, liếc mắt liền thấy khăn đang nằm trong tay đối phương, nét mặt vẫn bình thản như thể chẳng để tâm tới vết máu kia, tay đưa ra đồng thời nói: “Đa tạ.”
Phương Du không lập tức trả lại khăn, cũng không dám nắm chặt hơn. Hắn chỉ có thể lùi lại nửa bước, tránh ánh mắt của y.
Không nhìn nữa vết máu trên khăn, hắn ngẩng đầu, ánh mắt rơi lên mái tóc bạc lòa xòa đang bị ánh hoàng hôn nhuộm ánh kim hồng, cất tiếng hỏi: “Là ngươi?”
Câu hỏi này quá dư thừa.
Trần Bất Nhiễm hơi nhướng mày, đáp: “Nếu không thì là ai?”
Phương Du im lặng.
Khi hắn lặng im, Trần Bất Nhiễm đã lấy đủ số bạc, đưa tới trước mặt, đồng thời ra hiệu đối phương trả lại chiếc khăn.
Đó chỉ là một chiếc khăn vải rẻ tiền, đã dùng rồi, chẳng có lý do gì để cứ giữ mãi trong tay.
Phương Du cúi đầu nhìn bàn tay gầy guộc trước mặt. Hắn không lập tức đưa trả, chỉ khẽ động ngón tay. Sau đó ngẩng đầu lên, nói:
“Ngày mai ta phải đến Bạch Vân Thành giúp phụ thân lấy văn thư chứng thực, ngươi đi cùng ta, được không?”
Người bệnh lâu ngày không có nghĩa là vô phương cứu chữa. Ở Bạch Vân Thành có y sư giỏi, chí ít cũng có thể chẩn đoán ra vài phần căn bệnh.
Trần Bất Nhiễm chỉ nghĩ hắn không chịu nổi tịch mịch, giả bộ thở dài như một lão nhân, miệng lại thuận theo đồng ý.
Y đã đồng ý, đưa tay nhận lại khăn, nhân tiện đưa cả tiền, phẩy tay về phía tiểu thiếu gia.
Ý là: có thể cuốn xéo rồi.
Hai người hẹn xong giờ xuất phát sáng mai, Phương Du quả thật cũng không nấn ná, xoay người rời đi.
Dọc theo đường nhỏ lên bờ ruộng, khi sắp vào rừng, hắn quay đầu nhìn lại.
Ráng chiều phủ đầy trời, muôn vật đắm mình trong ánh sáng rực rỡ. Người đứng dưới cây đào, mái tóc bạc bị ánh hoàng hôn nhuộm vàng óng ánh.
Hắn đứng đó, giữa bức tranh hoàng hôn lộng lẫy, mà lại như cách biệt khỏi sự nhiệt liệt của thế gian này.
Đêm đó, cơn mưa vốn dự tính đến vào ngày mai, lại bất chợt trút xuống.
Dù hôm nay viên nhi thất bại trong việc đi mua rượu, nhưng trong bầu vẫn còn lại nửa bình, đủ để y qua đêm.
Khi mưa đổ xuống, không khí cũng trở nên ẩm ướt, giữa trời đất tràn ngập hương vị của cỏ cây hòa với mùi bùn đất.
Trần Bất Nhiễm trở vào phòng, lấy ra cuốn thoại bản còn chưa đọc, thắp đèn, khoác áo ngoài, rồi ra hành lang ngồi.
Ngọn đèn được đặt bên cạnh. Ngoài trời, mưa rơi rào rạt trên lá cỏ trong sân. Trần Bất Nhiễm ngồi dưới mái hiên, áo ngoài lỏng lẻo, thỉnh thoảng có tiếng lật trang sách và vài cơn ho nhẹ vang lên.
Mưa suốt một đêm. Y ngồi dưới mái hiên cũng một đêm.
Sáng hôm sau, Phương Du cầm ô đến tìm. Dưới hiên là một đống đồ lộn xộn. Giữa những ánh sáng mờ nhạt, hắn mới thấy rõ: trên hành lang có người đang ngồi.
Người ấy tựa lưng, mái đầu bạc rối tung. Cả người nghiêng sang một bên, ngã vào cửa phòng. Trong tay còn vương cuốn thoại bản lật đến phần cuối, trông như đã ngủ rất sâu.
Người đang ngủ kia mở mắt.
Trần Bất Nhiễm tùy tay vuốt tóc, chống tay lên nền gạch, từ từ thẳng người ngồi dậy.
Y đứng dậy rửa mặt. Phương Du xếp ô, đứng dưới hiên chờ.
Ngẩng đầu nhìn những giọt mưa đang rơi lách tách từ mái hiên, hắn nghe thấy sau lưng có động tĩnh. Quay đầu lại, chỉ thấy người kia đã thay áo.
Có lẽ vì vừa rửa mặt chải đầu, mái tóc bạc không còn rối như thường lệ. Trên đầu đội một chiếc nón cói viền rộng, che khuất quá nửa khuôn mặt, không thể thấy rõ biểu cảm.