Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Trần Bất Nhiễm cũng không bởi vì chuyện hai người đánh nhau vì một thân cây mà phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ cảm thấy bọn họ nhàn rỗi đến phát chán mới gây ra chuyện.

Đường xuống núi dần dần bằng phẳng, càng đi xuống hơi ẩm càng nặng. Trên cành cây, bụi cỏ ven đường đều đọng sương sớm, đi ngang qua đều khiến áo quần ướt quá nửa, từng cơn gió lạnh lùa đến khiến người ta rùng mình.

Một cơn gió lạnh thổi tới, Trần Bất Nhiễm lấy khăn bông che mũi miệng, khẽ ho hai tiếng.

Một đệ tử bên cạnh chú ý đến động tĩnh, quay đầu hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Trần Bất Nhiễm hạ khăn bông xuống, đáp:

“Không sao, bệnh cũ thôi.”

Đệ tử nhìn thấy vệt đỏ sậm thoáng hiện trên khăn trắng, sắc mặt khẽ biến.

‴Đây mà là không sao à...‷

Thế nhưng chút bệnh cũ ấy cũng không ảnh hưởng gì đến việc Trần Bất Nhiễm dẫn đường.

Do nghe đồn có yêu vật qua lại, nên dưới chân núi Phục Yêu Sơn gần như không có người cư trú. Muốn tìm được thôn dân, cần phải băng qua một ngọn núi nữa, đi đến chân núi bên kia mới có thể gặp được một ngôi làng nhỏ. Y từng đến nơi này vài lần, dù đã lâu không dùng đầu óc, nhưng vẫn còn nhớ rõ lối đi.

Dọc đường, rừng rậm dần thưa, sương mù nhạt bớt, mơ hồ đã có thể thấy khói bếp lượn lờ từ thôn làng phía xa.

Đoạn đường đến thôn vẫn còn một khoảng, đứng ở mép rừng, Trần Bất Nhiễm dừng lại, quay đầu nói với các đệ tử theo sau:

“Đi tiếp về phía trước là có thể thấy thôn rồi. Muốn hỏi đường thì cứ tìm người trong thôn là được.”

Ý của y rất rõ ràng — dẫn đường đến đây là xong.

Mấy đệ tử phía sau cúi người cảm tạ, người dẫn đầu cũng dặn y chú ý giữ gìn sức khỏe.

Trần Bất Nhiễm chỉ cười nhàn nhạt xem như đáp lại, chỉnh lại cái gậy gỗ trong tay, xoay người quay về cánh rừng.

Cả nhóm đệ tử cứ thế đứng nhìn bóng y dần bị cây rừng che khuất, cuối cùng biến mất trong sương mù.

Mãi đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất, đệ tử dẫn đầu mới lên tiếng:

“Đi thôi.”

Giờ Dậu buổi chiều, Trần Bất Nhiễm đúng hẹn quay về Dược Quán.

Sáng nay, tiểu hài tử kia đã đứng chờ ngoài cửa. Nhìn thấy y, ánh mắt sáng bừng, nhưng sau đó lại như nhớ ra điều gì, khẽ cúi đầu tỏ vẻ chột dạ.

Bầu rượu đưa cho y sáng nay không còn nằm trong tay nó.

Đứng cạnh tiểu hài tử là một người, trên tay cầm bầu rượu kia, tua đỏ vẫn còn rũ xuống.

Là Phương Du.

Hắn mặc trang phục luyện công ôm sát người, toàn thân màu đen. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn toát lên khí thế khiến người ta e dè.

Trần Bất Nhiễm chỉ khẽ liếc mắt đã đoán được đại khái chuyện gì xảy ra.

Phương Du cũng không ngờ, hôm nay vừa quay về từ tửu lâu, lại bắt gặp một tiểu hài tử mang theo bầu rượu quen thuộc đến mua rượu.

Gần đây thời tiết thất thường, lúc nóng lúc lạnh, tiểu tử kia ho còn nặng hơn trước. Lúc đưa y về tối qua, hắn cũng đã căn dặn, vậy mà hôm nay y lại sai đứa trẻ đến mua rượu.

Đón ánh mắt lo lắng của viên nhi, Trần Bất Nhiễm ngồi xổm xuống, lấy ra một túi nhỏ xám xịt đưa qua.

Viên nhi nhận lấy, mở ra xem rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Nó chẳng biết cái gì gọi là Thiên Tử Địa Liên, chỉ biết bên trong có thứ mà mình chưa từng thấy, mà lão bản Dược Quán trong trấn sẽ không lừa gạt nó lấy thứ gì ngoài thuốc — vậy là đủ.

Viên nhi không ngừng nói cảm ơn, Trần Bất Nhiễm chống gậy đứng dậy, xoa đầu nó một cái, bảo mau chóng về nhà.

Hoàng hôn ngả về Tây, thân ảnh gầy nhỏ ôm túi thuốc xám chạy đi xa.

Giờ này đã muộn, Trần Bất Nhiễm cũng không định mở cửa hàng, vỗ vỗ hông, đưa tay về phía Phương Du.

Ý tứ quá rõ ràng: lấy lại bầu rượu của mình.

Phương Du đưa bầu rượu ra phía trước một chút, rồi lại rút tay về, nói:

“Ta đưa ngươi về.”

Trần Bất Nhiễm tự thấy mình chưa già đến mức cần người khác đưa về, nhưng nhìn ánh mắt đối phương, cuối cùng cũng không nói gì thêm, chậm rãi xoay người đi.

Phương Du mang theo bầu rượu còn hơn nửa đi bên cạnh.

Hôm nay hoàng hôn đỏ hơn mọi ngày, cả tầm mắt đều bị nhuộm một mảng hồng rực, rừng trúc bên đường cũng như đổi màu.

Phương Du khẽ nói:

“Chắc ngày mai sẽ mưa lớn.”

Trần Bất Nhiễm nghiêng đầu nhìn hắn, không đáp lời, chỉ hỏi:

“Sao hôm nay về sớm như vậy?”

Vì muốn trở thành kiếm tu, thiếu niên này vẫn luôn theo học võ với võ sư ở trấn bên cạnh, đi sớm về muộn, hiếm khi xuất hiện ở trấn này vào giờ này.

Phương Du cúi đầu, tay vô thức siết lấy tua bầu rượu, im lặng một lúc rồi mới nói:

“Sư phụ bảo ta đời này cũng không thể thành kiếm tu.”

Câu nói ấy vừa tuyệt đối, vừa thực tế.

Chính bởi vì thực tế ấy, hôm nay hắn mới bỏ cuộc luyện kiếm.

Dù là môn phái lớn hay nhỏ, suốt trăm năm qua chưa từng có tông môn nào đến Thanh Sơn trấn thu nhận đệ tử. Nơi này xa xôi, chẳng có gì đặc biệt, càng không thể trông mong tán tu ghé qua mà tìm thấy đệ tử. Ngay cả tán tu cũng không màng, thì cơ hội coi như chấm dứt.

“Ngươi có thành kiếm tu hay không, chẳng liên quan đến cái nhìn của người khác.”

Đón lấy ánh mắt của Phương Du, Trần Bất Nhiễm cười khẽ:

“Không bằng theo ta học đi.”

Y nói nhẹ nhàng, như thể chẳng có gì to tát, vậy mà Phương Du lại khẽ cong khóe môi, gương mặt giãn ra.

Tuy người này tính cách thất thường, ngoài miệng không mấy nghiêm túc, nhưng hắn biết — đây là người duy nhất trong trấn không xem ước mơ trở thành kiếm tu của hắn là chuyện cười.

Con đường nhỏ xuyên qua rừng trúc, khi ra khỏi rừng, tầm nhìn bỗng rộng mở. Phương Du liếc mắt liền thấy cánh đồng hoa ở nơi xa được ánh hoàng hôn nhuộm một màu vàng hồng rực rỡ.

Dù khoảng cách khá xa, vẫn có thể cảm nhận được sức sống dạt dào từ cánh đồng hoa ấy.

Nhìn theo ánh mắt bên cạnh, Trần Bất Nhiễm nói:

“Chắc vì thời tiết ấm lên, trong viện hoa nở rồi, nở từ đêm qua.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play