Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
Sự thật đúng là như vậy. Y đã vòng quanh non nửa dãy núi, vẫn không tìm được tung tích của Thiên Tử Địa Liên.
Dù chẳng thấy được Thiên Tử Địa Liên đâu, Trần Bất Nhiễm lại bắt gặp một cây nấm trông vô cùng hoa lệ. Vừa ngồi xổm xuống định xem kỹ hơn, thì từ rừng cây xa xa vọng đến một tràng âm thanh hỗn loạn — chim chóc tung cánh bay loạn, vang lên từng hồi kêu sợ hãi.
Y nghiêng đầu nhìn về phía núi rừng xa xa, sau đó lại thu tầm mắt về.
Đám nấm này quả thực… đẹp thật đấy.
Một nhóm người mặc đồng phục xanh trắng đang đi xuyên qua rừng rậm thì bất ngờ chạm trán bạch diễm hồ.
Bọn họ là đệ tử Kiếm Tông, xuất phát từ tông môn men theo con đường này, chỉ không ngờ rằng núi nối tiếp núi, đường đi quanh co khôn cùng, mãi vẫn chưa thoát ra được. Trong lúc còn đang dò đường thì đột nhiên bị bạch diễm hồ tập kích.
Đối phương liều mạng truy sát, bọn họ chỉ còn cách nghênh chiến.
Cây cối đổ rạp, cỏ dại bị giẫm sâu vào bùn đất. Hai thân ảnh toàn thân phủ màu trắng từ không trung rơi mạnh xuống, tạo nên âm thanh vang dội. Cả mặt đất cũng khẽ run rẩy.
Khi ngọn lửa trắng dần dần tan biến, người thanh niên cầm đầu thu kiếm, nói:
“Đừng dây dưa thêm nữa. Hôm nay bằng mọi giá cũng phải đến được thành nội.”
Lời thì nói thế, nhưng thực tế muốn nhanh cũng không dễ. Trước đó khi còn đang lên đường, họ gặp phải yêu thú cấp cao, trong lúc hỗn chiến, bàn dẫn đường dùng để định vị phương hướng bị phá hỏng. Mất đi chỉ dẫn, bọn họ giờ chỉ có thể tự lần mò. Để vòng qua dãy núi trùng điệp này, nếu không có gì bất trắc, e rằng sẽ tốn không ít thời gian và công sức.
Sương mù giăng khắp núi, khó phân biệt phương hướng. Đám người đành dựa theo cảm giác, cứ chọn một hướng mà cho là hướng xuống núi, hy vọng có thể gặp được dân làng ven núi.
Không biết đã đi bao lâu, bốn phía vẫn dày đặc sương mù. Lúc này, một đệ tử đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào chỗ cách đó không xa.
Người cầm đầu hỏi:
“Sao thế?”
Đệ tử kia đáp:
“Hình như có thứ gì đó bên kia.”
Hắn vừa nói, vừa tiến về phía trước.
Ở đó là một đống loạn thạch. Trên các tảng đá phủ lớp bùn đất, từ lớp bùn đó mọc lên những mầm hành xanh mướt. Giữa những mầm hành còn lan ra phiến lá màu xanh như lá sen, lá nọ đan chồng lên lá kia, giấu bên trong một đoá hoa ngọc trắng muốt.
Có người đi tới sau lưng hắn, nhìn kỹ hai lượt rồi nói:
“Trên đất khô mà mọc được hoa sen, đó là Thiên Tử Địa Liên, là vị dược quý.”
Đệ tử nghe vậy liền vạch lớp lá ra, duỗi tay định hái.
Ngay lúc hắn chuẩn bị chạm vào, thì từ bên kia đám lá trong làn sương mù dày đặc đột ngột vươn ra một bàn tay.
Là một bàn tay nhợt nhạt đến đáng sợ. Các khớp xương thon dài, gân xanh trên mu bàn tay lờ mờ lộ ra.
Phản ứng đầu tiên của đệ tử là vội vàng rút kiếm bên hông. Trường kiếm chưa kịp rút hẳn ra thì đã bị người bên cạnh ngăn lại, không cho tiếp tục động thủ.
Sau lớp sương mù là một người — tóc bạc trắng rối tung, vận áo tang bằng vải thô. Nhìn không rõ tuổi tác, cũng khó phân định được là dân làng gần đây hay là kẻ quanh năm ẩn cư nơi núi sâu này.
Người thanh niên dẫn đội đứng ở sườn núi gần đó cũng chú ý tới.
Vừa rồi, không ai trong bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của người này.
Hoặc có thể nói, chẳng ai cảm nhận được khí tức của y.
Hiện trường bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Trần Bất Nhiễm và đệ tử kia, tay hai người vẫn dừng giữa không trung, ánh mắt giao nhau.
“……”
Giữa bầu không khí trầm mặc ấy, Trần Bất Nhiễm lên tiếng, ngữ khí như đang giảng đạo lý:
“Ta lớn tuổi rồi, trèo non lội suối tìm dược đâu có dễ. Nếu không thì… ngươi nhường ta một chút đi.”
Đệ tử cảm thấy lời này cũng có lý. Nhưng không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ, như thể người “tự xưng lớn tuổi” kia vốn không nên là người nói câu đó.
Thấy đối phương không đáp, Trần Bất Nhiễm từ túi bên người lấy ra một cây nấm cực kỳ hoa lệ, đưa qua:
“Coi như đền bù, cái này cho ngươi. Không cần cảm tạ đâu.”
Kết quả cuối cùng là, đệ tử kia ngơ ngác nhìn đối phương ung dung cất đi Thiên Tử Địa Liên, bản thân thì nhận lấy cây nấm to đùng toàn thân như viết chữ “ta có độc”.
Nhiệm vụ coi như hoàn thành, Trần Bất Nhiễm thuận tiện dắt theo mấy vị đệ tử bị lạc đường xuống núi, đi về phía thôn gần nhất.
Trong túi vang lên tiếng lọ thuốc chạm nhau, kẻ đầu tóc rối bời, mặc áo tang ấy, dường như đi đường cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.
Người này lúc nào cũng không quên vì sự nghiệp bát quái mà góp sức. Trần Bất Nhiễm lùi lại hai bước, đến gần một đệ tử bên cạnh, không biết từ đâu móc ra một nắm hạt dưa, vừa nhai vừa nhỏ giọng hỏi:
“Các ngươi… Đại sư huynh của Kiếm Tông hiện tại đang tìm người trong lòng của người bên Dược Tông à?”
Y nói xong còn thuận tay đưa luôn túi hạt dưa cho đệ tử bên cạnh.
“……”
Đệ tử kia nhận lấy, trầm mặc một chút rồi hỏi:
“Tiên sinh làm sao biết bọn ta là đệ tử Kiếm Tông?”
Từ lúc gặp nhau tới giờ, bọn họ chưa từng nhắc đến môn phái của mình.
Trần Bất Nhiễm đáp:
“Ta nhìn giáo phục của các ngươi là biết.”
Thấy đối phương còn muốn truy hỏi, y liền nói tiếp:
“Ta thấy trong truyện tranh có vẽ giáo phục của các ngươi, tên truyện là Ngây thơ Kiếm Tông…”
Đệ tử kia lập tức đờ mặt, nghe đến đoạn sắp ô nhiễm tinh thần thì vội ngắt lời:
“Đủ rồi, đủ rồi…”
Biết điều thì phải im miệng — Trần Bất Nhiễm lần nữa hạ giọng hỏi:
“Cho nên, Đại sư huynh kia… tìm được người trong lòng chưa?”
Cũng đành nói là y không quên sơ tâm.
Đệ tử không tiện trả lời, liền nhét lại túi hạt dưa, đáp:
“Không biết.”
Trần Bất Nhiễm gật đầu, có chút tiếc nuối thở dài.
Vậy là vẫn chưa tìm được à…
Đường xuống núi còn dài, một khi đề tài nổi lên thì rất khó dừng lại. Ngay cả đệ tử của đại tông môn cũng không cưỡng nổi bản tính thích tám chuyện, bắt đầu bàn về mấy chuyện đã xảy ra trong tông môn.
Những chuyện này vốn đã lan truyền giữa các môn phái, không còn là bí mật gì, giờ nói ra cũng không sao.
“Ban đầu chuyến này là do Đại sư huynh dẫn đội. Nhưng mấy hôm trước, tông chủ cùng Ma tộc Thánh Quân đánh một trận. Vết thương cũ chưa lành, nên Đại sư huynh phải ở lại xử lý sự vụ trong môn, không thể đi.”
Trần Bất Nhiễm nghiêng đầu:
“Tông chủ đánh nhau với Ma Quân?”
Đệ tử nói:
“Trong tông, Tê Hà Phong có cây đào mà khi còn sống Kiếm Tiên từng trồng. Ma tộc Thánh Quân định bứng cả cây đi, nhưng tông chủ không cho.”
Thế là đánh nhau.
“……”
Trần Bất Nhiễm đang nhai hạt dưa, động tác cứng lại, sắc mặt hơi trầm xuống.