Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên từ sau màu đen thăm thẳm của núi Thanh Sơn nhô ra, chói lòa. Người trong thôn dậy sớm đi trồng trọt đã đứng ở bờ ruộng xa xa, bỗng thấy một mảng phấn hồng mờ ảo như khói, không rõ hoa từ đâu.
Có lẽ là vừa mới nở hoa dưới gốc cây đào, nơi ấy một mảnh yên tĩnh.
Vạt áo uốn lượn rủ xuống đất. Người nằm bên bàn đá, nửa người tựa trên bàn, tay trái thõng xuống còn vương tua đỏ tươi của bầu rượu. Ngón tay khẽ nhúc nhích, lạnh đến tê dại không còn tri giác.
Trần Bất Nhiễm chống tay lên bàn đá, chậm rãi ngồi thẳng người, khẽ xoay cổ tay hai bên. Tối qua y lại không nhịn được mà uống thêm hai ngụm rượu, sau đó liền nằm sấp ở đây, ngủ quên. Hoa đào rụng đầy trên đầu. Vừa cử động, cánh hoa theo đó rơi lả tả xuống đất.
Một cánh hoa rơi vào miệng bầu rượu. Y đưa tay đậy nắp lại, dựa bàn đứng dậy.
Sương đêm nặng, quần áo trên người ướt hơn nửa. Nhặt chiếc áo khoác đặt gần đó, Trần Bất Nhiễm xoay người trở về phòng thay đồ.
Y phục của y cũng chỉ có vài món, thay đi thay lại đều là những bộ cũ kỹ như nhau, vừa nhìn liền biết không có gì thay đổi. Vẫn là cầm theo bầu rượu, cuốn thêm hai quyển thoại bản, y liền bước ra khỏi cửa như thường lệ.
Dược quán mà y mở không lớn không nhỏ, cũng chẳng có mấy khách, nhưng đôi khi vẫn phải mở cửa, ít nhất để người ta biết nơi này còn chưa đóng hẳn.
Trấn nhỏ, đường cũng không dài, từ nơi ở đến dược quán chẳng tốn bao nhiêu thời gian, chỉ cần băng qua một rừng trúc. Rừng trúc này sương mù dày, mỗi lần đi ngang, Trần Bất Nhiễm đều ho hai tiếng như chào hỏi.
Hôm nay có chút khác thường.
Khi Trần Bất Nhiễm vừa lững thững đến trước cửa dược quán, chưa kịp mở cửa, đã thấy bên ngoài có người chờ.
Chuẩn xác hơn mà nói, là một đứa trẻ.
Nhìn thấy y, gương mặt đứa nhỏ liền sáng bừng, ánh mắt trong veo đầy mong chờ.
Y mở cửa vào nhà, đứa trẻ rụt rè theo sát phía sau. Nhát gan, nhưng bám rất chặt, không rời nửa bước.
Trần Bất Nhiễm đặt thoại bản và bầu rượu lên bàn, chậm rãi ngồi xổm xuống, để ánh mắt ngang tầm với đứa nhỏ, hỏi:
“Ngươi tới làm gì?”
“Ta là Viên. Ta tới mua thuốc cho nãi.”
Viên lục trong túi, lấy ra một tờ giấy, mở ra đưa qua:
“Nãi ta bệnh. Đi ngang qua có gặp một vị thần y, người kê phương thuốc này. Giờ chỉ còn thiếu một vị cuối cùng.”
Trần Bất Nhiễm nhận lấy, cúi mắt lướt nhanh qua hàng chữ cuối cùng, tầm mắt từ tờ giấy dịch sang đứa bé, hỏi:
“Ngươi đã hỏi qua mấy dược quán rồi?”
Viên cúi đầu đáp nhỏ:
“Trong thôn, cả trên trấn... đều hỏi rồi.”
Trần Bất Nhiễm gật nhẹ. Y cũng đoán ra được.
Vị thuốc cuối cùng là Thiên Tử Địa Liên — một vị thuốc hiếm, không dùng trong điều trị thông thường, khá quý. Tu sĩ đạo môn thỉnh thoảng có dùng, nhưng bình thường các y quán chẳng bao giờ lưu trữ.
Gần trấn chỉ có Phục Yêu Sơn được đồn là có vị thuốc ấy. Nhưng nơi đó sơn đạo hiểm trở, yêu thú thường xuyên xuất hiện. Người trong trấn toàn phàm nhân, không ai dám tùy tiện đi vào.
Trả lại tờ giấy, Trần Bất Nhiễm hỏi:
“Ngươi mang theo bao nhiêu tiền?”
Viên rụt rè đọc ra một con số, ánh mắt không dám rời khỏi người đang ngồi đối diện.
Bắt gặp ánh mắt ấy, Trần Bất Nhiễm khẽ lắc đầu:
“Không đủ.”
Đôi mắt Viên lập tức ảm đạm hẳn.
“Thấy tiệm bên kia đường không?”
Trần Bất Nhiễm đặt tay lên vai cậu bé, cùng bước ra cửa, chỉ về phía tửu lầu cuối phố:
“Giúp ta đi đánh một bầu rượu.”
“Ta đi lấy thuốc. Ngươi đánh rượu xong, giờ Dậu quay lại.”
Viên thoáng sững sờ, rồi gật đầu liên tục. Cậu bé vội vàng đón lấy bầu rượu, ôm chặt trong ngực.
Trần Bất Nhiễm nhét vào túi Viên ít ngân lượng mua rượu, xoa đầu đứa nhỏ một cái, rồi đứng thẳng người, rời khỏi quán.
Y nói “lấy thuốc” — ý là vào Phục Yêu Sơn tìm lấy.
Vừa mới mở cửa tiệm lại đóng lại. Người đi đường có chú ý, nhưng cũng chẳng ai quá bận tâm. Nhìn một chút rồi dời tầm mắt.
Cẩn thận khóa cửa, Trần Bất Nhiễm đút tay vào tay áo, chậm rãi bước lên đường núi, hướng về phía Thanh Sơn mà đi.
Phục Yêu Sơn cách trấn vài ngọn núi, sơn đạo quanh co, sương mù dày đặc như tách biệt trấn nhỏ khỏi thế giới bên ngoài.
Từng vào núi vài lần, Trần Bất Nhiễm vẫn còn nhớ rõ đường. Y tiện tay nhặt một nhánh cây ven đường, coi như gậy trượng đi đường núi.
Nhánh cây nhỏ nhưng dai sức. Nhìn qua gầy yếu, nhưng lại cứng cáp bất ngờ. Trần Bất Nhiễm chống cây mà đi suốt nửa buổi sáng, đến chân núi Phục Yêu cũng chỉ có vài vết trầy nhẹ bên ngoài.
Phục Yêu Sơn rộng lớn, phần lớn ngọn núi bị mây mù bao phủ, đứng ở chân núi rất khó nhìn rõ toàn cảnh. Y khẽ xoay cổ đã hơi mỏi, cầm nhánh cây xoay xoay trong tay, rồi bước vào rừng.
Khác với những ngọn núi bình thường, cỏ cây ở Phục Yêu Sơn đặc biệt tươi tốt. Càng đi sâu vào, sương mù càng nặng, tầm nhìn hạn chế. Mỗi bước đi như có thứ gì đó đang ẩn giấu trong làn sương động đầy tà khí.
Tấm vải áo quét qua cỏ cây rậm rạp, phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ. Trần Bất Nhiễm vén nhánh cây, vượt qua một dòng suối nhỏ ẩn trong rừng.
Chân y vừa đặt lên bờ bên kia, sương mù phía sau bỗng nhiên lay động dữ dội.
Từ trong sương trắng, một bóng trắng xé mù lao ra, thân mang ngọn lửa trắng im lặng, nhắm thẳng vào người vừa băng qua dòng suối.
Sương bị bóng trắng chẻ làm đôi, gió thổi ào ạt, cây rừng bị cuốn lên xào xạc. Phiến lá đầy trời va vào nhau phát ra âm thanh rối loạn.
‴...‷
Bên dòng suối không còn bóng người. Chỉ còn dòng nước róc rách chảy về hạ lưu.
Mất dấu con mồi, bóng trắng lượn quanh mấy vòng, ngọn lửa trắng trên thân nhẹ lay động. Không tìm thấy gì, cuối cùng cũng chậm rãi rút đi, ẩn vào trong làn sương đặc quánh.
Trên nhánh cây cao, Trần Bất Nhiễm khẽ vuốt tóc bạc rũ trước trán ra sau tai, sau đó từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất.
Phục Yêu Sơn đích thực có yêu. Vừa rồi chính là một Bạch Diễm Hồ, loài hồ ly dùng khứu giác để săn mồi, thân mang ngọn lửa trắng có thể đốt cháy cả huyết nhục người sống.
Y điều chỉnh nhánh cây nhỏ, chống thắt lưng, đưa mắt nhìn bốn phía, rồi tùy ý chọn một phương hướng, tiếp tục tiến vào rừng sâu.
Thiên Tử Địa Liên mọc sâu trong lòng núi. Núi rộng mà thuốc lại hiếm, có tìm được hay không chỉ đành trông vào vận khí.
Trần Bất Nhiễm rất biết tự lượng sức. Vận khí của y — xưa nay vốn chẳng tốt lành gì.