Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Tiểu nhị nói xong, Trần Bất Nhiễm còn định cố chấp chứng minh thân thể mình rất khỏe, thì dưới lầu truyền lên một trận xôn xao, tiếp sau là tiếng bước chân đang lên lầu.

Người đến chính là vị "thiếu chủ nhân" mới được nhắc đến.

Thiếu chủ nhân là con trai của lão bản tửu quán, tên Phương Du. Thỉnh thoảng hắn sẽ giúp đỡ trông quán, tuổi còn rất trẻ, chỉ chừng mười sáu mười bảy. Thế nhưng từ nhỏ đã theo sau cha học hỏi việc kinh doanh, tuổi nhỏ mà tính cách dứt khoát, người trong quán ai cũng nể trọng lời hắn.

Không rõ là do duyên phận thế nào, mỗi lần hắn trông tiệm đều sẽ gặp Trần Bất Nhiễm.

Người đầu bạc đang tựa trên bàn, lúc nghe tiếng động liền lười biếng giơ tay chào. Tay áo tuột xuống để lộ cổ tay gầy guộc trắng bệch — rõ ràng là đôi tay của một người bệnh lâu ngày.

Phương Du đi đến bên bàn, liếc nhìn bầu rượu đã cạn, tiện tay cầm luôn chén rượu trong tay Trần Bất Nhiễm, lạnh nhạt nói:

“Ta đưa ngươi về.”

Tiền thưởng đã được tiểu nhị ghi nhớ, Trần Bất Nhiễm bị vị thiếu chủ nhân tốt bụng này dìu ra khỏi tửu quán. Lúc bị mang đi, y còn không quên cẩn thận cầm theo bầu rượu của mình.

Bên ngoài trời đã tối đen, trên đường hầu như không có mấy người. Phương Du tay cầm đèn lồng, tay còn lại đỡ người bên cạnh, từng bước một đi về phía sâu trong Thanh Sơn.

Dưới ánh đèn lồng lay động, Trần Bất Nhiễm liếc thấy trên tay Phương Du có một vết thương còn mới, là do vết rạch.

Nhận ra ánh mắt của y, Phương Du khẽ xoay tay giấu đi vết thương, bình thản nói: “Lúc luyện kiếm bị thương thôi.”

Cả Thanh Sơn trấn đều biết thiếu chủ nhân tửu quán luôn ôm mộng làm kiếm tu.

Với người chưa từng đặt chân ra khỏi Thanh Sơn trấn, kiếm tu giống như một câu chuyện hoang đường. Cha của Phương Du chưa từng ngăn cản việc này, nhưng mỗi lần có người nhắc đến đều âm thầm lắc đầu.

Gió đêm thổi tới, mái tóc bạc tung bay ra phía sau, lạnh lẽo xuyên qua áo vải mỏng, khiến ngực Trần Bất Nhiễm ngứa ngáy. Y khẽ ho hai tiếng, đưa tay vỗ ngực rồi bật cười:

“Không bằng theo ta học, ta dạy ngươi còn giỏi hơn.”

Chóp mũi lẩn quẩn mùi rượu nồng nặc lẫn với vị thuốc đắng thoang thoảng — rõ ràng người này lại uống say và bắt đầu nói nhảm. Phương Du không đáp lời.

Không được phản hồi, Trần Bất Nhiễm lại bắt đầu tự khoe:

“Ta dùng kiếm…”

“Khụ khụ khụ!”

Câu nói còn chưa dứt đã bị cơn ho dữ dội ngắt ngang. Ánh đèn lồng trong gió chao đảo, sáng tối thất thường, suýt nữa thì tắt lịm.

Con đường trở nên tĩnh lặng. Ngoài tiếng gió, chỉ còn tiếng ho nghẹn ngào như xé phổi của y vang vọng.

Phương Du, vốn đã quen với những lần thế này, đành phải đợi y ho xong, thuận khí rồi mới tiếp tục đi.

Về phần vị lão bản Dược Quán xuất hiện vào năm trước này, người trong trấn chẳng ai biết rõ y là ai. Điều duy nhất người ta biết, là y mang bệnh nặng, hoàn toàn sống nhờ vào thuốc, thế mà lại rất thích uống rượu.

Từ lần đầu gặp y trong tửu quán, Phương Du — vốn là một thiếu niên lương thiện như cha mình — đã không yên lòng. Trải qua bao nhiêu lần dìu người này về nhà, hắn cũng quen thuộc luôn với những lời say xỉn lặp đi lặp lại của y.

Lúc này, cơn ho đã dứt, có lẽ cũng tỉnh rượu được đôi phần. Trần Bất Nhiễm lại bắt đầu, lần này là khen ngợi:

“Ngươi là một đứa nhỏ tốt.”

Quả là một người không chịu yên tĩnh dù chỉ một khắc.

Cuối cùng, đoạn đường cũng kết thúc. Người không chịu yên tĩnh kia rốt cuộc cũng dừng bước.

Nơi này là dưới chân Thanh Sơn, cách xa đường cái, vô cùng yên tĩnh. Trong sân có một gốc đào, sang xuân mà chẳng nở nổi một đóa hoa, nhìn qua gần như đã chết khô.

Dưới gốc đào là bàn đá, bên cạnh mới là căn nhà chính.

Trong phòng chẳng có bao nhiêu đồ đạc, chỉ là vài món gia cụ đơn giản. Phương Du vào trong tủ tìm một chiếc áo khoác mỏng cho y mặc thêm. Dù không dày dặn, nhưng cũng đủ che chắn cái lạnh đêm nay.

Xong xuôi tất cả, Phương Du chưa rời đi ngay. Trước khi ra cửa còn nhắc nhở:

“Bên ngoài lạnh, đêm nay đừng ra nữa.”

Trần Bất Nhiễm tựa vào cửa sổ gật đầu.

Phương Du biết rõ y chỉ gật đầu cho có, nhưng cũng chẳng còn cách nào, đành quay người rời đi.

Tiếng bước chân xa dần, trong sân lại rơi vào tĩnh lặng.

Giữa sự im ắng đó, có tiếng động rất khẽ vang lên trên bậc đá.

Chiếc áo khoác mỏng trượt khỏi vai, người vừa dựa cửa sổ ban nãy xách theo bầu rượu, từ từ bước xuống bậc thềm. Dây rượu màu đỏ tươi đung đưa trong không trung.

Dưới chân y là một cành đào khô gãy rơi trên mặt đất, đã hoàn toàn đen sạm.

Trần Bất Nhiễm cúi người nhặt lên, rũ mắt nhìn.

Ánh trăng lờ mờ giữa màn sương mù, một tia sáng nhạt dần dần nở rộ từ lòng bàn tay y.

Cây khô gặp xuân, xuân đến hoa nở.

Trên cành đào đen sạm, từng đóa hoa hồng nhạt run rẩy bung nở, lá xanh dần dần sinh sôi.

Cùng lúc đó, gốc đào già bên cạnh cũng bắt đầu biến hóa.

Cả cây đầy hoa, nhẹ nhàng mang màu hồng nhạt, gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến hoa lá rung động, tiếng cánh hoa rơi vang vọng trong tâm trí, từng cánh hoa tung bay đầy trời.

Trần Bất Nhiễm đưa tay đón lấy một cánh hoa phấn trắng rơi xuống, ngẩng đầu nhìn gốc cây vừa hồi sinh.

Dưới mái tóc bạc rối bời, là một đôi mắt trong trẻo nhưng chứa ánh sáng lạnh như băng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play