Vì tiện đường đưa Hạ Tân nên tôi xuống xe sớm, đoạn còn lại thì theo lộ trình bắt xe buýt như mọi khi. Khoảng cách cũng không xa, đi hơn mười phút là về tới nhà.
Vừa mở cửa đã thấy Lưu Tư Thuận đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng khách, vừa thấy tôi liền tiến lại gần nói:
“Lý Viện Viện bị cậu cảm hóa... à không, khuyên nhủ mà chịu về nhà rồi!”
“Hả? Ý gì?” Tôi ngớ người hỏi lại.
“Ôi, nói ra cũng thấy tội,” Thầy Lưu bắt đầu kể. “Viện Viện hồi nhỏ sống khổ, tính cách yếu đuối, hay bị bạn bè ăn hiếp. Lớn lên đi làm thì đụng ngay bạn học cũ từng bắt nạt cô ấy. Có lần bị dí đầu vô bồn cầu suýt sặc nước, từ đó mắc chứng... không rời xa được bồn cầu luôn.”
Tôi nổi nóng: “Đây không phải chuyện đùa! Đây là bạo lực học đường, chúng ta có thể kiện đứa kia cố ý gây tổn hại! Hắn gây tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho Viện Viện, không những phải chịu trách nhiệm trước pháp luật mà còn phải bồi thường phí trị liệu nữa!”
“Ây da, cũng không đến mức nghiêm trọng thế đâu,” Lưu Tư Thuận xua tay. “Người kia chắc cũng bị trời phạt rồi. Chỉ là Viện Viện thật sự rất tội. Cô ấy bị ám ảnh bồn cầu, buổi tối nhất định phải quanh quẩn bên cạnh bồn cầu mới yên tâm được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play