Tuy Tằng Thị lang không tán thành đề nghị của Thạch Tinh, nhưng thân ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu:
"Thần tán thành, kính xin Bệ hạ sớm ngày quyết đoán, mới có thể mau chóng giải cứu mấy vạn bá tánh kia."
Thạch Tinh: Toang rồi! Toang thật rồi! Từng người một, thật chẳng có chút ăn ý nào! Thôi cứ xem những người khác nói sao đã.
May thay, có lẽ ông trời đã nghe thấy khát vọng mãnh liệt trong lòng Thạch Tinh, Hứa Quốc cuối cùng cũng đứng ra phản đối:
"Bệ hạ, hơn hai vạn người kia thực ra đã sớm phản bội Đại Minh, sao có thể coi là con dân Đại Minh chúng ta? Việc khởi binh phải cân nhắc thận trọng. Đại Minh đã rất lâu không tác chiến vượt biển, huống hồ hiện tại cũng không có thủy sư tướng lĩnh thích hợp để điều động. Trên đảo đối phương tuy chỉ có hơn hai ngàn người, nhưng số bạc chúng ta phải chi ra ít nhất cũng phải mấy chục vạn lượng! Vì những người đó, thật sự không đáng!"
Lời của Hứa Quốc quả thực có mấy phần đạo lý. Mấy chục vạn lượng bạc, làm gì mà chẳng được? Đại Minh hiện nay thiên tai nhân họa nhiều như vậy, chỉ cần dùng số tiền đó để cứu tế, số bá tánh Đại Minh cứu được còn hơn hai ba vạn người.
Huống hồ, nói là đối phương chỉ có hơn hai ngàn người, nhưng muốn đưa chiến hạm đến đảo Luzon, đối phương ở trên đảo, ta ở trên biển, muốn đánh phải dùng đại pháo tầm xa, còn cần đại quân công thành. Từ xưa đến nay, công thành chiến vốn đã khó, đối phương lại còn có thể xua dân trên đảo làm lá chắn thịt, làm con tin uy hiếp, đến lúc đó dù có hạ được thành, e cũng là người mất của tan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT