Lúc đó Tần Tu Văn mới chân ướt chân ráo vào nghề, lại bị thói đời bạc bẽo ở kinh thành kích thích, trong lòng rất muốn trút giận. Quý Phương Hòa cũng tích cực chạy vạy, đi cửa sau, dùng chút ngân lượng, thế là mọi việc xong xuôi.

Đợi đến khi mọi chuyện đã ngã ngũ, Lý Minh Nghĩa liền đối đầu với Tần Tu Văn, hễ gặp mặt là lại châm chọc vài câu.

Nguyên thân không phải là người lanh mồm lanh miệng, sau vài lần bị Lý Minh Nghĩa ngáng chân, phát hiện không đấu lại lão cáo già này, bèn lần nào cũng né tránh, khiến Lý Minh Nghĩa càng được đằng chân lân đằng đầu, cảm thấy đối phương sợ mình.

Và bây giờ, hắn cuối cùng cũng nắm được cơ hội, sao có thể không sỉ nhục Tần Tu Văn một phen?

Món quà Tần Tu Văn vừa dâng lên là một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật, hắn nói bên trong là một bức thư pháp do chính tay mình viết, tặng cho Cát Khâm sai để tỏ lòng vui mừng khi gặp mặt hôm nay.

Lý Minh Nghĩa nghe xong liền thầm bĩu môi — chẳng qua chỉ là một bức chữ tự viết, Tần Tu Văn hắn có phải danh gia đại sư gì đâu, đáng giá bao nhiêu tiền? Vậy mà cũng không biết xấu hổ đem tặng.

Vốn dĩ những loại thư họa thế này, ví như cuốn sách quý hiếm có người tặng trước đó, đều được đựng trong hộp. Trừ phi người tặng rất muốn cho đối phương chiêm ngưỡng, mới chủ động lấy ra trưng bày, còn người nhận lễ thường sẽ không mở ra ngay tại chỗ.

Cho nên sau khi Tần Tu Văn tặng quà, Cát Lang trung mỉm cười khen vài câu rồi đưa hộp gỗ cho thị tòng của mình.

Nay bị Lý Minh Nghĩa nói như vậy, Cát Lang trung cũng nổi lên chút hứng thú:

"Sao thế? Chữ của Tần Tri huyện rất đáng xem sao? Vậy hôm nay ta phải mở rộng tầm mắt rồi!"

Nói xong, thị tòng cũng lập tức hiểu ý, mở hộp gỗ ra, trải cuộn giấy bên trong, trưng bày bức thư pháp.

Người ở bàn chính đều vây lại thưởng thức, ngay cả Chu Bang Ngạn xem xong chữ của Tần Tu Văn cũng lộ ra nụ cười tán thưởng:

"Không tệ, không tệ, công văn của Tần Tri huyện trước nay đều viết theo lối quán các thể, không ngờ lối Nhan thư này lại viết xuất chúng như vậy, xem ra đã hạ khổ công luyện tập."

Chữ viết của văn nhân chính là bộ mặt của họ, viết được một tay chữ đẹp, đi đến đâu cũng là chuyện đáng được khen ngợi.

Cát Lang trung liên tục gật đầu, ý tứ hai câu thơ cũng hay, xem ra đối phương là một người trẻ tuổi rất kính trọng mình, trong lòng không khỏi có chút tự đắc.

Tuy món quà không đáng bao nhiêu tiền, nhưng văn nhân đâu chỉ theo đuổi tiền bạc, so với tiền, danh tiếng có lẽ còn quan trọng hơn. Những câu thơ tâng bốc hắn như vậy, sao không khiến lòng hắn khoan khoái?

Lý Minh Nghĩa cũng thấy hai câu thơ đó, tuy chữ viết quả thực không tệ, nhưng bài thơ này lại quá qua loa, thậm chí còn không phải do hắn tự sáng tác. Muốn nịnh bợ mà chỉ tặng một bức thư pháp tự viết là xong sao? Lúc tranh giành khoản ngân lượng sửa chữa với mình, vừa ra tay đã chi cho đối phương năm mươi lượng cơ mà!

Thế là Lý Minh Nghĩa hắng giọng, thấy mọi người đều nhìn về phía mình, mới nói:

"Chữ của Tần đại nhân là chữ tốt, chỉ là theo ta thấy, thành ý vẫn còn thiếu một chút! Hay là thế này, vừa rồi ta thấy tửu lượng của Tần đại nhân không tệ, chi bằng uống thêm ba chén nữa, để Cát Khâm sai cảm nhận rõ hơn lòng thành kính của trên dưới Vệ Huy phủ chúng ta đối với ngài. Mọi người thấy sao?"

Quả hồng thì chọn quả mềm mà bóp, Tần Tu Văn là người mới trong quan trường, quan vị còn thấp lại không có chỗ dựa, cho dù những người tinh ranh ở đây đều nhìn ra ý đồ làm khó của Lý Minh Nghĩa, cũng không ai đứng ra nói giúp Tần Tu Văn.

Chẳng qua chỉ là ba chén rượu, một trò đùa vô hại mà thôi.

Có kẻ thích xem náo nhiệt còn hùa theo, thúc giục Tần Tu Văn mau uống.

Tần Tu Văn mặt không biến sắc, chỉ mím môi, đang định rót rượu trên bàn thì lại bị Lý Minh Nghĩa ngăn lại:

"Ấy! Tần đại nhân trẻ trung khỏe mạnh, chén nhỏ làm sao thể hiện được thành ý, người đâu, đổi chén lớn cho Tần đại nhân!"

Chén rượu nhỏ trong tay Tần Tu Văn, một chén khoảng một lạng, ba chén là ba lạng.

Còn đổi thành chén lớn, một chén lớn là ba lạng, ba chén là chín lạng. Cộng thêm bốn năm chén vừa uống, một bữa tiệc thế này, ít nhất phải uống hơn một cân rưỡi rượu trắng, cho dù nồng độ không quá cao, lượng rượu như vậy cũng đủ để một người bình thường mất hết phong độ trên bàn tiệc.

Tay Tần Tu Văn cầm chén rượu nhỏ khựng lại, mắt bất giác híp lại, xem ra vị Lý Tri huyện này, không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play